Ma vương thật sự rất bất mãn! Hắn nói sao cũng được xem là ân nhân cứu
mạng của nàng đúng không? Vậy mà cả một đường đi đến lối vào ảo cảnh
nàng chẳng thèm nói với hắn câu nào. Nếu không phải thấy nàng buồn bã
như vậy hắn đã trực tiếp lướt qua mà bay đi trước rồi, cũng chẳng cần
lẽo đẽo đi theo phía sau như bây giờ. Hắn cũng không phải muốn nàng nói
hai tiếng ‘cám ơn’, nhưng là…nói gì đó cũng được mà.
“Này!” Ma vương buồn bực kêu lên một tiếng.
Bạch Y Vân có vẻ như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
“Này! Bổn vương kêu ngươi đó, có nghe thấy không!” Giọng nói có vẻ bất mãn.
“Chuyện gì?” Nàng cũng không quay đầu, bước chân cũng không chậm lại.
“Ngươi…” Ma vương bực bội. Hắn cũng chẳng biết mình muốn nói gì nữa, chỉ là hắn
không muốn ở trong bầu không khí khiến hắn chán ghét này mà thôi. Hắn
cau mày chán nản, cũng không nhận ra bóng dáng nhỏ bé phía trước vừa khẽ đưa tay lướt qua mặt.
Bạch Y Vân không dấu vết lau đi dòng lệ
vừa chảy ra, trong lòng lại tự giễu. ‘Có thai thật giống như đa sầu đa
cảm hơn trước a’. Thật ra không phải nàng khinh ghét hắn là ma vương,
Thiên tộc tốt hơn hắn sao? Cũng không phải nàng không biết hắn đến cứu
nàng là có bao nhiêu mạo hiểm, không cần biết hắn có mục đích gì nhưng
hắn cứu nàng là thật, cứu hài tử của nàng cũng là thật. Chẳng qua nàng
không dám đối mặt, cũng không muốn đối mặt với người có gương mặt giống
như “hắn” nhưng lại đối với nàng như một người xa lạ.
Ma vương
giằng co hồi lâu cũng có quyết định. Đợi ra khỏi đây rồi hắn sẽ cho nàng biết hắn có bao nhiêu thực lực, để xem nàng có còn dám bỏ qua hắn nữa
không. Ma vương khí thế hừng hực nóng lòng nhìn nàng kết xuất ấn kí đánh vỡ ảo cảnh khiến ý thức hắn dần trở nên mơ hồ. Tuy nhiên kế hoạch của
Ma vương đã bị chết từ trong trứng nước, chỉ vì khi vừa thoát ra ngoài,
hắn vùng dậy muốn hảo hảo xử lý tiểu thần nữ một phen thì lại thấy nàng
sắc mặt thống khổ, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt. Ma vương vội lên,
kinh hoàng luống cuống gọi nàng không ngừng.
“Này, ngươi làm sao
vậy? Khó chịu chỗ nào? Nói cho bổn vương biết a!” Hắn cũng không dám ôm
lấy nàng lắc bậy, sợ xảy ra chuyện, chỉ dám cầm tay nàng khẽ nắm, giữ
lại cho nàng chút ý thức. Ma vương cảm nhận rõ rang từng tiếng ầm vang
ngoài kia, từng trận đổ xuống của những cột trụ nâng đỡ cung điện.
Ma vương thấy nàng một lúc một đau, tay ôm chặt bụng, vội vàng truyền pháp lực vào người nàng, nhằm giúp nàng giảm bớt thống khổ. Bạch Y Vân vừa
cảm nhận đến pháp lực của hắn thì nhất thời càng đau dữ đội hơn, nàng
khó khăn thốt lên vài tiếng.
“Đừng…đừng…truyền…nữa…”
Ma
vương có lẽ cũng nhận ra, hắn chửi một tiếng rồi thu tay lại. Hắn làm
sao lại quên của hắn là ma lực cơ chứ? Nàng vốn một thân thuần khiết
tiên khí, nhận ma lực của hắn đương nhiên không chịu được. Hắn khẽ thúc
đẩy lại dòng ma lực xao động trong người mình, sử dụng đến một nguồn
pháp lực mà bấy lâu nay hắn chưa hề chạm đến. Bạch Y Vân nhận được tiên
lực, sắc mặt giãn ra một chút nhưng vẫn trắng bệch. Ma vương lúc này mới hỏi lại.
“Rốt cuộc ngươi làm sao vậy?”
“Ta…giống như…muốn sinh…” Nàng vừa thở đứt quãng vừa nói, cũng không biết nên nói hài tử
của nàng là thế nào nữa, lại chọn lúc này muốn ra đời ư?
“Muốn
sinh?” Ma vương nghe hai chữ này mà dường như cảm thấy đầu mình to ra,
lại như có một tảng đá nghìn cân vừa đập xuống đầu hắn.
“Vậy…phải làm sao?” Hắn cũng không biết y thuật, đỡ đẻ lại càng không a.
“Ngươi…” Nàng vừa mở miệng lại hít vào một hơi sâu. Đau quá! Bạch Y Vân chính là biết hài tử của nàng đối với nguồn ma lực lúc đầu Ma vương truyền vào
vô cùng hưng phấn. Vì thế mà nó nhảy nhót vui mừng trong bụng nàng! Lúc
này có lẽ vì không còn nguồn ma lực đó nữa nên khiến nó bất mãn đây.
Ma vương thấy nàng đau lại vội vàng truyền khí vào. Đợi nàng ổn định hơi thở mới lại hỏi tiếp.
“Vậy ngươi cần những gì? Bổn vương giúp ngươi.”
“Thần tiên…sinh nở, cũng …không phải như…người thường…Ngươi…xin ngươi…truyền
khí…giúp ta tỉnh táo…” Nàng cầu hắn, vốn dĩ nàng chẳng có tư cách mà cầu hắn, mà hắn cũng chẳng việc gì phải giúp đỡ nàng. Nhưng là hắn lại
nguyện ý giúp, nàng đương nhiên hi vọng hài tử có thể bình an.
“Được.” Ma vương đáp ứng, hắn truyền khí vào người nàng nhiều. Lần đầu tiên
trong mấy vạn năm qua, Ma vương nghĩ rằng, cũng may, cũng may là hắn có
nửa dòng máu tiên, để có thể giúp nàng.
Bạch Y Vân nói không sai, nàng chỉ là đau bụng kéo dài, cũng không có dấu hiệu gì giống của nữ
nhân phàm giới lúc sinh nở. Kéo dài không biết bao lâu, đến khi giọng
nàng thốt lên cũng chỉ là tiếng khàn khàn do kêu lên vì đau đớn quá lâu. Ma vương để ý lúc này đồ đằng hồng liên trên trán nàng biến đổi thành
huyết liên đẫm máu rồi lại dần chuyển sang hắc liên đầy khí tức tà ác.
Hắn liền ngạc nhiên không thôi. Khi nãy hắn cảm nhận được trong người
nàng có một cỗ lực lượng tiềm tàng bí ẩn mạnh mẽ khi huyết liên xuất
hiện, đoán rằng đó là tu vi chân thật của nàng. Thế nhưng hắc liên mang
theo khí tức tà ác này lại là vì sao?
Chính trong lúc trên trán
Bạch Y Vân xuất hiện hắc liên đầy tà khí thì cả người nàng liền phát ra
một vòng kim quang. Nàng vội quay sang nói với người vẫn cau mày lo lắng ngồi bên cạnh.
“Ngươi tạm tránh sang một bên đi.”
Hắn nhìn nàng một lát rồi đứng dậy đi ra đứng cách nàng ba bước chân, chăm chú quan sát từng động tĩnh của nàng.
Vòng sang kim quang bao lấy Bạch Y Vân càng lúc càng chói sang, cũng dần dần biến đổi từ ánh hoàng kim ban đầu chuyển thành ngũ sắc phát quang. Một
đóa sen ngũ sắc sáng ngời xuất hiện trên người nàng. Nó càng lúc càng
trở nên lớn hơn, từng cánh hoa cũng nhanh chóng nở ra. Ma vương nhận ra
đây chính là đóa hoa mà hắn nhìn thấy trong người nàng. Nói vậy bên
trong đóa hoa này chính là cái tiểu cầu nho nhỏ kia rồi, thật muốn xem
là một đứa trẻ như thế nào.
Bạch Y Vân đôi mắt thoảng qua chút vô hồn. Yêu cơ u lan, nếu nàng sớm chút biết được đây chính là yêu cơ u
lan thì Tử Luân đã không chết, chính là nàng hại hắn, nàng mới là người
đáng chết nhất!
Khi cánh hoa cuối cùng của đóa sen ngũ sắc nở ra, bên trong chính là viên tiểu cầu chứa hồn phách của thai nhi mà Bạch Y
Vân tụ lại đang dần thành hình. Đến khi ánh sáng ngũ sắc rút đi, đóa sen ngũ sắc biến mất, Ma vương chỉ thấy tiểu cầu vỡ làm đôi ở trên không
trung, bên trong có hai đứa trẻ ngũ quan giống nhau, giữa trán đều có
một cái bớt hồng liên, chúng lớn như đứa trẻ con ba, bốn tuổi rớt xuống.
Ma vương nhìn nhìn một lát rồi phẩy tay, lấy ra hai bộ quần áo trẻ con đem lại gần. Bạch Y Vân suy yếu nhìn hai đứa trẻ đang cố đứng vững trên
giường. Hai đứa đều tóc xõa tung, cúi đầu đều muốn che hết khuôn mặt,
nàng thật không nhìn ra giới tính cùng diện mạo của chúng. Đến khi ma
vương rối rắm vùng về chuẩn bị xong, đem hai đứa trẻ đến trước mặt nàng
thì nàng mới nhìn ra. Một nam hài, một nữ hài, ngũ quan đều thừa hưởng
từ cha mẹ chúng những nét tinh tế đẹp đẽ nhất. Nhìn thấy hài tử bình an, Bạch Y Vân mới thở nhẹ một hơi. Lúc này thứ giúp nàng chống đỡ tinh
thần cũng đã dỡ xuống, nàng thẳng tắp chìm vào giấc ngủ, để lại ở ngoài
là ba kẻ chẳng biết chuyện gì xảy ra.
Nam hài khẽ vỗ vỗ vào bàn
tay đang xách cổ áo nó của kẻ phía sau, muội muội của nó thì khá hơn
chút, là túm ở phần eo. Ma vương liếc nhìn rồi thả cả hai xuống đất,
thấy hai đứa trẻ ở trước mặt hắn không chút nào sợ hãi chỉnh sửa lại
phục trang không chỉnh.
“Đa tạ ơn cứu mạng!” Hai đứa trẻ liếc nhau rồi cùng quay về phía ma vương cúi đầu hành lễ.
“Không cần.” Ma vương phẩy tay. Đối với hai đứa bé này hắn vẫn còn chút băn
khoăn. Rõ ràng đều nói thần nữ Tiên giới yêu thương một nam tử nhân
loại, nhưng hắn thật rõ ràng cảm nhận được trên người hai đứa trẻ này
không hề có một tia hơi thở của người phàm, chúng không phải bán tiên.
Trái lại, trên người chúng còn như có như không một luồng ma khí, không
phải ma lực khi trước hắn độ cho chúng, mà thật sự là trong huyết mạch
của chúng thật sự có ma khí. Chẳng lẽ, có chuyện gì xảy ra mà hắn không
biết ư?
Hai đứa bé chạy lại ngồi cạnh Bạch Y Vân trông chứng, còn Ma vương không biết đang nghĩ gì, tầm mắt hắn dường như đang trôi về
nơi nào đó. Hắn cũng chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Có lẽ đợi
khi nàng tỉnh lại rời đi cũng còn kịp. Ma vương cùng Bạch Y Vân đều
không biết, giờ phút này Tiên giới cùng Ma giới đang ở trong tình trạng
vô cùng rối loạn chỉ vì một tin tức duy nhất sáng tỏ trong lòng mọi
người.
‘Ma vương đời kế tiếp đã xuất thế rồi!’
Phượng Tử
Mặc nhìn bầu trời mây đen che kín, mặt trời cũng không chiếu đến mặt đất thì thở dài. Thiên Đế giận dữ. Chúng tiên tộc do dự suy tính. Ma tộc
thì vô cùng rối rắm.
“Tại sao lại như vậy? Ghi chép xa xưa viết
rằng: “Vương giả của mọi yêu quái cùng quỷ ma, Ma vương tối cao chí
thượng. Khi mở ra đôi mắt nhìn đến thế giới này, là khi nhật nguyệt lu
mờ, mây đen vần vũ phủ khắp thiên địa bảy ngày bảy đêm.” Vương rõ ràng
đang ở địa đạo, làm sao có chuyện tiểu thiếu chủ ra đời, chẳng lẽ nói…”
Lão ma y đi qua đi lại trong doanh trướng, hai tay bắt lấy nhau không
ngừng lắc đầu suy ngẫm.
Thiên Nhẫn là trực tiếp đứng hình, trong lòng nghĩ. ‘Vương thật là làm việc có năng suất, chỉ hơn một ngày đã có thu hoạch rồi?’
Thiên Bạch liếc nhìn vẻ mặt của Thiên Nhẫn cũng biết hắn đang nghĩ gì. Thầm
nghĩ tên mình đặt cùng tên hắn thật quá tổn hại danh tiếng. Lại nghĩ đến Ma vương, hắn nghĩ khả năng có người vượt qua được năng lực của ngài
cùng ma tộc là không có khả năng. Chỉ có thể là tiểu thiếu chủ kia chính là hậu duệ của Vương. Vậy có lẽ thời điểm Vương hôn mê đã xảy ra chuyện gì đó mà hắn không biết, nếu Vương cũng không biết vậy chứng tỏ trí nhớ của người đã bị mất. Có lẽ hắn nên nghĩ cách để Vương khôi phục phần
trí nhớ khi hôn mê kia.