Buổi chiều hôm ấy kết thúc trong sự vui vẻ của mọi người (trừ nó vì tác giả không đoán được nó vui hay buồn ==!)
…………
Sáng, 7:00, điện thoại nó reo. Nghe tiếng động, nó mở mắt, đưa tay dụi mắt
rồi nó lấy điện thoại mở xem đứa nào mà mới sáng sớm đã ám nó rồi. Tối
qua thức đêm thiết kế sản phẩm và làm dự án để tăng doanh số nên gần 3
giờ sáng nó mới chợp mắt được… Vậy mà…
“Tới phòng thể dục
của trường đi, chúng ta cần tập luyện cho buổi thi đấu tiếp theo!!!” –
Tin nhắn đến từ số lạ. nó đoán chắc là của cô nàng Quỳnh Anh. Trong số
những người nó biết chỉ có cô nàng là dám ra lệnh cho nó thôi. Vứt điện
thoại qua một bên nó nằm xuống ngủ tiếp….
….
Nó ngủ thêm 3 tiếng nữa thì thức dậy. Vào phòng VSCN, make-up, thay đồ nó bắt đầu đi
tới chỗ Quỳnh Anh bảo. “Chắc vẫn còn tập!” – Nó nghĩ vậy nên mới tới.
Đến nơi, phòng tập không khóa cửa. Nó bước vào. Không còn ai cả. Xoay
người toan quay về, chợt nó nghe cái giọng nói lanh lảnh quen thuộc của
Quỳnh Anh.
-Sao bây giờ mới tới? –Quỳnh Anh bước ra từ phòng WC của phòng tập.
Quay người lại, nó thấy ngạc nhiên. Tập thì chắc chắn là phải đầy đủ người
chứ? Tại sao mỗi mình Quỳnh Anh ở đây? Như hiểu được thắc mắc của nó,
Quỳnh Anh nhăn mặt:
-Cô đừng có nhìn tôi như thế! Mọi người vừa ra về 30’ trước. Tôi ở đây đợi cô đến để tập cho cô.
Ánh mắt nó trong chốc lát hiện lên sự cảm kích.
-Đừng… Đừng có hiểu nhầm! Tôi vì biết cô không chơi được nên… nên… - Quỳnh Anh bối rối nhìn đi chỗ khác. Haizz nói thực ra là cô đã đợi nó cả 1 h đồng hồ rồi. Các thành viên khác đã về lúc 9h. Cô cũng chẳng hiểu sao lại
làm vậy.
-Cảm ơn! – Nó mấp máy môi, rất khẽ!
Đáng tiếc, Quỳnh Anh lúc đó không thấy.
2 chữ “cảm ơn” này vốn dĩ rất ít xuất hiện trong từ điển sống của nó đặc
biệt là đối với người khác ngoài ba, mẹ và anh 2 nó. Nhưng…. nó thật sự
thấy ấm áp khi Quỳnh Anh bảo cô đợi nó. Ngoài ba, mẹ, anh 2, Tuấn Phong, những người ở cô nhi viện…. Và 1 cậu bé nó gặp 10 năm trước thì chưa ai tốt với nó cả. Trong 10 năm qua, nó sống ở cô nhi viện, ban ngày nhờ
các bé, nó đã không quên mất cách cười, và quên đi… nó cô đơn như thế
nào. Về đêm, khi tất cả đã bị bóng tối bao phủ, mọi người chìm sâu trong giấc mộng của riêng mình… chỉ có nó là ngồi thu mình một góc gần cửa
sổ. Dường như nỗi cô đơn lại nhân lên gấp bội. cho đến bây giờ nó vẫn
cô đơn nhưng… nhìn những đôi bạn thân cười nói vui vẻ nó… khao khát muốn có 1 cô bạn, 1 người hiếu nó cô đơn đến dường nào, hiểu rằng bên trong
lớp vỏ bọc lạnh lùng kia là những vết thương dài và sâu… Lúc này, nó
thực muốn Quỳnh Anh làm bạn thân của mình… nhưng nó biết điều đó không
thể. Ít nhất, nhận được sự quan tâm từ mọi người, nó cảm thấy ấm áp,
trái tim băng giá của nó đã len lỏi 1 chút gọi là ẤM ÁP.
-Nào tập thôi!- Quỳnh Anh nói rồi chạy lại lấy 1 quả bóng trong góc phòng và bắt đầu dạy cho nó những động tác đầu tiên.
....
Ban đầu, có hơi gượng gạo nhưng với cái đầu có chỉ số IQ cao vút nó đã
nhanh chóng học được. 2 người tập hăng say cho tới 12h trưa:
-Mai, nghỉ nha! – Quỳnh Anh đang cùng nó ngồi nghỉ giữa sân (biết chọn chỗ ghê!)
-Thôi, về thôi, hnay tập thế đủ rồi! – Quỳnh Anh đứng dậy và vào phong WC để thay đồ.
Nó cũng đứng lên và vào WC thay đồ nốt. Thế là buổi tập đầu tiên kết thúc
hoàn mỹ vậy đấy. Phải chăng 2 người đã xích lại gần nhau 1 chút?