Nghe được tình báo của Mục Sâm, Đông Quốc Cương
mỉm cười bảo: “Hảo hán tử! Hôm nay ngươi phải được công đầu của doanh
ta!” Sau đó Đông Quốc Cương quay sang Dận Chận và Bành Xuân nói: “Còn
chờ gì nữa, tập trung hỏa lực, bắn chết mẹ chúng nó!”
Đây là lần đầu tiên Dận Chân thấy Đông Quốc Cương nói tục thế này, có điều, mấy chữ này quả thực cũng khiến người ta sôi trào nhiệt huyết
hẳn. Dận Chân nhìn Hỏa Khí Doanh hét to: “Tướng quân có lệnh, tất cả hỏa pháo nâng họng pháo lên hai tấc (1), nhắm chuẩn, ngay ở phía trước lệch trái chút, bắn chết mẹ chúng nó!”
Ngay lập tức, tất cả hỏa pháo đồng thời phát uy, tiếng rền rung
chuyển trời đất. Trong thiên lý vọng, Đông Quốc Cương quan sát được rất
rõ ràng, bởi họng pháo được nâng lên, đạn ria dày đặc nên thẳng vào
những thùng gỗ rương gỗ xếp ngang trên người lạc đà. Như thế rất tuyệt
vời, dù sao lạc đà cũng là vật sống, chịu đau đớn sẽ bắt đầu xao động
bất an. Như tục ngữ “con thỏ cáu nên cũng cắn người” vậy, sau mười loạt
công kích đã thấy đám lạc đà mặc dù chân bị trói chặt cũng bắt đầu giãy
dụa điên cuồng, những con lạc đà bị kinh sợ này lao đầu xông loạn trong
trận địa, không ít bóng người bị chúng giẫm đạp ở dưới chân.
Thời cơ tấn công tốt nhất ở ngay khoảnh khắc này. Đông Quốc Cương ra
lệnh một tiếng, mấy ngàn binh mã xuôi theo sông Tát Lý Khắc mà xông lên, lao thẳng đến trận doanh của Cát Nhĩ Đan. Đông Quốc Cương thậm chí còn
xung phong đi đầu, là người đầu tiên trong số các tướng lĩnh phóng ngựa
nhảy ra. Dận Chân cũng rút hỏa súng mang theo bên người, đang định xông
lên theo Đông Quốc Cương thì bị Bành Xuân chắn ngay trước mặt ngăn cản:
“Tứ a ca, thân phận ngài tôn quý, Đông công đã ra lệnh ngài không được
xông lên. Nếu không chúng thần muôn lần chết cũng không chuộc được tội!” Dận Chân sốt ruột, lúc này cũng không thèm để ý đến cấp bậc lễ nghĩa gì nữa, gầm lên: “Ở đây không có tứ a ca gì hết, nơi này chỉ có một binh
sĩ phải đi theo chủ tướng ra trận giết địch thôi! Chẳng lẽ ngươi muốn ta làm kẻ sợ chết sợ địch sao?”
Bành Xuân hơi sửng sốt, Dận Chân đương nhiên không từ bỏ cơ hội tốt
như vậy, giật cương ngựa một cái lách mình vọt khỏi chỗ Bành Xuân. Bành
Xuân tỉnh táo lại, vội vàng kêu Khang Khách Lạt, Hải Ngọc và Bảo Trụ
cùng đuổi theo.
Lúc này, Phúc Toàn ở trung lộ cũng nhìn thấy cánh trái triển khai
công kích, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cục diện cực có lợi này. Thế là
các doanh Chính Bạch Kỳ, Chính Hồng Kỳ, Tương Hồng Kỳ cũng đồng thời vọt lên, nhất thời, tiếng la hét “giết! giết!” tràn ngập mảnh trời này.
Dận Chân giục ngựa phi nước đại, chung quanh mặc dù đều là tướng sĩ
phe mình nhưng bên tai hắn chỉ có tiếng gió ù ù, hắn căn bản không có
thời gian nghĩ quá nhiều, chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn, đó
chính là ‘xông lên’!
Lỗ hổng ở đà thành đã bị chính lạc đà của phe Cát Nhĩ Đan mở ra, hơn
nữa, đám lạc đà đã rơi vào trạng thái điên cuồng này còn liều mạng xông
về hậu phương phe mình, làm cho bố trí phòng ngựa của quân Chuẩn Cát Nhĩ bị rối tung lên rồi. Đội kỵ binh đầu tiên của quân đội nhà Thanh bên
cánh trái đã vọt vào lỗ hổng ở đà thành.
Thớt ngựa mà Dận Chân đang cưỡi không cao lắm, nhưng chạy cũng không
chậm, chẳng bao lâu đã đuổi kịp chỉ còn cách ngựa của Đông Quốc Cương
hơn mười trượng. Có điều, bởi vì quân đội phe Cát Nhĩ Đan chạy lên núi
với tốc độ quá nhanh, lại còn tán loạn làm đến tận giờ Dận Chân còn chưa có cơ hội bắn phát súng nào, điều này làm lòng hắn ngứa ngáy, rục rịch
không thôi. Lúc này, Khang Khách Lạt và Hải Ngọc cũng đuổi kịp, một
trái, một phải bảo hộ Dận Chân.
Đúng lúc này, chợt nghe thấy phía trước, bên phải truyền đến tiếng
súng, xung quanh hắn lập tức có mấy binh sĩ quân Thanh ngã xuống ngựa,
sau đó Dận Chân cũng thấy thân hình Đông Quốc Cương trên lưng ngựa hơi
lung lay một chút rồi đột ngột ngã xuống đất. Dận Chân thấy tim lạnh
toát, vội vàng kêu to: “Đông đại nhân! Đông đại nhân!”
Khang Khách Lạt cảnh giác cực cao, quét mắt về phía trước bên cánh
phải một cái rồi vội quát to: “Cẩn thận hỏa súng của người Nga!” Nghe
thấy lời cảnh báo của Khang Khách Lạt, động tác của Hải Ngọc cũng cực
nhanh, lập tức duỗi tay trái ra túm lấy dây cương tọa kỵ của Dận Chân
giật mạnh lại gần mình, đồng thời tay phải vươn ra, nghiêng người túm
lấy áo giáp của Dận Chân, lại dùng sức kéo một cái, thế là thân thể của
Dận Chân đã bay lên không, rơi xuống trước người hắn, sau đó ép thân thể mình xuống, hết sức bảo vệ Dận Chân. Binh sĩ nhà Thanh xung quanh thì
lập tức bắn trả về phía có tiếng súng kia.
Dận Chân như phát cuồng, gầm lên: “Ngu ngốc, thả ta ra, mau đi xem Đông đại nhân!”
Hai người cưỡi ngựa chạy hơn mười trượng đến gần chỗ Đông Quốc Cương, chỉ thấy Đông Quốc Cương nằm sấp trên mặt đất, sau lưng là một mảng máu tươi. Hải Ngọc vội vàng ra lệnh mười mấy binh sĩ Hỏa Khí Doanh vừa đuổi tới bên cạnh vây thành một vòng. Trong đầu Dận Chân là một mảnh trống
rỗng, không biết phải làm gì. Khang Khách Lạt đi tới, quỳ một gối nhẹ
nhàng đỡ Đông Quốc Cương dậy, để lão dựa vào người mình, sắc mặt Đông
Quốc Cương trắng bệch, hai mắt trợn tròn, trên mặt còn có một vết tím
xanh chắc do vừa rồi ngã ngựa. Khang Khách Lạt nhỏ giọng kêu: “Công gia, công gia!” Đông Quốc Cương không trả lời, Khang Khách Lạt mới đưa ngón
tay lên mũi kiểm tra hơi thở, dường như không thể tin được, lại đưa tay
khác ra thăm dò, cuối cùng rũ tay xuống.
Dận Chân kêu lên, giọng đã rung rung: “Đông đại nhân?”
Khóe miệng Khang Khách Lạt mím chặt, như sắp khóc lên, lão nói: “Công gia tuẫn quốc!”(2)
Dận Chân cảm thấy đau đớn không thôi, thầm nghĩ Đông Quốc Cương thân
là nhất đẳng công, đô thống Tương Hoàng Kỳ, lĩnh thị vệ nội đại thần,
còn là quốc thích, bằng vào thân phận quý giá nhường này, căn bản không
cần xông trận mạo hiểm. Nhưng ông lúc nào cũng đi trước, lúc nào cũng
anh dũng, không ngờ lại ngã xuống ở nơi đây, vào thời điểm thắng lợi đã ở ngay trước mắt thế này!
Khang Khách Lạt gầm nhẹ một tiếng: “Các huynh đệ, chúng ta thề phải báo thù cho Đông công gia!”
Trái tim Dận Chân run lên, lập tức ý thức được đây không phải thời
điểm bi thương, hắn cũng gầm lên: “Thề báo thù cho Đông công!” Dường
như, nỗi bi thống đã được những lời này chuyển biến thành dũng khí vô
biên.
Dận Chân, Khang Khách Lạt, Hải Ngọc cùng hơn mười kỵ binh lại tiếp
túc lên ngựa xông về phía trước, bên tay phải. Chạy được hơn ba mươi
trượng thì thấy phía trước có mấy kẻ đang lảo đà lảo đạo vội vã thoát
thân, nhìn phục sức có thể đoán đây chính là bộ hạ của Cát Nhĩ Đan. Dận
Chân quan sát, hốc mắt như muốn nứt ra, đó chính là những kẻ vừa bắn lén lúc nãy! Hắn thoáng ổn định thân thể trên lưng ngựa, tay phải cầm hỏa
súng, tay trái nắm chuôi súng, liếc đến một kẻ đang chạy trong đám
người, không nghĩ ngợi gì bóp cò! Lập tức nghe thấy phịch một tiếng, đã
thấy kẻ đó khoa tay múa chân mấy cái rồi ngã ngay xuống đất. Dận Chân
như được cổ vũ, hô lớn: “Các tướng sĩ, xông lên! Giết!”
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên tọa kỵ của hắn khựng lại, sau đó đột
ngột chồm lên, làm thế nào cũng không chịu tiến về phía trước, mặc cho
Dận Chân quất roi thế nào nó cũng không chịu tiến về trước lấy một bước. Ngay khi Dận Chân đang tức giận cực kì thì lại phát hiện mấy thớt ngựa
quanh hắn cũng rơi vào bùn nhão. Điều này làm Dận Chân cả kinh, ngựa rơi vào bùn lầy mặc dù không chìm xuống nhưng cũng không thể nhấc võ, chỉ
liên tục hí dài. Đám quân tốt xung quanh cũng thất kinh, nhưng không dám xuống ngựa, chỉ sợ mình cũng rơi vào đầm lầy luôn. Đương lúc không thể
tiến thối lại thấy đám quân Chuẩn Cát Nhĩ vừa mới hoảng hốt bỏ trốn lại
quay trở lại, hai bên cũng có không ít bóng người lấp ló tụ tập về phía
này, nhìn phục sức, cũng là binh lính của Cát Nhĩ Đan!