Sách Ngạch Đồ nghe được Minh Châu cũng đi thì không khỏi ngây ngẩn,
lão buột miệng hỏi: “Hoàng thượng, Minh Châu đã bị cách chúc, nô tài
đang lo hắn ta lấy thân phận gì ra tiền tuyến đây? Chỉ sợ Dụ thân vương
không tiện sắp xếp ấy ạ!”
Dận Chân thầm cảm thấy coi thường dụng tâm của lão Sách Ngạch Đồ này, đồng thời cũng không nhịn được bật cười với sự ngu xuẩn của Sách Ngạch
Đồ. Ý của Khang Hi rất rõ ràng, chính là lấy Minh Châu ra để làm đối
trọng với Sách Ngạch Đồ. Nếu không, ở tiền tuyến, Sách Ngạch Đồ với đại a ca giở trò làm hỏng bố trí chiến sự của Dụ thân vương thì phải làm sao? Còn cái gọi là thân phận này trước giờ vốn không phải vấn đề lớn, cửu
ngũ chí tôn đã mở miệng, tức là Minh Châu đã có thân phận nửa cái khâm
mệnh đại biểu rồi. Dụ thân vương là người cơ trí bực nào, làm sao ông
không biết sắp xếp chứ? Ý đồ thứ hai của Khang Hi, chỉ e là còn có phần
thăm dò Sách Ngạch Đồ. Minh Châu đã rớt đài, phe đảng Minh Châu đương
nhiên không còn tồn tại, nếu Sách Ngạch Đồ vẫn còn giữ tâm tư tranh chấp đảng phái kia, chỉ e Khang Hi chính là người đầu tiên không dung tha
cho lão. Bây giờ đâu còn giống thời ngày xưa, trước mắt thái tử đang nắm quyền giám quốc, là hậusẽ không phương lớn của Khang Hi, nếu Sách Ngạch Đồ vẫn còn giữ suy nghĩ mình là đảng thái tử, vậy chỉ sợ Khang Hi không thể không nghĩ đến chuyện trừ bỏ Sách Ngạch Đồ.
Quả nhiên, mặt Khang Hi đổi sắc, ông hỏi vặn lại: “Là Dụ thân vương
lo lắng hay là chính Sách tương ngươi có lo lắng hả?” Câu hỏi này tru
tâm thật sự, Sách Ngạch Đồ sợ đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội
vàng quỳ xuống đất thỉnh tội: “Nô tài lỡ lời, nô tài chỉ sợ Minh đại
nhân nếu không có danh phận thì sẽ phải chịu thiệt với đám thuộc hạ thôi ạ. Nô tài để ý thấy mấy ngày nay, tiêu chuẩn ăn uống của Minh Châu còn
không bằng binh sĩ bình thường nữa.”
Dận Chân thầm cười lạnh trong lòng, hắn thầm nghĩ: “Vụ này sợ là do chính Sách Ngạch Đồ ông an bài chứ gì?”
Sắc mặt Khang Hi hơi dịu lại, ông đáp: “Nếu đã như vậy ngươi lo lắng
cũng không sai, trước phục chức Nội đại thần hành tẩu cho Minh Châu đi,
tiêu chuẩn sinh hoạt bình thường cũng giống như các ngươi.”
Sách Ngạch Đồ lúc này nào còn dám nói thêm chữ nào nữa, vội vàng vâng vâng dạ dạ.
Khang Hi nhìn lão còn chưa đi lại hỏi: “Còn có chuyện khác muốn bẩm tấu sao?”
Sách Ngạch Đồ bây giờ mới tỉnh hồn lại, lão thưa: “Hoàng thượng thân
chinh tới đây, làm vùng này hạn hán lâu ngay lại có mưa rơi. Ti quan bộ
Lễ tấu lại đây là điềm lành trời ban, cần phải lễ tạ. Tất cả mọi chuẩn
bị đều đã hoàn thành, ngày mai giờ Mão chính hai khắc là giờ lành để làm lễ tế mưa, cầu xin thánh lệnh đặc biệt.
Khang Hi rốt cuộc cũng lộ ra ý cười, ông nói: “Tốt, đây đúng là điều
lành thật, trời cao cũng đang bảo vệ Đại Thanh ta. Chiến dịch chinh phạt Cát Nhĩ Đan này nhất định sẽ toàn thắng.”
Thường Ninh vẫn luôn ở bên cạnh lặng lẽ nhìn Khang Hi với Sách Ngạch
Đồ chơi trò đấu trí quân thần, lúc này mới hắng giọng một tiếng rồi hỏi: “Hoàng thượng, thần đề khi nào xuất phát được ạ?”
Khang Hi trầm ngâm một lát rồi đáp: “Tiến đánh Cát Nhĩ Đan, nhất định phải toàn thắng mới có thể nêu cao quân uy. Có hai vạn kỵ binh tinh
nhuệ của đệ với Hỏa Khí Doanh, Dụ thân vương sẽ thư thả hơn chút, do dù
có phải bao vây kín cũng thoải mái ung dung. Ngũ đệ, vậy thì vất vả đệ,
sáng mai lên đường đi.
Thường Ninh lưu loát quỳ một bên gối xuống cất cao giọng nói: “Thường Ninh bất tài, nguyện vì ngô hoàng lấy đầu Cát Nhĩ Đan.” Hào khí ngút
ngàn làm Dận Chân cũng phấn chấn cực kì, hắn học theo bộ dạng của Thường Ninh, quỳ rạp xuống đất thưa: “Nhi thần nguyện noi gương ngũ thúc!”
Khang Hi thấy cảnh này, đẹp lòng mãn ý cười cười, vỗ vai Dận Chân,
ông bảo: “Trên chiến trường đao thương không có mắt, bản thân con phải
cận thận đấy. Mọi chuyện nhớ nghe lời nhị bá và ngũ thúc, không được cố
tình làm bậy, phải tự đốc thúc mình!”
Đây là một trong số ít những lần Khang Hi dặn dò Dận Chân dịu dàng
đến vậy. Dận Chân cũng cảm động lây, hắn thưa: “Nhi thần hiểu rồi. Xin
hoàng a mã hãy bảo trọng thân thể ạ!”
Khang Hi gật đầu cười, Thường Ninh lập tức dẫn Dận Chân lui xuống chuẩn bị.
Khang Hi rảo bước đi lại chỗ án thư viết xuống một chỉ dụ giao cho
Sách Ngạch Đồ, trong chỉ dụ yêu cầu quân của Khang thân vương Kiệt Thư ở lại thành Quy Hóa, cũng điều năm ngàn binh từ Tuyên Phủ, Đại Đồng nhập
vào quân Kiệt Thư. Như thế, Kiệt Thư có thể kết hợp với quân của Phúc
Toàn làm thành gọng kìm, dễ dàng tương trợ và chi viện lẫn nhau. Khang
Hi là người cẩn thận, ông không hi vọng bất cứ yếu tố “vạn nhất” nào có
khả năng xuất hiện làm ảnh hưởng đến lần đầu thân chinh của mình.
Sách Ngạch Đồ bận trước bận sau an bài chuyện tế lễ, truyền chỉ. Ba
ngày sau, lão cũng phải đi tiền tuyến với Đông Quốc Cương và Minh Châu.
Sáng sớm hôm sau, Dận Chân ăn vận như kiểu nhân sĩ giang hồ, dẫn theo Hải Ngọc, Mục Sâm, Bảo Trụ, công thêm bốn trăm tướng sĩ Hỏa Khí Doanh
chạy đến trước cửa viên môn trung quân của Thường Ninh chờ. Phí Dương Cổ còn đặc biệt chọn ra cho Dận Chân bốn trăm binh sĩ cường tráng bưu hãn, dù không phải tất cả đều kinh qua chiến trận, nhưng cũng là người biểu
hiện xuất sắc nhất. Thường Ninh ra đến cửa viên môn, nhìn thấy bốn trăm
binh sĩ này thì mừng rỡ hớn hở mặt mày.
Dận Chân kéo Thường Ninh sang một bên cười hỏi: “Chắc ngũ thúc cũng
thích trang bị của đám nhân mã này của cháu chứ gì? Ngài xin hoàng a mã
kéo cháu trai đến đây có phải vì cái này không ạ?”
Thường Ninh không giấu giếm, nhỏ giọng bảo: “Lão tứ cháu đúng là ít
tuổi mà già đời, ngũ thúc cháu đây đúng là chỉ thấy mỗi Hỏa Khí Doanh
của cháu là tốt nhất. Có điều lần này ta chạy đến chỗ hoàng a mã cháu
giành người còn là vì chuyện khác nữa.”
Dận Chân giả vờ ngây ngô hỏi: “Chẳng lẽ ngũ thúc cho rằng Dận Chân là phúc tướng, vừa ra trận cho Cát Nhĩ Đan thấy cái phải sợ mà xin hàng?”
Thường Ninh cười khà khà bảo: “Nếu đúng là thế thật, ta chắc chắn sẽ
ghi công đầu cho cháu.” Sau đó ông lại đè giọng mình xuống thật thấp rồi bảo: “Việc này có liên quan đến nhị bá phụ của cháu cơ.”
Dận Chân vui vẻ đáp: “Cháu biết ngay là nhị bá thương cháu mà, chắc
nhị bá biết cháu có tâm tư muốn đi rèn luyện mới đặc biệt dặn dò ngũ
thúc phải không ạ?”
Thường Ninh bảo: “Dụ thân vương đúng là có ý này, cho nên mấy ngày
trước có gửi thư sang cho ta, bảo ta tìm hoàng thượng xin người. Có
điều, còn có một việc nửa, nhị ca của ta còn phải nhờ lão tứ cháu một
phen.”
Dận Chân ngạc nhiên hỏi: “Còn chuyện gì nữa ạ?”
Thường Ninh hơi nhíu mày, ông đáp: “Lần này Dụ thân vương làm chủ
soái, đại a ca làm phó soái. Đại a ca thèm quân công sốt ruột, ba phen
bốn bận muốn xuất kích rồi.”
Thường Ninh luôn tỏ ra cẩn thận cực kì trong quan hệ với các hoàng
tử, điều này hoàn toàn khác biệt với cá tính tùy ý của ông. Lần này, ông cũng chỉ nói một nửa. Dận Chân nghe câu đoán ý, sắc mặt cũng nặng nề
hẳn. Ý của Thường Ninh chính là hai vị trưởng và phó không hợp, đây là
điều đại kị của nhà binh. Lần này, binh lực phe Phúc Toàn phải nhiều gấp đôi so với phe Cát Nhĩ Đan, đánh trận đương nhiên phải dùng kế sách ổn
thỏa mới là đúng. Tùy tiện xuất kích ấy à, đây tuyệt đối không phải kế
thượng sách. Vả lại, Dận Chân hiểu rõ, lấy cái tính nết thích việc lớn,
hám công to lại bảo thủ cố chấp của đại a ca kia, chắc chắn cũng chẳng
thèm để Phúc Toàn vào mắt. Điều đại a ca muốn chính là lấy tốc độ sét
đánh không kịp bưng tai để lập quân công cái thế. Phải như thế mới có
thể tiến một bước lại gần ngôi vị thái tử. Chí ít cũng có thể nâng cao
địa vị và sức nặng của mình trong lòng Khang Hi.
Thường Ninh vốn dĩ vẫn luôn giao hảo với Phúc Toàn, lần này Phúc Toàn là chủ soái quân ở tiền tuyến, trách nhiệm trọng đại, ông đương nhiên
không hi vọng Phúc Toàn xảy ra điều gì sơ xuất. Nếu thực sự xảy ra sai
lầm, kể cả Khang Hi có kính yêu vị nhị ca này của mình thế nào, cũng sẽ
dằn lòng hạ sát thủ, bởi cái gọi là “quân chịu nhục thì thần phải chết”
(1). Cho nên khi Phúc Toàn gửi thư giải thích tình hình trong doanh, lại quanh co lòng vòng bảo hắn đi xin tứ a ca lại đây trợ trận thì ông lập
tức hiểu rõ ngay. Một là quan hệ giữa tứ a ca và Phúc Toàn vốn không hề
tầm thường, hai là thánh quyến của Dận Chân trước mắt Khang Hi vốn không kém đại a ca, lại có lời đồn truyền ra là hắn với đại a ca không hợp.
Nếu đại a ca có cử động lỗ mãng gì, Dận Chân mà cũng ở tiền tuyến, y
chắc chắn phải nghĩ ngợi lại cho kĩ.
Chú thích:
1) Nguyên văn: Quân nhục thần tử 君辱臣死.
Nghĩa như trên mặt chữ. Đế vương mà bị mất mặt, phải chịu nhục, thì kẻ
làm bầy tôi phải tự giác lấy cái chết để rửa nỗi nhục ấy thay bậc quân
chủ của mình. Trích lời Phạm Lãi nước Việt thời Xuân Thu thì: “Vua có ưu tư, bầy tôi lao khổ. Vua phải chịu nhục, thần tử rơi đầu.”