Bạch Lão phân vân nửa ngày trời, vẻ mặt muốn nói lại thôi khiến Phượng Tử Mặc cũng thấy phiền.
"Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"
"Hì hì, Phượng đại nhân, chuyện này, liệu thượng thần Cổ Ân có biết hay không?"
Tiểu Bạch cùng Tiểu Linh nhìn nhau, cùng lúc lên tiếng.
"Bạch Lão, ngươi nhiều chuyện quá!"
Bạch Lão bĩu môi, quay đi không nhìn đến hai tiểu yêu đáng ghét không kính
trọng hắn, miệng lại không ngừng lẩm bẩm. "Ta cũng chỉ tò mò muốn biết
nguyên nhân thôi, hừ hừ, không nói thì thôi."
Phượng Tử Mặc khẽ nhếch miệng, vẫy tay với Tiểu Bạch, ý muốn nó lại gần.
"Đại nhân, các vị tộc trưởng..." Tiểu Bạch sắc mặt rối rắm. Khi nãy Bạch phu nhân đột nhiên nói muốn truyền chức tộc trưởng Hồ tiên tộc cho nó, ở
bên trong nó cũng thấy mấy đứa trẻ truyền nhân của những linh tộc khác.
Tiểu Bạch cũng là thông minh, từ nhỏ cũng đã được mẫu thân chỉ dạy nên
lúc này cũng đoán được phần nào ý định của các vị tộc trưởng.
"Đừng lo, là Tiên Giới thiếu chúng ta một cái công đạo." Phượng Tử Mặc im
lặng một lúc mới lên tiếng, nói chính là những lời này.
Ma giới
sau khi chiếm gần một nửa những hòn đảo giữa bầu trời thì cũng tạm dừng
lại cuộc hành quân mạnh mẽ này. Thiên Nhẫn đau khổ ngồi trong góc chấm
bút viết giấy nợ, trong lòng lại bi phẫn. Cái tên mặt trắng Thiên Bạch
như thế nào lại thắng hắn được chứ, rõ ràng mình mới là võ tướng. Quân
sư giảo hoạt như hồ ly - Thiên Bạch ngồi ở một chỗ nghỉ ngơi, cứ nghĩ
đến việc vừa thu thêm được một đống bạc trắng là hắn lại không kìm được
nhếch miệng cười, cười đến nhật nguyệt lu mờ, ánh vào trong mắt Thiên
Nhẫn là cực kỳ đáng đánh đòn. Không thể trách được Thiên Bạch, đánh được mấy ngày hắn liền nhận ra Tiên giới không binh phòng thủ, liền chia đại quân sang cho Thiên Nhẫn, mình lại chỉ đem theo mấy ngàn binh chạy đi
chiếm lãnh địa. Thiên Nhẫn đáng thương mang theo đại quân Ma giới, tốc
độ như thế nào sánh được với Thiên Bạch? Cuối cùng nhận mệnh ký giấy bán mình trừ nợ, không phải hắn không có lương bổng a, chỉ là...ô ô, Vương
đang giận hắn, không chuẩn người phát lương cho hắn.
Thời gian
qua không bao lâu, Thiên Bạch nhìn thấy lão ma y vốn đi cùng Ma vương
lại xuất hiện ở đây, mà Vương còn không thấy bóng dáng.
"Từ Lục, Vương đâu? Người không đi cùng ông sao?" Thiên Nhẫn khó hiểu cất tiếng hỏi. Từ Lục là tên của vị ma y này.
Thiên Bạch nhìn vẻ mặt lão ma y nhăn nhó, biết là sự tình rối rắm liền ra hiệu cho lão tiến vào doanh trướng của hắn.
"Có chuyện gì?" Thiên Bạch cau mày hỏi. Hắn đoán lý do Vương không xuất
hiện đến chín phần là do nữ tử mà Vương đem về. Quả nhiên...
"Vương ở trong mộng cảnh!"
"Cái gì?" Thiên Bạch kinh ngạc.
Lão ma y vội vàng kể lại chuyện từ đầu đến cuối, Thiên Nhẫn càng nghe càng
là kinh ngạc, đến cuối cũng không khép nổi miệng lại. Thiên Bạch có vẻ
trấn tĩnh hơn nhưng hắn cũng ngạc nhiên không kém. Hắn là không ngờ nữ
tử kia lại vướng phải cái thứ rắc rối như mộng cảnh. Có thể tạo ra mộng
cảnh chứng tỏ tu vi cũng không phải hạng tầm thường, vậy mà hắn còn
tưởng là Vương nhặt được người từ chốn hoang vu nào chứ. Không phải, cái này không phải trọng điểm, quan trọng nhất là Vương ở trong đó a.
"Tại sao lão không cản Vương lại?" Thiên Nhẫn buột miệng hỏi, hỏi xong tự
hắn cũng thấy khinh thường mình. Ngăn cản Ma vương của họ? Cũng không
phải muốn tìm chết, mà có chết rồi cũng ngăn không được.
Thiên Bạch tỉnh táo hơn một chút, hỏi cũng khôn ngoan hơn.
"Sao không ở lại cạnh Vương, ít nhất nếu tình huống không ổn cũng có thể dùng cách mạnh bức ý thức của Vương trở lại."
Từ lão âm u nhìn hai người trước mặt, hai người bọn hắn tưởng lão không cố gắng sao? Chính là không được.
"Các ngươi tưởng ta không muốn ở lại sao? Vương cho ta hai lựa chọn, một là
ngài đá ta ra, hai là ta tự mình lăn ra. Ngươi nói, ngươi nói a, ta có
cách nào sao? Đành phải lên đường tìm các ngươi, ít nhất còn có thể chữa trị cho quân binh."
Thiên Nhẫn nghe xong lại gấp đến độ muốn
nhảy dựng lên. Đùa gì chứ, hòn đảo nơi vùng đất tăm tối chỉ còn không
đầy một ngày nữa sẽ sụp đổ hoàn toàn. Dù địa đạo bên dưới bốn phía đều
kiên cố vô cùng, nhưng nếu cả hòn đảo bị chôn vùi dưới đáy biển cũng
không phải dễ dàng. Không phải hắn không tin vào năng lực của Vương,
nhưng là...không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Huống chi, lỡ như, hắn
chỉ nói lỡ như, ngàn lần không có ý trù ẻo Vương, lỡ như ngài ấy...không thể thoát ra, vậy Ma giới làm sao bây giờ? Không được, hắn không thể để việc ấy xảy ra được, nhưng làm sao bây giờ?
"Ta phải trở về."
Thiên Nhẫn vụt một cái đứng lên. Hắn phải quay về cứu Vương, không thể
để Vương vì một nữ tử mà hương tiêu ngọc vẫn, ách, không phải không
phải, là anh hùng thất thế được. Thiên Nhẫn không nhìn đến vẻ mặt của Từ lão cùng Thiên Bạch, vội vã chạy ra. Chẳng qua, khi hắn chạy qua chỗ
Thiên Bạch đứng, bị người nào đó không khách khí đưa chân ra ngáng một
cái.
Bịch! Âm thanh do vật nặng rơi xuống đất tạo ra, nghe âm thanh thì hình như rơi rất mạnh a.
"Thiên Bạch, ngươi làm gì!" Thiên Nhẫn mặt mày xám tro bò dậy gầm lên.
"Ngươi mở được cửa vào căn phòng dưới địa đạo sao?" Thiên Bạch liếc cũng không thèm liếc một cái, hờ hững phun ra một câu trọng điểm.
Thiên Nhẫn rối rắm, hắn thật là vô dụng. Thiên Bạch cũng trầm ngâm, nếu đã không có cách thì đành tin tưởng vào Vương thôi.
Lúc này, Ma vương, người khiến cho người khác gấp đến nóng nảy đang vô cùng nhàn nhã đi quanh quanh trong ảo cảnh. Nàng đang trốn hắn, hắn biết,
nhưng hắn không vội. Nhìn xem, hắn tạo kết giới xung quanh mình, hắn đi
đến đâu, ảo cảnh bị phá đến đó, hắn không tin lại không tìm được nàng.
Bạch Y Vân tựa vào lòng Thần Thiên Tử Luân, hai hàng mi nhíu lại. Nàng phát
hiện người tiến vào không phải Phượng Tử Mặc, hắn không mạnh như vậy,
nhưng là ai? Chẳng lẽ là Cổ Ân, nhưng nàng cũng không cảm nhận được tiên khí của ông ấy.
"Vân nhi, đừng cau mày." Thần Thiên Tử Luân không vui, hắn không muốn nàng có gì phiền lòng.
"Uh, ta không sao." Nàng còn đang hàm hồ trả lời hắn, bỗng nhiên một trận kình phong dâng lên, nàng liền hốt hoảng.
Bạch Y Vân nhanh chóng phi Băng Ly kiếm về phía bóng đen vừa xuất hiện, sau
đó vội che trước mặt Thần Thiên Tử Luân. Bóng đen né qua thanh kiếm của
nàng, đứng ở một phía cách nàng hơn mười bước chân. Vừa nhìn rõ người
đến, Bạch Y Vân có cảm giác mình như ngừng thở, tim cũng mỗi lúc đập
nhanh hơn. Người phía sau nàng là trường bào đen, ngân sắc mặt nạ, người phía trước nàng cũng trường bào đen, trên mặt lại là kim sắc mặt nạ.
Hoàn toàn tương đồng về dáng người, chỉ khác là người trước mặt có một
cỗ khí tức tà ác, còn người phía sau chỉ đơn giản là lạnh lùng vương
giả.
Ma vương nhíu nhíu mi, kẻ phía sau nàng là ai? Đáng ghét,
lại dám bắt chước bộ dạng của hắn. Không đúng, ảo ảnh này chỉ có mình Ma vương hắn và nàng, vậy kẻ phía sau phải là nàng tạo ra, nhưng là...nhìn thế nào cũng thấy hắn và y có điểm giống nhau. Ma vương nổi giận rồi,
cái tên này không những làm bộ dạng giống Ma vương hắn, mà quan trọng
hơn hắn lại còn là lý do khiến nàng ở lại trong mộng cảnh này. hừ, để
bổn vương xem ngươi ngũ quan tròn méo ra sao. Ma vương phất tay chém ra
một đạo quang lưu về phía nam tử phía sau Bạch Y Vân. Nàng còn đang sững người, vừa thấy hắn động tay liền theo bản năng muốn quay sang che chở
cho người phía sau. Dù chỉ là ảo ảnh của nàng, nhưng nàng cũng không
muốn để hắn bị thương. Bàn tay nhỏ nhắn bị kiếm khí cắt phải, một chút
máu bắn lên mặt nạ của người phía sau.
Hai nam tử cùng nhíu mày. Ma vương giận a, nàng thế nhưng che chở cho tên nhãi kia!
Thần Thiên Tử Luân vội lấy một mảnh vải quấn lại nơi bị thương của nàng, trong ánh mắt có nồng đậm trách cứ.
"Vân nhi, ta đã nói sẽ không để nàng bị thương nữa!"
"Không sao, Tử Luân, chỉ là vết thương nhỏ ngoài da thôi."
Ma vương gân xanh bạo khởi, hắn âm trầm nhìn hai người trước mặt tình tứ
qua lại, không xem hắn vào trong mắt. Vân nhi? Hừ, gọi thân mật như vậy
làm gì? Nàng lại còn...khoan đã, hắn vừa mới nghe nàng gọi tên kia là gì nhỉ? À, Tử Luân, khốn, lại còn dám trùng tên với hắn. Hừ hừ, tên mặt
trắng đáng ghét kia, bổn vương hôm nay cho ngươi biết dám trùng tên tự
với ta sẽ có kết cục gì.