-Mày ở
đâu? – Đầu dây bên kia, Hoàng Ân lên tiếng.
-Ở hồ
nước của khu vườn sau trường.
-Được…
“Cạch”
– Chiếc smartphone đời mới của hắn rơi xuống đất. Hắn đơ người trước gương mặt
sau khi tẩy trang của nó. Giờ nó không khác gì một nàng tiên. Khuôn mặt nó đẹp
đến từng mm. Hắn như bị say nắng trước vẻ đẹp ấy. Sau 5’ đơ người thì hắn như
không tin vào mắt mình, lấy tay dịu mắt. Vẫn không được. Hắn đưa tay hứng nước
rồi hắt lên mặt mình… nhưng khuôn mặt tựa thiên thần ấy vẫn không biến mất.
Đúng lúc đó, Hoàng Ân không biết từ đâu tới, bế nó và đi. Trước khi đi anh nói:
-Cảm
ơn… mày!
Còn hắn
thì vẫn đơ người, Có lẽ hắn bị ảo giác thì phải. Hắn nghĩ vậy rồi cũng đi về.
Sáng
hôm sau…
Tỉnh
dậy, ní thấy đầu mình đau nhức. Rồi nó chợt nhớ hôm qua nó bị đahs và ngất đi.
Nhưng sao nó lại ở đây?
-Em
tỉnh rồi sao? – 1 giọng nói quen thuộc vang lên.
Nhìn
sang, thì ra là Hoàng Ân. Nó thấy mắt anh có vầng đen. Troonga nh giờ chẳng
khác gì con gấu trúc cả ( @.@). Nó nhanh chóng hiểu ra anh đã thức trắng đêm để
chăm sóc cho nó, không biết vì sao nó lại cảm thấy hơi có lỗi. Không trả lời
câu hỏi của anh, nó bước xuống giường. Thấy vậy, anh ngăn:
-Em nằm
nghỉ đi. Chân em còn đau mà.
Bướng
bỉnh, nó hất tay anh ra và bước vào phòng tắm. Vừa bước 1 bước, cơn đau lại tái
phát, nó không đứng vững. Cũng may là anh nhanh ý đỡ nó. Vẫn cứng đầu, nó lại
hất tay anh ra, bước chậm rãi vào phòng tắm, cố gắng để không tỏ ra yếu đuối
trước mặt anh. Vào đến nơi, nó ngã thụp xuống đất.Nó đau lắm nhưng không dám nói
gì. Nó chỉ biết nắm tay thật chặt để chịu đựng. Sau vài phút chiến đấu với cơn
đau, nó ngâm mình trong nước lạnh. Cái cảm giác buốt lạnh, lạnh đến tê người
này làm nó thấy thích.
Ở
ngoài, Hoàng Ân đứng ngồi không yên, anh lo cho nó lắm. Nó từ trong phòng tắm
bước ra, trên người là bộ đồng phục.
- Em
định đi học sao?- Hoàng Ân hét lên đầy ngạc nhiên xem chút tức giận.
-Em
không lo cho sức khỏe của mình, ok không sao… nhưng ANH LO! – Anh đi lại đứng
chắn trước mặt nó.
Nhìn
vào mắt anh, rồi nó đi qua anh một cách khó khăn. Nhưng chưa đc lâu, nó chợt
thấy đầu mình đau như búa bổ. Những vết bầm tím trên người cứ nhoi nhói đau
khiến nó khó chịu. Còn cả 2 cái chân này nữa… Giữ tay nơi thành giường, nó đưa
tay lên trán rồi vội bỏ ra. Bây giờ trán nó nòng như lửa vậy.
-Haizzz.
Anh bó tay em rồi đó, em gái à. Thôi để anh đưa em đi!
Hoàng
Ân lắc đầu rồi tiến lại dìu nó. Định lên tiếng phản kháng thì anh cau mày:
-Cấm
cãi!
Trên
đường đi, anh khẽ:
-Tối
hôm qua… ba đã lo cho em lắm, ba chính là người thức trắng đêm để chăm sóc em.
Nhưng 5h sáng có việc đột xuất nên ba phải qua Mỹ rồi.
Đến
trường, nó thấy bầu không khi thật yên tĩnh. À thì ra là đã vào học. Cũng đỡ…
vì nó không cần nghe những tiếng hét chói tai, hứng chịu những cái lườm sắc
nhọn của lũ hám trai. Hoàng Ân dìu nó lên lớp, nhưng nó không cho mà cố gắng tự
đi. Do đã uống thuốc giảm đau nên nó cũng cảm thấy đỡ hơn. Tới lớp, cô giáo
đang dạy, thấy nó liền quát:
-Em lại
đi muộn à? Có phải muốn làm tôi tức chết không?
-Đau
chân!
-Thật
vô lễ, con cái nhà ai mà vô lễ vậy trời! ĐI RA HÀNH LANG ĐỨNG NGAY CHO TÔI!
Từ sau
lưng nó, Hoàng Ân bước ra nói với giọng lạnh lùng:
-Cô
muốn bị ĐUỔI VIỆC?
Nghe
vậy, cô giáo mồ hôi túa ra, sợ hãi bảo:
-Các…các…
em v…về chỗ…đi!
Nó bước chậm rãi về chỗ. Hoàng Ân đi phía sau
để lỡ nó ngã thì còn đỡ kịp.
Vừa
ngồi xuống nó đã cảm nhận được 2 con mắt đang nhìn mình.
Nhưng nó không để ý mà lấy sách vở ra nghe
giảng. Hắn nhìn nó một hồi lâu khó hiểu rồi cũng thôi, Còn Quỳnh Anh, cô nhìn
nó như muốn ăn tươi nuốt sống. Cô tự nhủ sẽ lập ra kế hoạch thật hoàn hảo để nó
PHẢI BIẾN MẤT.
… Cả
buổi học, nó chả cho được chữ nào vào trong đầu vì quá mệt. Nó thiếp đi trên
bàn. Mồ hôi trên trán nó cứ túa ra không ngừng, hơi thở gấp gáp. Hình ảnh đó
của nó làm Quỳnh Anh không biết phải làm sao. Cô nửa muốn giúp nó, nửa kia lại
muốn hại nó. Có lẽ dù có bị tình yêu làm
cho mù quáng thì cô vẫn là người chứ
không phải ÁC QUỶ.Từ góc bên kia lớp, Hoàng Ân thấy tất cả. Anh lo lắm… nhưng
không làm gì đk. Chỉ biết mog, reng”ng nhanh đến giờ ra chơi.
“Reng,
reng, reng”- Cuối cùng điều anh mong đợi
đã đến. Khi cô giáo vừa đặt chân ra khỏi lớp, Hoàng Ân vội vã lại chỗ nó.
Rút chiếc khăn tay ra, anh nhẹ nhàng lau mồ hôi cho nó, tay anh giữ chặt tay
nó. Hành động của anh làm toàn thể học sinh trong lớp ngạc nhiên. Lũ con gái
thì ngất lên ngất xuống, cố nặn cho ra mấy giọt nước mắt cả sấu. Riêng Quỳnh
Anh thì cô không thể tin nổi.
“Đó… đó
chẳng… chẳng phải … là…là chiếc khăn… mình… mình tặng Hoàng Ân… sao?Sao … sao
có thể? N-G-U-Y-Ễ-N-N-G-Ọ-C-Y-Ế-N-T-A-O-S-Ẽ-K-H-Ô-N-G-T-H-A-C-H-O-M-À-Y”
-Hứ! –
Quỳnh Anh liếc Hoàng Ân một cái thật sắc rồi đứng dậy bỏ đi.
Các học
sinh bắt đầu buôn chuyện:
-Hoàng
Ân với Quỳnh Anh chia tay rồi à?
-Tuy từ
trước không công bố nhưng ai chả biết họ là 1 cặp?
-Hoàng
Ân vì con nhỏ đó mà bỏ rơi Quỳnh Anh? Không phải chứ?
…
Nhìn
cô, cộng thêm mấy lời nói của bọn họ, anh cảm thấy tim mình nhói đau… anh cũng
cảm thấy có lỗi với cô… Nhưng biết sao đây? Nó là cô em gái duy nhất của anh
mà? Nó đã bị tổn thương nặng nề lắm rồi…
anh không thể đứng ngoài nhìn nó tiếp tục chịu đau mà không làm gì cả… giống
như 10 năm trước.