Dận Chân cùng Dụ thân vương vừa xong việc, muốn quay về đại bản doanh
hồi chỉ thì được thị vệ phi ngựa tới bẩm báo, hoàng thượng đã biết được
tin tức chính xác về Đồ Hải. Hoàng thượng truyền khẩu dụ cho Dụ thân
vương tạm thời quay về phủ, cho Tứ a ca hồi cung chờ lệnh. Hơn nữa, từ
chỗ của thị vệ, hai người cũng được nghe nói. Đúng như dự liệu của Dụ
thân vương, sau khi nghe được tin Đồ Hải bệnh mà chết, hoàng thượng vô
cùng đau buồn, nói với quần thần rằng: “Từ nay trẫm đã mất đi một bầy
tôi hiền rồi.”
Sau đó, hoàng thượng lập tức hồi kinh, muốn đích
thân làm lễ tế cho Đồ Hải, đồng thời hạ chỉ ban thưởng cho Đồ Hải tên
hiệu là Hào Văn Tướng, thụ chức Thái Bảo thuộc hàng tam công, đồng thời
được lập miếu thờ. Lại lệnh phong cho con trai trưởng của Đồ Hải là Tản
Dật đại thần, nhận làm con nuôi một bậc công tước. Tang lễ diễn ra trọng thể, từ buổi sáng sớm không ai được vắng mặt.
Dận Chân nghe được tin tức ấy cũng cảm khái không thôi. Đồ Hải được hai đời đế vương ân
sủng, cả đời để lại bao nhiêu truyền kỳ, công trạng. Từ lúc bắt đầu đi
theo hầu hạ các đại học sĩ, sau đó được thăng liên tục hơn mười cấp.
Long ân như thế, chỉ có những đại thần đứng đầu mới có thể so sánh được. Nhưng dù vậy, suốt hai mươi năm chìm nổi trong quan trường, lúc thăng
lúc trầm, có lần còn bị hãm vào trong ngục mà bây giờ không ai còn rõ
nguyên do. Vận mệnh của lão hoàn toàn nằm trong tay hoàng đế.
Việc đó có thể coi như là may mắn. Lần này chinh phạt giặc Ngô còn có một
đại công thần khác là Chu Xương. Hai ngày sau khi Khang Hi nghênh đón Đồ Hải thì nhận được lệnh vào cung. Dân chúng đều cho rằng, với công trạng của mình, người này tối thiểu cũng được thăng làm đốc phủ, được xây
dựng một phủ riêng. Sau đó có tấu chương ban xuống, đúng là được thăng
hai cấp, thụ phong quan tam phẩm, làm chính sử tỉnh Tứ Xuyên, còn hạn
cho trong vòng ba tháng phải rời kinh đi nhận chức. Mọi người biết
chuyện đều không khỏi mở rộng tầm mắt. Dận Chân cũng hiểu được dụng ý
trong việc này của Khang Hi.
Đồ Hải có công trạng to lớn, cả vua
và dân chúng đều tôn sùng, ghi nhận. Nói theo cách nào đó thì là công
cao át chủ. Nếu quá trọng dụng hay là ban cho đốc phủ có quân đội thì dù Đồ Hải không có lòng kết bè kết đảng thì nó cũng sẽ tự hình thành. Hơn
nữa, xung quanh còn có không ít người Hán. Tiên đế đã có chiếu ban
xuống, nếu gần gũi với thần tử người Hán, lại trọng thưởng công trạng
thì có khả năng sẽ dẫn tới mâu thuẫn trong nội bộ hoàng thân quốc thích
người Mãn Châu.
Sau khi cân nhắc kỹ những điều này, Khang Hi
quyết định cho lão nhậm chức cách xa kinh thành, giao phó Tứ Xuyên. Chức vị này tuy có thể nắm giữ trong tay một tòa thành lớn nhưng trên còn có Tổng đốc và tuần phủ giám sát, trong tay lại không có binh quyền. Dẫu
có lòng tạo phản thì chỉ cần ra một chiếu thư là có thể dẹp yên.
Dân Chân xoay xoay cổ tay liên tục. Hắn biết, có công mà không được ghi
nhận nên tuổi còn tráng niên mà phải ngậm hờn rồi chết. Tuy Khang Hi lưu luyến và ban cho nhiều hậu lễ, lại cử hành tang lễ trọng thể nhưng
người đã chết, vinh quang lúc ấy còn có ý nghĩa gì? Nhân tài không được
dùng đúng lúc, không được quý trọng và nâng đỡ đã tạo nên bi kích như
thế. Trong thời đại này, những chuyện như thế xảy ra không ít.
Dụ thân vương ở bên thấy tâm tình của Dận Chân biến đổi, cho rằng vị tiểu
cả này còn mang nặng tâm tình nên vội bảo. “Lão tứ, đừng nghĩ ngợi quá
nhiều mà không tốt cho tinh thần, sức khỏe.”
Dận Chân lắc đầu.
Những chuyện trong lòng không dễ mà nói cho người ngoài rõ được, chỉ có
thể che giấu đi. “ Chất nhi đang nhớ tới Hoàng ngạch nương đó thôi.”
Dụ thân vương cười cười bảo. “Chuyện này cũng khó trách. Lần này rời đi đã mấy ngày, ngạch nương nhất định cũng nhớ ngươi. Ta sẽ đưa ngươi hồi
cung.” Sau khi nói xong thì Dụ thân vương cũng quay về phủ, không đề cập tới việc này nữa.
Dận Chân trở lại cung thì gặp Đông quý phi.
Đông quý phi còn chưa kịp nhìn kỹ bộ dáng mệt mỏi của mình thì phó tổng
quản thái giám Cao Quần Tựu xông vào, thở hổn hển. “Chủ tử nương nương,
xảy ra chuyện lớn rồi.”
Đông quý phi sẵng giọng. “ Có chuyện gì
khiến ngươi lo lắng mà quên cả quy củ lễ nghi, nhìn thấy tứ gia cũng
không vấn an vậy? Ngươi nhiều tuổi nên mắt kém không nhìn thấy thái
dương phải không?”
Cao Quần thầm nhủ không xong rồi. Vị tứ gia
này tuy nhỏ tuổi nhưng không dễ động vào. Hơn nữa, hiện giờ hắn còn là
người rất được hoàng thượng sủng ái. Sau khi thi lễ vấn an theo đúng quy củ mới quay lại bẩm với Quý phi. “Chủ tử vừa rồi nô tài luống cuống
chân tay, tội thật đáng chết. Nhưng trong cung quả thực đã xảy ra đại sự rồi.”
Đông quý phi nhíu mày nói. “Đã xảy ra chuyện gì, hãy nói
rõ ra.” Nói xong, nàng quay sang Dận Chân, ý bảo hãy ngồi xuống cùng
lắng nghe.
Cao Quần liền bẩm. “Thị vệ mới về trông coi ngân khố
trong cung tư thông cùng người, mười tháng trước đã sinh ra một tiểu tạp chủng, lưu lại trong cung. Hôm qua Huệ phi nương nương bị mất một ít
vải vóc, chủ tử ra lệnh điều tra trong đại nội, đi tới phòng nàng thì
nghe thấy có tiếng trẻ con khóc. Sau đó lục soát trong phòng thì tìm
thấy tiểu hài tử kia. Sau đó tra khảo nhưng nàng ta nhất định không
nói.”
Vầng trán Đông quý phi càng cau lại, vội vàng hỏi. “Có đúng là do thị vệ cẩu thả gây ra chuyện hay không?”
Cao Quần đáp. “Nô tài cũng nghi ngờ chuyện này, chỉ là nàng ta nhất định
không nói. Nô tài muốn nhờ chủ tử bảo cho biết phải làm gì bây giờ?”
Sau một hồi cân nhắc, Đông quý phi mới nói. “Trước đây những chuyện như thế này xảy ra thì sẽ xử trí thế nào?”
Cao Quần đáp. “Người trông coi ngân khố mới vốn là gia nô trong hoàng gia,
nếu không tuân thủ quy củ sẽ bị lôi ra ngoài đánh cho tới chết. Tiểu
nghiệt chủng sẽ bị ném cho chó ăn.”
Dận Chân nghe vậy thì cả
kinh. Hắn giải thích một số việc đã xảy ra trong lịch sử, đặc biệt là
trong đám đám vương gia được Khang Hi sủng ái, có một nhân vật quan
trong có quan hệ với người trông coi ngân khố này. Đông quý phi nghe
xong cũng nhăn mày. “Xử trí như thế có phải là quá nhẫn tâm rồi không?”
Cao Quần nở nụ cười lấy lòng nói. “Chủ tử, không phải nô tài nhiều chuyện
đâu, nhưng hoàng thượng hiện rất sủng ái chủ tử. Vị trí của người trong
hậu cung là lớn nhất. Hoàng thượng đi đâu cũng dặn dò chủ tử xử trí mọi
việc. Chủ tử có lòng tốt, chúng nô tài thực đội ơn. Nhưng ngày sau chủ
tử danh chính ngôn thuận đứng đầu nội cung, muốn quản lý tốt thì cũng
cần phải có nhiều mánh khóe đó.”
Đông quý phi cả giận nói. “Tên
nô tài ngươi thật là càng ngày càng to gan. Chuyện như vậy ngươi cũng
dám nói ra? Nếu hoàng thượng nghe được, để tránh rắc rối về sau, trước
tiên sẽ mang ngươi đi thiêu sống đó.”
Cao Quần vẫn giữ bộ dáng
nịnh nọt đáp. “Nô tài hiểu, chuyện như vậy nô tài chỉ dám nói trước mặt
chủ tử. Chủ tử sẽ không nỡ trách phạt nô tài.”
Đông quý phi nói. “Ngươi còn dám nói? Xem ra, ngươi thực đáng bị vả miệng rồi.”
Cao Quần nghe xong đành nuốt giận mà im miệng lại. Lúc ấy, Dận Chân mới nói xen vào. “Hoàng ngạch nương, hài nhi có lời muốn nói riêng với Hoàng
ngạch nương.” Nói xong thì trừng mắt liếc Cao Quần.
Cao Quần thức thời, vội vâng dạ rồi lui ra ngoài.
Lúc ấy, Dận Chân mới bảo. “Hoàng ngạch nương, nhi thần cảm thấy những lời Cao Quần vừa nói có điều kỳ quặc.”
Đông quý phi ngạc nhiên nhìn Dận Chân, hỏi lại. “Có gì kỳ quặc?”