Bây giờ
cảm giác hụt hẫng đang xâm chiếm lấy tâm trí hắn. Thất vọng… hắn cũng bước …nhưng
là hướng ngược lại với nó. Lên sân thượng, hắn đặt lưng lên chiếc ghế đá. Bỗng
cơn lạnh buốt từ chiếc ghế chiếm trọn người hắn trong chốc lát. Mệt mỏi, hắn
khép mi mắt. Bất chợt… hình ảnh 10 năm về trước lại hiện lên trong đầu hắn. Hôm
đó… trời mưa… Hôm đó – ngày mà mẹ nhẫn tâm bỏ lại ba và hắn ra đi vĩnh viễn…
Cậu bé 7 tuổi đội trên đầu chiếc khăn màu trắng đi trong mưa như người mất hồn…
Bộ đồ đen của cậu đã ướt sũng… Hình ảnh
một bé gái ngồi trú mưa dưới mái hiên lọt vào mắt cậu… Cô bé đẹp như tiên vậy …
Một vẻ đẹp lần đầu hắn được thấy. Đứng ngẩn người nhìn cô bé. Quan sát cô, hắn
thấy cô nở nụ cười… nhưng nước mắt không ngừng rơi… Nụ cười cô sao buồn quá…
Mặc dù cô cười nhưng, khuôn mặt cô nhìn còn đau buồn hơn khuôn mặt nhợt nhạt
của anh lúc này… Cô bé nấc lên khe khẽ, cậu thấy vai cô run nhè nhẹ…. Cậu đã
rung động từ lúc ấy…. Trái tim non nớt của cậu bé 7 tuổi lệch đi một nhịp.
-Cậu
đang buồn sao?
Cậu bé
tiến lại hỏi.
Ngước
đôi mắt to tròn màu tím nhìn hắn rồi cô bé bất ngờ đứng bật dậy ôm lấy cậu…
thật chặt. Cô khóc to hơn. Cô cứ khóc như chưa từng được khóc. Cậu ngỡ ngàng,
đứng bất động không hiểu gì. Thế mà hắn cũng đưa tay lên vỗ vai cô bé như muốn
trấn an. Từ hôm ấy, gương mặt bầu bĩnh của cô bé đã khắc sâu trong trái tim cậu…
cho đến bây giờ. Cậu đã không ngừng kiếm tìm dù không có chút thông tin về cô.
5 năm trôi qua… cậu đành dừng lại việc tìm kiếm của mình. Và rồi cậu gặp Quỳnh
Anh… Một thời gian sau, cậu mến QUỳnh Anh vì cái tính dễ thương của nhỏ nhưng
hình ảnh về cô bé ấy vẫn không phai mờ mà ngược lại càng rõ nét trong cậu, dù
rằng cậu chỉ mới gặp cô 1 lần.
Trong
chốc lát, hắn nhớ đến gương mặt của nó, lúc hắn lau mặt cho nó. Dù biết là do
mình nhìn nhầm nhưng… hắn vẫn muốn gương mặt đó xuất hiện lần nữa…. vì gương
mặt đó sao đẹp quá…vì gương mặt đó sao thật giống người con gái hắn đang kiếm
tìm.