Bước ra từ chiếc BMW màu bạc,
nó kéo chiếc va li màu đen bước qua chiếc cổng của "tòa lâu đài" với
vẻ thản nhiên trước vẻ đẹp của "tòa lâu đài" (tác giả không tả nhé).
Thấy nó, Hoàng Ân vui mừng chạy ra ôm. Anh thường ngày lạnh lùng là thế, vậy mà
trước cô em gái này anh không thể kìm nén cảm xúc được. Tất cả sự lạnh lùng mà
anh xây dựng nên để làm 1 vỏ bọc hoàn hảo trong suốt 10 năm nay... thế mà...
Còn nó? Nó vẫn dửng dưng đứng trong vòng tay ôm ấm áp của anh. Một suy nghĩ
chợt thoáng qua : "Sao... ấm quá?" nhưng chỉ trong 1 tích tắc thôi,
rất nhanh sau đó, nó đưa tay gạt bỏ "hơi ấm" ấy. Mặc dù nó rất ...
rất mong có thể ở trong vòng tay ấm áp của anh lâu hơn. Khi bị gạt tay, một cảm
giác hụt hẫng xâm chiếm lấy anh. Anh nghẹn giọng:
-Mai em sẽ đến trường với anh!
-Hãy coi như không quen! - Nó
nói giọng lạnh nhất có thể rồi bỏ đi. Nó không muốn cho anh thấy sự yếu đuối
của mình. Anh tự hỏi: " Ngọc Yến của ngày xưa ... đâu mất rồi? Sao... Tất
cả là lỗi của mình. Nếu năm xưa..."
"Reng, reng, reng" -
Tiếng chuông điện thoại reo lên cắt đứt dòng suy nghĩ của anh. Đưa chiếc iphone
6 lên, anh nói:
-Alo!
-Ngọc Yến... về chưa?
-Rồi ạ!
-Mai... Tối mai ba sẽ về! - Ông
Nguyễn Phàm xúc động.
-Vâng...!
Kết thúc cuộc nói chuyện, anh
chợt nhớ nó vẫn chưa biết đường vì "tòa lâu đài" này rất lớn và nó
giống như mê cung vậy.
Về phía nó thì đang đứng bên
cửa sổ, đưa ánh mắt đặt vào khoảng không vô định. Đang nghĩ mông lung thì của
phòng bật mở. Quay lại, nó thấy anh đang thở hồng hộc, mồ hôi chảy nhễ nhại...
Anh nói khó khăn:
-Sao... em tìm đk phòng vậy?
-Bản đồ!
-Vậy là IQ của em phải đạt đến
tối đa nhỉ? Vì chỉ có những người sống lâu năm hoặc IQ tối đa mới tìm đk phòng
trong cái "mê cung" này thôi. Đó là lí do ba không thuê giúp việc.
-Liên quan? - nó hơi nhíu mày.
-À không... chỉ là anh đi tìm
em nãy giờ vì anh sợ em lạc...
Trong giây lát, nó cảm thấy
ngạc nhiên
-Em thích phòng này không? Anh
đã tự tay trang trí cho em đó !- Anh cười hiền.
Nó gật đầu nhẹ.
-Vậy thôi em nghỉ đi nhé, mai
còn đi học!- Nói rồi Hoàng Ân bước ra.
... Sau khi ngâm mình trong
nước " lạnh" 30 phút (mặc dù là mùa đông ==!), nó leo lên giường...
rất nhanh nó chìm vào giấc ngủ... vì ở đó... có mẹ. nó tuy dửng dưng với lời
nói của anh nhưng nó có chút háo hức...khi đk đến trường. Vì 10 năm qua, ở cô
nhi viện, nó chỉ biết tự học bằng những cuốn sách đã cũ do các sơ
"tặng". Phải mất rất nhiều thời gian nó mới xin đk những cuốn sách
đó, vì không hiểu sao các sơ dường như không thích nó. Có lẽ vì nó luôn
"cải trang". Nó thường chát cả đống phấn nâu lên mặt để khiến khuôn
mặt trắng trẻo xinh đẹp thành khuôn mặt đen thui, xấu xí. Nó luôn mặc quần áo
dài để che đi làn da trắng, mềm mại. Không những vậy, nó còn đội tóc giả để che
đi bộ tóc tím kì lạ (sinh ra đã vậy, không nhuộm nhé). Nói tóm lại nó luôn make
up làm mình xấu đi. Chắc ngày mai cũng vậy
Sáng hôm sau, đúng như dự đoán,
nó đã make up… nhưng hôm nau nó không dán mấy cái mụn giả và thay vì đội 1 bộ
tóc xù xì xấu xí như thường ngày, nó đã đội 1 bộ tóc đen thắng buộc cao. Không
những vậy nó còn “chịu mặc” bộ đồng phục của trường trong khi bộ đồng phục đó
bao gồm: áo sơ mi trắng kết hợp vs váy kẻ caro đen đỏ ngắn đến đầu gối kèm theo
là chiếc cravat cùng màu vs váy. Dưới chân là đôi giày búp bê màu đen. Tất cả
có sự thay đổi … riêng khuôn mặt thì nó vẫn chát cả đống phấn nâu. Nó thay đổi
vì không muốn gây sự chú ý với các công tử, tiểu thư ở trường (đẹp quá cũng
khổ, mà xấu quá cũng khổ ==). Bước xuống nhà, trên vai là chiếc cặp đầu lâu đen
gắn đinh tán, nó thấy anh đag chuẩn bị bữa sáng. Hoàng Ân biết nó xuống anh
ngẩng mặt lên cười bảo:
-Em lại…
Chưa nói xong, anh ngạc nhiên
tột độ:
-SAO MẶT EM… TÓC EM SAO….
-Make up
-Nhưng tại sao?
-Thích!
-Thôi… tùy em vậy! – Anh thở
dài, lắc đầu bó tay trước cô em gái bướng bỉnh.
Dùng xong bữa sáng, anh chở nó
đến trường bằng con Lamborghini Veventon. Trên đường đi, anh phá vỡ bầu không
khí yên tĩnh bằng câu nói:
-Lát nữa em lên lớp với anh
nhé! Hôm qua anh đã sắp xếp rồi, em sẽ học cùng lớp vs anh. Đây là bản đồ
trường! – vừa nói, anh vừa đưa cho nó tấm bản đồ.
Cầm lấy rồi nó lại đưa mắt về
phía cửa sổ. Nhín nó, tim anh nhói đau. Là anh và ba đã hại nó. Chính anh và ba
đã giết chết cô bé hồn nhiên, ngây thơ của 10 năm về trước. Phải chăng sự lạnh nhạt,
hờ hững của nó chính là hình phạt dành cho anh?