Đến
nơi, Tuấn Phong chần chừ không muốn gọi nó dậy. Chưa kịp gọi thì nó đã tỉnh.
Ngồi dậy, dụi mắt, nó hỏi:
-Đến
rồi?
-Ừ, tớ
định gọi cậu. Thôi xuống xe đi!
Bước
xuống một cách nhanh chóng, nó vội vã bước vào trong. Theo sau nó là Tuấn
Phong. Nó chợt khựng lại:
-Mấy h
rồi?
-À… ừm
hiện là 11h30’.
-vậy
chắc tụi nhỏ ở phòng ngủ.
Nó lẩm
bẩm 1 mình rồi chạy về phòng của những đứa em. Đến nơi, nó chậm rãi mở cửa bước
vào. Bọn trẻ đang chơi đùa, nhìn thấy
nó. Tất cả dừng lại trong vài giây rồi ua đến ôm lấy nó, có đứa còn khóc, bọn
trẻ nhao nhao:
- Ngọc
yến! Bọn em nhớ chị lắm.
- Ngọc
yến! Em nhớ chị lắm… hu hu…
- CHị
về rồi đi tiếp à?
- Em
không thích, không thích đâu. Chị ở lại với tụi em đi.
…
Nó cười
– nụ cười rất hiếm hoi. Trưa ấy, nó và Tuấn Phong ngồi cùng nhau kể chuyện, trò
chuyện với bọn trẻ. Bỗng, LiLi ( em bé nhỏ nhất) hỏi nó:
- Đây là người yêu của chị phải không ạ? Anh
ấy đẹp trai quá í!
-Đúng
thế! Anh í đẹp trai quá!
-Chị
Yến sướng quá!
Nghe
LiLi nói, bọn trẻ hùa theo.
Nó lên
tiếng phản bác:
-Không…không…
Chưa
kịp nói thêm thì Phong quàng tay qua vai nó cười tươi, tay kia véo má bầu bĩnh
của LiLi:
-Đúng
rồi đó! Cảm ơn nhóc!
Chả
hiểu sao nó cứ ngồi yên trong vòng tau của Phong . Có lẽ đơn giản vì nó thấy ấm
lòng… có lẽ đơn giản vì… nó thích Phong mất rồi…
…
Sau khi
chơi với bọn nhóc cả buổi chiều, giúp các sơ làm việc, nó chào tạm biệt tất cả
và ra về.
Vừa đến
nhà, bước xuống xe, nó không quên cảm ơn Phong – điều mà nó chưa từng làm với
bất kì người nào từ ngày ấy…
…Lặng
người nhìn chiếc xe của Phong lao trong gió, chợt nó cảm thấy vui vui. Chả hiểu
nổi mình nữa, nó lên phòng và leo lên giường ngủ sau khi ngâm mình trong nước
lạnh. Toàn thân nó bây h lạnh buốt, tê tê nhưng nó thích… vì cảm giác này làm
nó quên đi nỗi buốt giá trong tim.
…
Sáng
mai, nó thức dậy khi nắng đông nhẹ nhàng nâng khuôn mặt mình. Hôm nay là ngày
thông báo kết quả thi học kỳ. Dù sao điểm của nó cũng sẽ chẳng cao nên cũng chả
mong ngóng gì. Nó sẽ cho qua hành động đó của Quỳnh Anh . Nó sẽ tiếp tục nhẫn
nhịn nhỏ. Đơn giản vì nó không quan tâm những gì nhỏ làm, vì những điều đó chưa
đủ để chạm đến nỗi đau trong tim nó…. Chứ không phải vì nó tốt bụng, khoan
dung, vị tha hay những thứ đại loại như vậy. Nó không phải là thiên thần. Nó là
con ác quỷ đội lốt thiên thần thì đúng hơn. Đến lúc mà bọn họ phá vỡ vỏ bọc của
nó thì con ác quỷ sẽ hiện nguyên hình thôi. Cái gì cũng có giới hạn của nó mà?
Và lòng kiên nhẫn của nó cũng vậy.
Đến
trường, nó cảm thấy có chút thất vọng vì Tuấn Phong không đưa nó đi. Bước qua
cánh cổng trường, nó cau mày vì những tiếng hét chói tai của lũ con gái. Bước
vội vào lớp, nó nhìn về chỗ Phong. Không thấy. Thường ngày anh đến rất sớm mà? Chắc
hôm nay anh nghỉ. Vì vậy mới không đến đón ní. Nó tự nhủ thầm. Cả ngày hnay sẽ
chỉ trả và chữa bài. Rồi cô giáo chủ nhiệm nhận xét về bài làm của cả lớp. Nó
khẽ nở nụ cười khinh miệt. Nụ cười ấy thể hiện sự thích thú vô hạn của nó.Nó sẽ
xem cô sẽ phạt nó, bọn trong lớp sẽ nói gì… và Quỳnh Anh sẽ làm gì tiếp theo.
Tất cả… nó đều muốn biết. Nhưng điều nó chờ đợi nhất là phản ứng của ai đó… Nó
muốn biết ai đó có trở mặt với nó không… Nhưng thật đáng tiếc khi hôm nay người
ấy nghỉ học.
Bên
cạnh, Quỳnh Anh cũng đang nở nụ cười vui vẻ khi cô giáo bước vào lớp. Nụ cười
ấy làm 2 người si mê…. Đặc biệt là anh trai nó – Hoàng Ân. Còn với hắn, thì chỉ
là cảm giác thoáng qua rồi dần biến mất. Hừ! Nó dám thân thiết với Hoàng Ân.
Mặc dù dạo gần đây thì nó cũng ít khi nói chuyện với anh ấy nhưng mà ảnh vẫn
rất quan tâm nó… và còn 1 lí do nữa, nó dám cướp Tuấn Phong của Quỳnh Hương –
cô em gái yêu quý. Thật vô liêm sỉ!Chuyện này sẽ không chỉ dừng lại ở đây đâu.
Quỳnh Anh chắc chắn phải cho nó thấy cái giá phải trả cho việc làm ngu xuẩn của
nó là rất đắt! Quỳnh Anh không dám nói với em gái vì sợ cô sẽ đau lòng. Nhỏ rất
yêu Tuấn Phong. Quỳnh Anh chắc chắn sẽ giúp em mình trả thù và cướp lại người
mà đáng lí ra phải thuộc về nó.
Trở lại
với lớp học… Bầu không khí bỗng dưng trùng xuống thật ngột ngạt, cả lớp không
dám ho he gì khi thấy mặt cô đằng đằng sát khí.
-NGUYỂN
NGỌC YẾN! LÊN ĐÂY CHO TÔI! – Cô cố sức gào lên.
Cả lớp
bất ngờ quay lại nhìn nó rồi lia mắt sang Quỳnh Anh. Thấy vậy, cô nàng nhún vai
tỏ vẻ không biết gì. Còn nó? Vẫn vậy… bình thản đứng lên và chậm rãi bước về
bục giảng. Mặt cô giáo từ đỏ chuyển dần thành màu đen. Khi nó lên đến nơi, đứng
trước mặt cô. Nhìn cô với một vẻ rất thản nhiên, nó nhếch mép và nói:
- Có gì
không… cô?
“Chat,
chat” – Tiếng 2 bạt tai vang lên xé toạc bầu không khí yên lặng đến chết người.
Cả lớp trố mắt nhìn cô giáo và Quỳnh Anh cũng vậy… Cô nàng không ngờ cô giáo
lại ra tay đánh nó… Nhưng có lẽ người sửng sốt nhất là Hoàng Ân.
-Chị
còn biết tôi là cô giáo của chị sao? Đồ mất nết! Chị nghĩ được học bổng là to
lắm à? Cai loại nghèo rách mồng tơi mà cứ học đòi trèo cao. Chị không làm được?
OK, không sao. Nhưng tôi không chấp nhận việc chị sỉ vả tôi như vậy…
-Lúc
nào?
-Đây
nhìn đi!
Cô giáo
tức giận đưa bài làm của nó cho cả lớp.
-Nhìn
cho kĩ! “ĐÉO BIẾT LÀM”? Đây có phải sỉ vả không? Từ đầu năm h tôi dạy kiến thức
chị vứt đi đâu… HẢ?HẢ? Đừng tưởng học bổng là ngon nhé! Đồ mất dạy! BA MẸ MÀY
KHÔNG DẠY MÀY PHẢI BIẾT TÔN SƯ TRỌNG ĐẠO HẢ? – Cô giáo dùng hết sức hét lên.
“Chat”
– lần này người tát là nó. Nó tát vì cô ta không là cái thá gì mà dám nói mẹ nó
như vậy.
-
Tam tiểu thư của tập đoàn địa
ốc trong top 10 Châu Á!
-
Sợ rồi sao? Bây giờ xin lỗi thì
muộn rồi … - Cô ta giận run người nhưng khi nghe nó nói thì lấy lại bình tĩnh
cười nhếch mép.
-
Ngậm miệng lại! Cô là cái thá
gì? Tiểu thư à? Vậy mà giờ cô ăn nói như một kẻ thiếu học vậy. hay cô không còn
nhớ mình đang là GIÁO VIÊN? À… cô cũng chỉ là một đứa con riêng mà thôi. Trách
sao được cô lại cư xử như một kẻ không được HỌC VẬY. Đừng tưởng là mình hay ho
lắm. Đừng có nhắc đến mẹ tôi từ cái miệng thối tha của cô. Cô giáo à? Cô xem
lại chính nhân cách của mình đi? Cô có đủ nhân cách để bước lên bục giảng sao?
Hay cô định truyền cái nhân cách bị chó ăn mất của cô cho học trò? Nói cho cô
biết cô không có quyền tát tôi chứ chưa nói đến chuyện cô dám sỉ nhục mẹ tôi.
Rồi cô sẽ thấy hậu quả của việc dám vượt quá sự kiên nhẫn của tôi. Cứ chờ mà
xem, không lâu đâu, gia đình cô sẽ có thông báo mới cho cô thôi ! – Nó rít lên
từng chữ cười lạnh. ừ thì nó lạnh lùng kiệm lời nhưng một khi dám động đến mẹ
nó thì sẽ thấy một con người hoàn toàn khác. ừ thì những lời nó nói cũng chỉ
như người thiếu học nhưng đối với những loại người như cô ta thì như vậy đã là
quá nhẹ.
-
-Cô..cô dám… - Cô giáo mồ hôi
chảy nhễ nhại. Thật sự ánh mắt nó lúc này quá đáng sợ! Không còn là màu tím mà
chuyển hoàn toàn sang màu đỏ.
-
SAO KHÔNG? – Nó gằn từng chữ.
Học
sinh ở dưới không một ai là không mắt chữ a miệng chữ o. Tất cả đều ngạc nhiên
trước sự thay đổi của nó… ngay cả anh 2.
Cô giáo
định đưa tay tát nó… thì Hoàng Ân không biết từ đâu nhanh chóng giữ lấy tay cô
giáo và hất ra.
-Cô dám
động vào 1 sợi tóc của Yến?
-
Không… không phải… phải … việc… việc… của … của e-em… - Cô giáo giận và sợ hãi
đến mặt trắng bệch.
“Sao…
sao anh lại… lại gọi tên nó… 1 cách thân mật… như vậy? tại sao chứ? Đáng chết,
con nhỏ chết tiệt, tao sẽ không tha thứ cho mày!” – Quỳnh Anh mỉm cười đáng sợ
nhìn nó với ánh mắt đầy thù hận. Cô không quan tâm nó thay đổi như thế nào,
điều cô quan tâm… chính là sự thay đổi từng ngày 1 của Hoàng Ân. Trước giờ có
bao h anh can thiệp mấy chuyện vớ vẩn này đâu chứ?
Nó bỏ đi. Học sinh trong
lớp không ai có thể thích ứng kịp thời với sự thay đổi của nó.
-NGUYỂN NGỌC YẾN! ĐI LAO
ĐỘNG SÂN TRƯỜNG NÀY CHO TÔI! – Cô giáo giận quá chỉ biết nghĩ đến việc hành hạ
nó. Rồi nó sẽ phải đến cầu xin cô thôi. Như đã nói ngôi trường này là ngôi
trường dành cho quý tộc. DIện tích của nó có lẽ phải lên đến hàng triệu km
vuông. Nó vừa bước đến cửa lớp thì dừng bước, nhếch mép với lời nói băng lãnh
có thể đóng băng tất cả:
-Cô nghĩ việc cỏn con ấy
sẽ làm tôi hối hận? Ngu ngốc, đần độn! -
Nói rồi nó bước tiếp.
“Sao… sao nó biết được
suy nghĩ của mình chứ?” – Cô giáo hốt hoảng.
Nói là nói vậy thôi chứ
chắc mai mới xong quá! Nó lấy lại bình tĩnh, lúc nãy vì quá kích động mà phá vỡ
vỏ bọc lạnh lùng. Rồi nó bắt tay vào làm. Bây h đag là cuối đông – mùa thay lá…
thở hắt ra 1 cái, nó lấy lại vẻ lạnh lùng thường thấy. 1 h đồng hồ trôi qua… cả
trường đã ra về cả rồi. tay nó đã mỏi rã rời… lá cây thì rải khắp sân trường
như 1 tấm thảm khổng lồ dày cộp. Nhưng nó nào biết, phía xa xa, anh trai nó đag
thầm lặng giúp nó làm phần việc ở khu vực này mà cố tình giấu nó.Nhìn nó, cái
bóng dáng nhỏ bé, gầy gầy đến tội nghiệp ấy làm anh thấy nhói lòng. Bàn tay
trắng trẻo, xinh đẹp giờ đã xuất hiện các vết xước và nhuốm đầy màu nâu. Do mệt
quá, nó lại ngồi nghỉ dưới gốc cây. Bỗng nó nghe tiếng chân. Từ từ đưa mắt về
phía có tiếng động… nó đơ người. Là Tuấn Phong với nụ cười đẹp tựa thiên thần…
nhưng nó giấu vẻ bối rối đi, tỏ vẻ không quan tâm mấy và tiếp tục làm.
-Yên làm gì vậy?
-trực!
-Để tớ giúp Yến nhá! –
Phong nháy mắt.
-Tùy! – Nó thoáng đỏ mặt
nên vội cúi xuống làm tiếp. hành động đó lọt vào mắt Phong, anh khẽ cười. Vừa
làm, Phong vừa kể chuyện cho nó nghe. Thi thoảng nó lại nói:
-Thật à?
-thế sao?
… rồi nở nụ cười nhẹ.
Phía đầu kia, chứng kiến cảnh này, Hoàng Ân vừa vui vừa lo. Vui vì nó đã biết
cười. Lo vì Phong là 1 người nguy hiểm.
-Alo? – Đag nghĩ thì
tiếng điện thoại reo lên. Anh bắt máy.
- Cậu rảnh không? Đi
chơi đi! Chiều nghỉ mà! – Bên kia, Quỳnh Anh háo hức nói.
-Ờ… Cũng được! – Chần
chừ 1 lát anh nói.
- Vậy cậu tới đón tớ
nhé? – Quỳnh Anh vui sướng.
- Ok! CHờ tớ 10’!
1h sau…
Trở lại với nó và Phong.
Nó đi trước, Phong đi sau.Đã làm cật lực vậy mà rác vẫn không vơi đi là mấy.
Thấy những giọt mồ hôi rơi trên trán nó, Phong cười nham hiểm chạy lại quẹt tay
lên trán nó:
-Để tớ lau mồ hôi cho!
Xong, Phong cười lém
lỉnh nhìn nó rồi chạy. Chợt như hiểu ra cái gì, nó rượt theo Phong:
-Đứng lại!
… Trên sân trường, nắng
đông nhè nhẹ trải. Có 2 người 1 nam 1 nữ đang vui đùa! Nụ cười của họ giòn tan
trong nắng làm bay đi mọi mệt mỏi muộn phiền.