-Này! Dậy đi! Dậy đi! –
Nó lay người hắn, cố lục lọi trong trí nhớ tên của hắn:
-Nguyên Khang!
…
Những tia nắng nhè nhẹ
nâng niu khuôn mặt hoàn hảo của hắn. Trở mình, cau mày, hắn mở mắt. Nhíu mày
nhìn quanh phòng, hắn hốt hoảng khi đây không phải là phòng mình. Đầu hắn giờ
đau như búa bổ. Đưa tay ôm lấy đầu, hắn cố nhớ ra mọi chuyện… hắn nghĩ chắc đây
là phòng của H.ÂN. Sau khi rửa mặt, hắn bước ra khỏi phòng.
-Tại sao cậu lại ở đây?
Nguyễn Ngọc Yến?
Hắn ngạc nhiên khi thấy
nó từ phòng đối diện bước ra.Nó nhìn hắn, ánh mắt hơi hoảng… những vẫn giữ được
cái vỏ bọc lạnh lùng. Chuyện cỏn con này có là gì…. Vỏ bọc này nó đã cất công
xây dựng 10 năm chứ ít ỏi gì? Vậy sao nó có thể để 1 người không quen không
biết như hắn phá hỏng?
-Tôi…
-Cậu ấy là giúp việc nhà
tôi! – Từ đâu H.Ân đi tới cứu trợ nó – Hqua cậu ấy thấy cậu ngất nên đưa cậu
vào đây đó- Hoàng Ân giải thích.
-ra vậy!
Quay qua cười tươi hắn
nhìn nó và nói bằng chất giọng ấm áp, mê người:
-
Cảm ơn nhiều nhé! Nếu vậy cậu
là ân nhân của tớ rồi… Từ nay có gì cần cứ việc nói nhá, nếu thằng này (kéo
Hoàng Ân lại) bắt nạt cậu tớ sẽ cho nó 1 trận… Hi!
Hắn
nháy mắt. Những tia nắng khẽ luồn qua kẽ lá…làm khuôn mặt hắn trở nên đẹp lạ
kì…
-À … ừ!
– Nó đơ người trước vẻ quyến rũ của hắn trong chốc lát. Má hơi ửng hồng, tim nó
đập nhanh hơn… Cảm giác này… là gì đây? Từ khi nào nó không thể hiểu nổi chính
bản thân mình?
-Thôi,
xuống ăn sáng đi, tôi chuẩn bị xog cả rồi!
….
Sau khi
“bị” 2 chàng trai đẹp nhất thế giới
(chém chút chết ai… Hì ^^) năn nỉ ỉ ôi cuối cùng nó đành chịu thua và lên xe
cùng 2 hot boy đến trường. Dạo gần đây sao nó thay đổi nhiều vậy nè? Nói nhiều
hơn, cười nhiều hơn… và mềm lòng hơn…
Đến
trường, nó đã nghe thấy tiếng hét long trời lở đất của cái bọn mê trai, Ngần
ngại một chút nó mở cửa bước xuống.
-Sao
nhỏ đó lại ở đây?
-Con bé
ăn mày xấu xí đó mà lại đk đi học chung với 2 trong nhóm 3H sao?
-Sao nó
dám?
… Lại
những tiếng bàn tán của lũ ghen ăn tức ở vang lên. Tất cả đều nhìn nó bằng cặp
mắt nảy lửa và khinh miệt…
-
Chat! – 1 tiếng bạt tai vang
lên làm không gian chìm vào im lặng.
HS im
lặng vì ngạc nhiên.
Hắn và
H.Ân im lặng vì ngạc nhiên và tức giận.
Còn nó?
Ngạc nhiên ư? Không hề. Tức giận? Không nốt … Lí do hoàn toàn là vì nó chả để
tâm đến cái bạt tai như trời giáng đó.
-Chat!
– lại thêm 1 cái bạt tai nữa… chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nhưng lần
này không phải từ Quỳnh Anh dành cho nó nữa mà là từ… H.Ân. Vì tức giận… vì nỗi
giận đã che mờ mắt anh… nên anh đã ra tay đánh người con gái anh yêu … vì em
gái anh.
Nhếch
môi, nó nói – lời nói hiếm có từ lúc nó bước vào ngôi trường này:
-Tẻ
nhạt và vô vị!
Rồi nó
bước đi. Nó đi đến đâu, học sinh tách thành hai hàng như 1 phản xạ tự nhiên.
Trong thoáng chốc, nó không còn là 1 con nhỏ dơ dáy, bẩn thỉu, xấu xí đáng khinh mà lại là 1 nữ sinh đầy uy
quyền (bí từ nên dùng đại, mọi người thông cảm)