Mặc dù trên mặt thái tử vẫn luôn treo một nụ cười, nhưng Dận Chân nhìn thế nào cũng thấy rất giả.
“Tứ đệ!” Thái tử cười một hồi, rốt cuộc cũng đã mở miệng: “Lần này xem như nhị ca phải nhờ cậy đệ rồi.”
Câu này dọa cho Dận Chân giật thót. Trông cậy vào mình? Là sao ta?
Dận Chân bắt đầu suy nghĩ lung tung, nhưng hắn cũng biết bây giờ mà trầm mặc không đáp thì rất không ổn, đành phải nhắm theo chiều hướng an toàn nhất mà nói: “Thần đệ từ lúc lĩnh chỉ thống lĩnh Nội Hỏa Khí Doanh đến
nay vẫn luôn như giẫm trên băng mỏng, chỉ sợ sẽ phụ sự kì vọng của hoàng a mã và thái tử, lần này đi bình định, thần đệ chắc chắn sẽ…”
Đột nhiên, sắc mặt Dận Chân trắng bệch ra, mặt mũi cũng vặn vẹo lên,
mồ hôi lạnh từng giọt to như hạt đậu tuôn từ trên đỉnh đầu xuống, hai
tay vội ôm lấy bụng. Cảnh này làm cho thái tử đang chờ Dận Chân tỏ lòng
trung thành cũng giật này cả mình.
Thái tử còn chưa mở miệng hỏi thăm xem sao thì Dận Chân đã lên tiếng,
gần như rên rỉ: “Thái tử, thần đệ chắc sáng nay ăn phải thứ gì có vấn đề rồi, bây giờ bụng thần đệ cuộn hết cả lên rồi, thái tử thứ tội, thần đệ xin cáo lui.” Không đợi thái tử hoàn hồn, Dận Chân đã chạy vọt ra ngoài như một làn khói.
Vừa qua khỏi chỗ rẽ, Dận Chân bắt đầu mắng thầm điên cuồng: “Cmn,
thằng nhãi thái tử nhà mầy, để ứng phó mầy không những ông đây phải lấy
cớ đi ị để chuồn, lại còn phải diễn cho giống thật, tự tay cấu đùi mình
một cái, đau chết ông đây rồi.” Dận Chân lúc này mới dám bỏ tay khỏi
bụng, điên cuồng xoa đùi phải của mình.
Sau khi rời khỏi cung Dục Khánh của thái tử, Dận Chân cũng không dám
lượn lờ lâu trong cung nữa, chỉ sợ sẽ phải đụng phải chuyện xúi quẩy chó chết gì, thế là vội vàng lên ngựa phi thẳng về Hỏa Khí Doanh. Trong
ngực hắn còn đang nhét sổ gấp mà Đới Đạc đưa cho kia kìa, theo lời Đới
Đạc, nếu như mình dâng bản tấu này lên có khả năng sẽ còn được thưởng
nữa. Dận Chân đương nhiên phải nghiên cứu tử tế sổ gấp này, nếu không
Khang Hi mà hỏi chẳng phải lòi đuôi sao?
Bước vào trong lều, còn chưa kịp ngồi xuống thì Dận Chân đã lôi sổ
gấp ra đọc, vừa đọc vừa cẩn thận nghiền ngẫm nội dung bên trong. Tấu
chương này tổng cộng có mấy ngàn chữ, lại không hề dài dòng, phải nói là chữ nào đắt chữ ấy, Dận Chân đọc mà không khỏi vỗ bàn tán thưởng nội
dung tinh diệu bên trong. Sổ gấp của Đới Đạc hoàn toàn được xây dựng
trên cơ sở quan điểm về hệ thống hậu cần mà Dận Chân đề ra, rất phù hợp
với nội dung cuộc thương nghị giữa Khang Hi và Dận Chân trước đó, lại tự mở một con đường, dung hợp toàn bộ các khâu cung cấp, bảo quản, giám
sát tài nguyên hậu cần cùng với hoàn cảnh chiến trường, khí hậu, hệ
thống tiếp tế tại chỗ. Không phải nói quá, nếu là ở hiện đại, nội dung
trong này có thể tương đương với luận văn quân sự hậu cần loại xuất sắc. Dận Chân đang định đặt bút chép lại, nghĩ một hồi lại chậm rãi buông
bút. Điều hắn nghĩ đến chính là: bản tấu chương này mà đến tay Khang Hi
thì ông sẽ thấy thế nào?
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Dận Chân lắc đầu, châm lửa đốt quyển sổ con này.
Lấy tuổi tác trước mắt của Dận Chân, hắn không có khả năng viết ra lối
hành văn lão luyện mà sâu sắc đến vậy. Cho nên chắc chắn Khang Hi sẽ
không tin bản tấu này thực sự do chính tay mình viết ra. Nếu để Khang Hi biết về sự tồn tại của Đới Đạc hả, vậy thì mình coi như xong.
Vả lại, rất rõ ràng, vị thái tử Nhị ca của mình đã có thể vì chuyện
mình được thống lĩnh Nội Hỏa Khí Doanh mà ghen ghét đến chua lòm, thì
với tình hình trước mắt, mình còn trở thành tiêu điểm trong điều nữa,
chắc chắn hắn sẽ không ngồi yên đâu. Chẳng bằng an phận chút thôi. Nghĩ
đến đây, Dận Chân lại lẩm bẩm: “Đới tiên sinh, đành phải để ông chịu ấm
ức vậy.”
Có điều, trên sổ gấp này cũng đề cập đến một số việc xem như đã nhắc
nhở Dận Chân. Hắn cấp tốc sai Bảo Trụ tìm tài liệu ghi chép về thời tiết khí hậu trong ba năm trở lại đây của các địa phương xuyên suốt con
đường tiến công Mạc Bắc. Sau khi cẩn thận nghiền ngẫm, hắn lại viết một
thủ dụ để Bảo Trụ chuyển đến Võ Bị Tư của bộ Binh, yêu cầu Võ Bị Tư
chuẩn bị một ngàn tấm vải dầu khổ rộng, thêm trăm cái áo choàng bằng vải dầu.
Tiếp đó, hắn lại sai người chuyển toàn bộ danh sách binh lính và
tướng lĩnh cấp cao của Nội Hỏa Khí Doanh đến, yêu cầu phủ Nội Vụ và bộ
Binh cẩn thận điều tra bối cảnh. Tất cả những kẻ có người nhà có khả
năng dính dáng quan hệ thân thích với Mông Cổ Mạc Bắc đều điều khỏi Nội
Hỏa Khí Doanh, phân về các Kỳ Doanh, kẻ nào không có gia quyến ở kinh
thành cũng bị bỏ lại. Theo quan điểm của Dận Chân, nếu Nội Hỏa Khí Doanh đã là cấm vệ doanh bảo vệ hoàng đế thì tối thiểu về lập trường chính
trị cũng phải đáng tin đã. Có người nhà trong kinh thành, chí ít đám
tướng lĩnh, binh sĩ này còn có mối lo, không dám giở chiêu trò gì. Cẩn
tắc vô áy náy. Hơn nữa, hiện tại Nội Hỏa Khí Doanh được trang bị hoàn
toàn là súng điểu thương kiểu mới, tầm xa kinh người, chẳng may có thằng muốn kéo hoàng đế xuống ngựa, vậy cả Hỏa Khí Doanh cũng phải theo nó
chết chùm mất. Dận Chân lại không định tự đào hố chôn mình đâu, xét cho
cùng, mình chính là đứa cực kì tôn sùng súng kiểu mới, truy tra đến gốc
rễ thể nào cũng lòi ra mình. Sau này, nếu thái tử có kế vị, chỉ bằng
chuyện hôm nay kiếm cớ đau bụng chuồn êm cũng có thể kéo mình đi chôn
sống rồi. Bất kể nói thế nào, trước mắt Dận Chân cũng phải dốc toàn lực
bảo đảm an toàn cho bức tường chắn gió – Khang Hi này mới được.
Một loạt động tác khua chiêng gõ trống này của Dận Chân, mặc dù không lộ liễu cũng không cố tình khoe khoang, vẫn được Khang Hi chú ý đến,
nhất là chiêu điều tra bối cảnh chính trị kia. Khang Hi không nói gì,
nhưng vẫn sai Lý Đức Toàn mang cho Dận Chân một khẩu súng tay (1) do
Pháp tiến cống, làm Dận Chân sướng rơn một phen.
Ngày mười tám tháng Tám đẹp ngày, là ngày xuất chinh mà Khâm Thiên
Giám lựa chọn cho Khang Hi. Khang Hi mặc giáp hoa văn hình rồng màu vàng sáng, có chính long, thăng long, hành long, cả thảy là mười sáu con
rồng. Đầu đội mũ trụ sơn đen bọc da hươu, mạ vàng, trang trí bằng Đông
châu, chung quanh còn chạm khắc hình rồng, phạn văn, chuỗi ngọc. Trên
đỉnh mũ trụ gắn lũy ti (2) bằng vàng, quả thực hào khí vạn trượng. Dận
Chân cũng mặc một bộ giáp dày và nặng, cũng may dạo gần đây tòng quân
thao luyện liên tục, thân thể cũng rắn rỏi hơn hẳn, nếu không chẳng cần
mấy canh giờ, chỉ bằng bộ giáp này cũng làm Dận Chân ăn đủ rồi.
Theo quân lễ do bộ Lễ quy định, Dận Chân cùng Khang Hi và hoàng thái
tử đi tông miếu bái tế. Trong lúc bái tế tông miếu, Khang Hi sắc mặt
trang nghiêm cầm ba nén hương trong tay nói: “Ngạch Lỗ Đặc Cát Nhĩ Đan
bội trời ngược chúng, xâm phạm bộ lạc Khách Nhĩ Khách, làm người người
oán trách, nếu nay không tiêu diệt chỉ sợ sẽ khiến binh lính và dân
chúng dọc biên thành lầm than khổ sở. Nay thần Ái Tân Giác La Huyền Diệp xin được tạ tội bằng cách tức tốc rời cung xuất chinh, tùy cơ ứng biến, lấy đông đánh ít, lấy chính diệt tà, đây là việc thuận theo ý trời lòng dân. Xin thề sẽ tiêu diệt kẻ gian, dẹp yên biên cương bờ cõi, nay xin
thượng cáo thiên địa tổ tiên, kính xin tổ tiên phù hộ.”
Sau đó, Dận Chân lại theo Khang Hi đi vào đường tử (3) tế bái thần cờ (4).
Dựa theo cách giải thích của bộ Lễ thì phong tục này để cầu sự may
mắn. Bên ngoài cổng đường tử, mỗi kỳ có 4 quân sĩ thổi kèn lệnh của Bát
Kỳ và Mông Cổ, 25 hộ quân thổi kèn ốc, sắp xếp theo trình tự đồng nhất.
Hộ quân Bát Kỳ, hộ quân tham lĩnh Hỏa Khí Doanh mỗi bên 8 người, đều mặc bổ phục thêu hình mãng xà đứng thành hàng. Quan viên cùng theo quân
xuất chinh chia ra võ tướng mặc giáp, quan văn mặc áo mãng bào, tất cả
đứng ngoài cầu Kim Thủy quỳ nghênh giá. Mà quan viên không theo quân
xuất chinh cũng mặc cát phục quỳ trước cửa Ngọ Môn nghênh đón Khang Hi.
Nghi trượng theo quy chuẩn của bộ Lễ từ cửa Ngọ Môn đến đường tử thì
còn có quy mô hoành tráng hơn, điều này làm Dận Chân được xem một lần đã mắt, hắn cảm thấy vô cùng may mắn vì đã được tận mắt chứng kiến cảnh
tượng này.
Ở ngoài cửa nội môn của đường tử, sau bốn tiếng roi mở đường, chuông
Ngọ Môn vang lên, hoàng đế Khang Hi khoác nhung trang, đeo bội đao, cưỡi tọa kỵ ra cung. Khi đến cầu Ngọc Hà, kèn ốc thổi vang. Đoàn tiến vào
đường tử trong tiếng hô hào hùng tráng. Quan phụ trách bộ Lễ cung kính
dẫn đường cho Khang Hi đi vào bái điện Thiên Viên, các vương gia, đại
thần, thị vệ đứng vào hàng theo thứ tự. Quân thần tuần tự hành đại lễ ba quỳ chín lạy để tế trời. Lễ xong, kèn ốc cũng vang lên, quan bộ Lễ lại
dẫn đường cho Khang Hi ra ngoài cửa Nội môn của đường tử, bái tế thần
cờ, quân thần lại tiếp tục hành đại lễ ba quỳ chín lạy. Kết thúc lễ tế
trời bái cờ long trọng này, thái từ quỳ xuống dâng rượu, cầu chúc đại
quân khải hoàn, còn Khang Hi cầm ấn tín giám quốc trao cho thái tử. Thái tử bái lĩnh, hai cha con dặn dò nhau giữa ba quân, chỉ thiếu mỗi tiết
mục lệ rơi tại chỗ thôi. Dận Chân thầm nghĩ: “Cái gì mới gọi là khẩu
phật tâm xà chứ? Nhìn đồng chí nhị ca thái tử của ta đi, đây mới là ngôi sao về kỹ thuật diễn.”
Sau đó, Khang Hi suất lĩnh quân đội ra cửa Đức Thắng, đạp lên con
đường thân chinh. Các quan viên theo quân xuất chinh đều phủ phục tại
chỗ, đợi thánh gia đi qua rồi toàn bộ đội ngũ cũng lập tức xuất phát.
======
Chú thích:
(1) Nguyên văn là 手铳 (thủ súng), theo những gì mình tra được thì bắt đầu được dùng ở triều Nguyên, có thể xem như tiền thân của các loại súng
kíp hiện nay. Vì trong truyện nói khẩu súng tay này đến từ Pháp, có khả
năng là loại Hand cannon (Pháo tay) cải tiến. Tiếng Đức là Hakenbüchsen. Chi tiết xem ở mục thảo luận.
(2) Lũy ti (累丝), tiếng Anh là Filigree chỉ những đồ chạm lộng bằng vàng bạc, vô cùng tinh xảo.
(3) Đường tử: Chỉ nơi tế bái thần linh của hoàng đế triều Thanh
(4) Thần cờ: Nguyên văn là 旗纛之神 (Kì đạo chi thần). Kỳ đạo chỉ chiếc cờ lớn dệt bằng lông chim