“Ba người không sao chứ?” Một giọng nói thiếu niên vang lên.
“Chúng ta không sao.” Tiểu Linh vừa trả lời vừa e dè nhìn ba người lạ mặt đang đi tới. Tiểu Bạch cũng im lặng đứng sát vào người Bạch Y Vân. Cũng khó
trách hành động của chúng như vậy, dù rằng có tiên khí nhưng chúng vẫn
chưa phi thăng, nếu đứng gần nguồn long khí quá thịnh cũng sẽ bị ảnh
hưởng.
“Vậy thì tốt, từ phía xa chúng ta thấy có người tấn công
vị tỷ tỷ này nên ra tay. Ủa, cái tên bị chúng ta bắn trúng đâu rồi?”
Thiếu niên tuấn mỹ vừa tới tò mò ngó xung quanh.
“Ách…” Tiểu Linh ấp úng không biết trả lời làm sao, cũng không thể nói hắn đã bị Bạch tỷ tỷ cho hiện về nguyên hình, đang nằm trong túi thần của mình được a.
“Hắn chắc là chạy rồi.” Tiểu Bạch nhanh chóng nói.
“Này, vị đại ca này, mũi tên khi nãy là ngươi bắn à?”
“Không, là ca ca của ta bắn. Này, làm sao các ngươi lại ở trong rừng thế. Vị tỷ tỷ này, nga, thật xinh đẹp.”
Bạch Y Vân tuy rằng không thích người khác nhiệt tình thái quá nhưng đối với thiếu niên này lại không có ý chán ghét. Có lẽ là vì nàng nhìn thấy một tâm hồn tinh thuần ở hắn. Nàng cũng không phải là người không biết lý
lẽ, ba người vừa tới, nhìn qua cũng biết người nào mang long khí trong
người. Bạch Y Vân đi tới trước mặt một trong hai nam tử phía sau thiếu
niên kia cúi người cảm tạ. Người này nhìn qua cũng biết sau này sẽ là
minh quân, ít nhất trần gian mấy năm kế tiếp cũng không sợ sẽ có đại nạn gì.
“Đa tạ.”
Người đứng trước mặt nàng định nói gì đó nhưng người bên cạnh hắn lại lên tiếng trước.
“Lãnh Vân, đi thôi.” Nói xong cũng không nhìn đến Bạch Y Vân liền xoay người bước đi.
“Này, ta ở trong thành mấy ngày đấy, có gì các ngươi đến chơi với ta nhé.”
Thần Thiên Lãnh Vân khó có dịp gặp được người khiến hắn ưa thích như
Tiểu Linh và Tiểu Bạch, nên lúc rời đi nhịn không được nói thêm mấy câu.
Trở lại Tuyệt cốc cũng không có gì khác biệt, Bạch Y Vân vẫn chăm chú với
đống thảo dược của nàng, bao nhiêu năm qua vẫn không thay đổi. Tiểu Linh với Tiểu Bạch liếc mắt nhau nhưng không ai chịu lên tiếng, cuối cùng
lại chuyển sang đấu nhãn pháp. Tiểu Bạch đáng thương, tu vi rõ ràng là
hơn người ta. Thế nhưng nói cho cùng, thất điệp linh chi người ta là cây cỏ a, không chớp mắt cũng chẳng sao, tiểu tử thất vỹ hồ như hắn đương
nhiên thảm bại.
“Bạch tỷ tỷ…” Tiểu Bạch nuốt nước miếng, lại lấy
hơi gọi lại lần nữa. “Bạch tỷ tỷ…Hôm nay ba người kia cứu chúng ta, đệ
với Tiểu Linh…ưm…muốn đến báo ân. Tỷ đã dạy bọn đệ là có ân phải báo mới mong ngày đắc đạo thành tiên, bây giờ…”
Bạch Y Vân đạm cười, không khách khí nói ra suy tính trong lòng hai tiểu yêu tinh.
“Hai ngươi muốn chơi với tiểu tử Lãnh Vân khi nãy mới đúng.”
Nàng còn không hiểu lòng dạ hai tiểu gia hoả này sao, chúng chỉ ham chơi
thôi. Ân nghĩa hôm nay cũng chỉ là nhấc tay chi lao, có báo ân cũng
không có gì quan trọng.
“Bạch tỷ tỷ, thì chúng ta cũng chỉ có một chút xíu tư tâm thôi mà. Dù sao cái chính vẫn là báo ân thôi.” Tiểu
Linh thấy Tiểu Bạch á khẩu thì vội lên tiếng nói đỡ.
“Không sợ
long khí của người ta sao?” Bạch Y Vân nhìn qua cũng biết trong ba người kia một người là chân mệnh thiên tử tương lai, hai người còn lại cũng
là con cháu hoàng thất huyết thống gần, long khí xung quanh ba người họ
là cực kì mạnh. Hai tiểu yêu này khi nãy mới rụt rè sợ hãi, bây giờ lại
muốn xông tới chịu chết sao?
“Bạch tỷ tỷ, có tỷ đi cùng là sẽ không sao rồi.” Tiểu Linh đúng lý hợp tình nói.
Dù sao đi nữa Bạch Y Vân cũng là công chúa tam giới, tu vi lại ở cấp
thượng thần, tiên khí mạnh mẽ. Chỉ cần bọn chúng ở gần nàng thì còn sợ
gì long khí ảnh hưởng nữa chứ.
“Ta sẽ không rời Tuyệt cốc. Hai ngươi muốn báo ân thì tự đi đi.”
Tiểu Linh cùng Tiểu Bạch lại liếc nhìn nhau, tròng mắt lưu chuyển.
“Bạch tỷ tỷ, nói thế nào thì hình như khi nãy người được cứu trực tiếp cũng
là tỷ mà. Có báo ân thì cũng là tỷ chịu trách nhiệm lớn nhất nha.” Tiểu
Bạch chớp đôi mắt ngây thơ nói, thành công khiến Bạch Y Vân dừng bước.
“Bạch tỷ tỷ, ngày mai chúng ta gặp nhau ở cửa cốc nha.” Tiểu Bạch vẻ mặt gian xảo kéo Tiểu Linh cũng đang đắc ý không kém hoá thành một đạo khói
trắng biến mất, chỉ để lại tiếng nói vang vọng trong không khí khiến
Bạch Y Vân nhíu mày.
‘Lần này rời Tuyệt cốc, không biết là phúc
hay hoạ.’ Bạch Y Vân thở dài nhìn trời. Đúng như Tiểu Linh nói, nàng
không thể nợ ân cứu mạng mà lại không báo. Công chúa tam giới như nàng
cũng nên hiểu biết đến cuộc sống của nhân giới thôi.
Sáng hôm sau Tiểu Linh cùng Tiểu Bạch đã sớm đứng chờ trước đào thụ ngàn năm trước
lối vào nơi ở của Bạch Y Vân. Chờ một lát cũng thấy nàng đi ra, một thân y phục phấn hồng giống như nữ tử nhân loại cũng không khiến khí chất
thanh lãnh của nàng giảm sút.
“Đi thôi.”
Tại một tửu lâu
trong thành lúc này ba huynh đệ khiến nữ nhân mê đảo lại đang tập trung
trong một nhã gian riêng trên lầu của tửu lâu.
“Đại ca, huynh nói xem nữ tử hôm qua là ai? Đệ thấy nàng ta không giống những thiên kim
tiểu thư khác trong kinh thành.” Thần Thiên Lãnh Vân một bộ tò mò, hắn
chính là bị khí chất của Bạch Y Vân thu hút.
“Ta làm sao biết, nhưng cũng có điểm giống mẫu thân.” Thần Thiên Lãnh Phong hời hợt trả lời đệ đệ của mình.
“Đúng a, đệ cũng thấy vậy, nhưng mẫu thân cũng không lạnh nhạt như nàng ấy.”
Thần Thiên Lãnh Vân nghĩ nghĩ, lại nhớ đến hai tiểu tử hôm qua, một nữ hài
một nam hài, thật là có ý tứ. Ánh mắt lơ đãng một chút lại khiến khuôn
mặt hắn bừng sáng.
“Này, kia không phải ba người họ sao? Để đệ
xuống dưới.” Nói xong cũng không đợi hai người kia lên tiếng liền chạy
nhanh xuống phía dưới.
Thần Thiên Lãnh Phong liếc nhìn chỉ thấy
Lãnh Vân cùng hai tiểu tử ngày hôm qua khua chân múa tay nói gì đó rồi
hắn chỉ về phía bọn hắn đang ngồi, có vẻ là muốn mời những người đó lên
đây.
Tiểu Linh cùng Tiểu Bạch như cá gặp nước, hợp ý với Thần
Thiên Lãnh Vân vô cùng, ríu rít suốt cả đoạn đường. Thần Thiên Lãnh
Phong cũng chỉ nhíu mày, sợ rằng đệ đệ của hắn bị lừa gạt. Hai tiểu tử
kia thì hắn không bận tâm, hắn là bận tâm nữ tử phía sau kìa. Mẫu thân
từng nói, nữ nhân càng đẹp thì càng nguy hiểm. Nữ tử này nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, khí chất thanh tao có lẽ nào lại là hồng nhan hoạ
thuỷ.
“Đa ta ơn cứu mạng hôm qua, ngươi có nguyện ước gì cứ nói,
nếu như có thể làm để đền ơn ta sẽ cố gắng hết sức.” Bạch Y Vân cũng
không dài dòng, trực tiếp bước đến trước mặt Thần Thiên Lãnh Phong mà
nói.
Thần Thiên Lãnh Phong suy tư một chút mới bật cười.
“Thì ra cô nương còn bận tâm chuyện đó, thật ra mũi tên đó do biểu ca của ta bắn. Nếu cô nương muốn báo ân, xem ra là tìm sai người rồi.”
Bạch Y Vân ngạc nhiên nhìn về phía Thần Thiên Lãnh Phong chỉ. Làm sao có
thể, nàng rõ ràng cảm nhận được long khí hưng thịnh ở người này, mũi tên đó có thể nào lại không phải do hắn bắn? Bạch Y Vân trầm tư nhìn người
mang mặt nạ màu bạc ngồi cạnh đó. Hắn hôm qua cũng che mặt như vậy, chỉ
ngồi một chỗ không nói gì nhưng lại khiến người khác có cảm giác mãnh
liệt về sự tồn tại của hắn. Nàng đã cố thử bỏ qua nhưng không được.
“Vậy ngươi có mong muốn gì?” Dù là ai bắn mũi tên đó thì nàng cũng sẽ báo ân thôi.
Thần Thiên Tử Luân lúc này mới nhìn đến người nữ tử mà hắn động tâm cứu hôm
qua. Nói thật ra lúc cứu nàng chỉ là vì một cái liếc mắt thoáng động,
hành động của hắn còn nhanh hơn suy nghĩ của hắn. Lúc hắn nhận ra thì
mũi tên của Thần Thiên Lãnh Phong đã bị hắn bắn đi rồi.
“Hiện giờ ta chưa nghĩ ra.” Thần Thiên Tử Luân nhàn nhạt nói. Hắn vốn muốn nói
rằng hắn chẳng cần gì cả, thế nhưng không hiểu sao hắn lại nói ra lời
khác với suy nghĩ của mình.
“A, như vậy đi, tỷ tỷ này ngươi đi
cùng chúng ta. Khi nào biểu ca nghĩ ra huynh ấy cần gì thì các ngươi làm cho huynh ấy.” Thần Thiên Lãnh Vân nhanh nhẹn nói. Chỉ cần Bạch Y Vân
đi theo bọn họ, hắn còn sợ không được chơi với hai tiểu tử Tiểu Linh,
Tiểu Bạch hay sao?
“Không cần, khi nào ngươi nghĩ ra thì đưa tin cho ta là được.” Bạch Y Vân không chút lưu tình cự tuyệt.
Thần Thiên Tử Luân nhướn mày.
“Nếu không có tâm báo ân thì hà tất phải nói lời hoa mĩ.”
Tiểu Linh cùng Tiểu Bạch lại được dịp tâm linh tương thông, vội vàng mỗi người một bên ôm lấy cánh tay Bạch Y Vân.
“Bạch tỷ tỷ, người ta nói đúng đó. Nếu chúng ta đã muốn báo ân thì nên đi
theo họ, có khi ngày mai hắn nghĩ ra cũng nên. Huống chi…” Nói đến đây
thì nhỏ tiếng lại chỉ đủ bọn họ nghe được. “Thời gian của nhân loại ngắn ngủi, chúng ta coi như là một cái chớp mắt thôi mà.”
Cuối cùng
Bạch Y Vân không còn cách nào khác đành đáp ứng đi cùng ba huynh đệ nhà
kia lên đường hồi kinh. Thần Thiên Lãnh Phong vốn muốn thuê xe ngựa để
Bạch Y Vân cùng Tiểu Linh, Tiểu Bạch ngồi nhưng Bạch Y Vân từ chối, muốn đi bộ. Lãnh Phong lúc đầu có chút khó hiểu, nhưng sau đó mới biết tốc
độ đi bộ của ba người bọn họ thật kì lạ. Bình thường đi trong thành thì
có thể đi song song với ngựa của bọn họ, còn ra ngoài thành thì ba người này trực tiếp dùng khinh công lướt theo. Nhìn qua cũng thấy ba người
này võ công tuyệt đối cao, xem ra lần trước hoàng huynh ra tay cứu cũng
chỉ là nhấc tay chi lao, không đáng bận tâm với họ. Nếu đã vậy mà còn
quyết tuyệt muốn báo ân thì nhất định là có ẩn tình.
Đến kinh thành thì Tiểu Bạch cùng Tiểu Linh muốn ở cùng Lãnh Vân, mà Thần Thiên Tử Luân đương nhiên là không ở cùng hắn.
“Các ngươi muốn báo ân cho ta thì làm sao lại đi cùng hắn?” Thần Thiên Tử
Luân nhếch miệng. Ba người này đứng trước cửa hoàng cung cũng không ngạc nhiên, nói vậy là đã biết thân phận của ba huynh đệ bọn họ. Mục đích là gì đây, tiếp cận bọn họ sao? Hắn muốn xem những người này có mánh khoé
gì. Mỹ nhân kế? Có thể đi.
“Bạch tỷ tỷ…”
Bạch Y Vân nhức
đầu xoa xoa mi tâm, hai tiểu yêu này đúng là khiến nàng nhức đầu. Thôi
đi, đã ra khỏi cốc rồi thì cho chúng vui chơi một chút vậy.
“Ăn
thứ này thì không bị long khi ảnh hưởng. Còn nữa, đừng đi lung tung thu
hút yêu quái.” Nàng thở dài đưa cho chúng hai viên đan dược.
“Đi thôi, đi thôi. Ngươi có trò gì hay mau chỉ cho chúng ta.”
Thần Thiên Lãnh Phong cùng Thần Thiên Lãnh Vân rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Thần Thiên Tử Luân cùng Bạch Y Vân. Nàng lặng im đi theo phía sau hắn.
Bạch Y Vân đắn đo trong lòng một lúc, vẫn là mở miệng hỏi bóng người
phía trước.
“Ngươi là thái tử?”
“Ngươi không phải đã biết sao?” Thần Thiên Tử Luân bước chân cũng không dừng lại.
Bạch Y Vân cau mày. Hắn là thái tử nhưng lại không phải chân mệnh thiên tử,
lẽ nào hoàng tộc tranh quyền? Xem ra con đường báo ân của nàng cũng
không dễ.
“Ngươi ở đây.” Thần Thiên Tử Luân tuỳ ý cởi áo choàng
đen vứt sang một bên. Đông cung của hắn không nhiều người lắm, phía
ngoài có cung nữ cùng thái giám phụ trách quét dọn, còn bên trong chỉ có vài người. Những người này cũng chỉ ở lúc hắn không có trong điện mới
tiến vào dọn dẹp, bởi hắn không thích người ngoài trong không gian của
hắn.
“Đây là?”
“Nơi ở của ta.” Thần Thiên Tử Luân lúc này mặt nạ bạc trên mặt cũng đã tháo ra.
“Không cần, ta…” Bạch Y Vân vừa nghe đến là nơi ở của hắn thì định cự tuyệt,
lời nói còn chưa kịp nói hết cổ tay đã bị người nắm chặt. Dung mạo tuấn
mỹ yêu nghiệt áp sát tới, đôi mắt hoa đào nheo lại đầy vẻ chế giễu toát ra vẻ mị hoặc quỷ quái lạ lùng.
“Ngươi cương quyết muốn theo ta
báo ân, không phải là để muốn điều này sao?” Bàn tay to còn lại không
khách khí ôm lấy vòng eo tinh tế nhỏ nhắn, kéo nàng áp sát vào người
hắn, giữa hai người không có lấy một khe hở.
“Ta chỉ muốn báo ân.” Bạch Y Vân vẫn lạnh nhạt trả lời.
Bạch Y Vân tinh tế cảm nhận được sát ý trong không khí ngày càng trở nên dày đặc. Ánh mắt hắn nhìn nàng cũng hung ác lãnh khốc, nhưng nàng chỉ đối
hắn bằng nét mặt lạnh nhạt ôn hoà, cũng không phản kích. Hắn nhìn nàng,
đáy mắt loé sáng lãnh khốc nhưng không còn siết chặt nữa. Đôi môi lạnh
lẽo nhẹ phủ lên cái bớt hình hoa sen trên trán nàng.