– Tất nhiên…chị cũng biết mà còn hỏi! – Hải Anh le lưỡi.
– Rồi… – Vy cười xoà.
– Mà sao chị lâu về thế? Chị bảo sẽ sang ngay cùng em mà sao tới tận
hai tháng mới thấy? Chị làm gì ở Anh mà lâu vậy? -Hải Anh phụng phịu.
– Chị bận chạy show. – Vy thản nhiên.
– Show gì thế chị? – Thanh hỏi.
– J’D tổ chức show lưu diễn thời trang cho bộ sưu tập mới của Arlia
và mời chị tham gia. Chị đã tính từ chối nhưng đích thân Arlia đến và
mời và nói nếu chị không tham gia, cô ấy sẽ không tổ chức. Dù sao trong
ngành này chỉ còn Arlia là hiểu và thông cảm cho chúng ta thôi. Cô ấy là một người tốt và Arlia đã dồn rất nhiều tâm huyết cho bộ sưu tập này.
Chị không phá hỏng nó bởi vì biết nó quan trọng với cô ấy như thế nào. – Vy cười.
– Vậy show diễn đó hoàn thành rồi hả chị? – Nó cầm ly nước trên bàn lên nhấp một ngụm.
– Chưa. – Vy lắc đầu.
– Vậy sao chị về đây? – Thanh hỏi.
– Hai tháng qua chỉ là quá trình chuẩn bị mà thôi. Còn dự án thì chắc khoảng một tháng nữa tiến hành tổ chức. Chị xin nghỉ phép để về đây và
khi nào bắt đầu trở lại.
– Tội chị quá. – Hải Anh thông cảm.
– Không sao mà.
– Nhưng chị Vy à…em không tin chị về đây chỉ vì muốn nghỉ ngơi trước
chow diễn đó thôi phải không? Vấn đề chị về đây nhất định vẫn còn có một lí do khác. – Nó chiếu ánh nhìn về phía Vy, cô không nói gì chị nhướn
đôi lông mày thanh tú lên một chút.
– Chắc có lẽ là tại vì chị ấy nhớ anh… – Hải Anh đang nói, Thanh cắt ngang:
– Không phải vấn đề tình cảm! – nhỏ thẳng thừng nói.
– Chị về là do pama nhờ, đúng chứ? – Nó hỏi.
– Sao em lại nghĩ thế? – Giọng Vy mang chút bông đùa nhưng gương mặt lại đanh và lạnh, không còn vui vẻ như cách đây 5 giây.
– Em biết, họ sẽ thắc mắc vì sao em với Thanh muốn về Việt Nam bởi vì vấn đề này khá nhạy cảm với họ. Còn lý do mà em và Thanh nói để về đây
không đủ thuyết phục. – Nó trả lời.
– Phải? – Vy gật đầu rồi cười xoà, chào thua hai đứa em này.
– Thế sao chị không nói ra từ đầu? – Thanh nghiêng đầu hỏi.
– Nếu nói thì liệu hai đứa có nói cho chị biết không? Lý do mà hai
đứa muốn về đây ấy? Chị chắc chắn hai em chẳng có chút hứng thú nào với
Việt Nam đâu. Đó chỉ là cái cớ mà thôi bởi thực chất các em đã từng ở
đây một thời gian mà pama không biết nên tất cả mọi thứ đều biết hết
rồi, lấy đâu ra mà hứng thú nữa chứ.
– Vậy chị sang đây để làm do thám cho họ? – Nó hỏi.
– Không hẳn…họ chỉ muốn biết nguyên nhân tại sao các em về đây.
– Em sẽ nói với chị nhưng làm ơn…đừng nói lại với họ. Họ đã đau đầu
lắm rồi nên em cũng chẳng muốn gây thêm áp lực đâu. – Nó nhìn thẳng vào
Vy.
– Được…nếu chị thấy thật sự cần thiết. – Vy cười nhẹ.
– …Chị biết…công ti đào tạo và quản lí nghệ thuật Ngô Ngọc chứ? – Nó hỏi.
Hải Vy điềm nhiên trả lời:
– Tất nhiên, là công ti đứng đầu về lĩnh vực nghệ thuật của châu Á.
– Phải. – Thanh gật đầu.
– Thế thì liên quan gì sao? – Hải Anh cũng tò mò lí do mà nó với Vi sang đây.
– Hôm trước, em nghe thấy pama trong phòng nói rằng Ngô Ngọc đang cố
gắng lật đổ tập đoàn nhà mình. Người đứng đầu Ngô Ngọc hiện tại cũng
chính là chủ tịch Ngô Thái Minh của tập đoàn Smart-world ngày xưa.- Nó
nói.
(Chú thích: Cách đây khoảng 20 năm, Smart-world là một tập đoàn lớn
trên thế giới nhưng từ khi công ty nhà nó và Thanh bắt đầu nổi lên thì
uy tín và các mối làm ăn của smart-world bắt đầu giảm dẫn đến phá sản
không lâu sau đó.)
– Smart-world? – Vy nhắc lại.
– … – Nó không nói, chỉ gật đầu.
– Đó chẳng phải là… – Hải Anh nhìn hai con bạn.
– Ừ…lão già kia đã hăm doạ về một ngày mà KWT (Tập đoàn nhà nó, viết
tắt trong từ Kiwasato) và Trúc Hải (tập đoàn nhà Thanh và Nam) bị lật
đổ, không lâu đâu. Ngay sau lời hăm doạ đó là cổ phiếu của tập đoàn liên tục rớt giá cách đây 5 năm tháng và được anh hai khôi phục, tiếp theo
đó là một số lô hàng bị đánh tráo thành hàng kém chất lượng, đã được thu hồi và xứ lí. Nhưng gần đây nhất là trong công ty có nội gián. Nhiều
thông tin được bán ra cho các công ti khác, và liên tục mấy tháng gần
đây đều có người ăn xén mất một khoáng không ít của công ti. Mỗi tháng
tầm 250 triệu và tính đến nay cũng hơn cả tỉ đồng. – Nó nói .
– Hơn một tỉ? – Hải Vy và Hải Anh nhắc lại.
– Phải, điều tra là chỉ duy nhất mất từ một chi nhánh lớn nhất tại
Việt Nam. Hiện tại thì tổng giám đốc ở đó đã được cho thôi việc, còn ai
là người lên nắm tiếp chức vụ này là ai thì không biết. – Thanh thở dài.
– Người lên thay chức tổng giám đốc là…chị! – Vy dựa người ra sau, nói một cách khó khăn.
– Vậy ạ? – Nó nói, giọng chẳng tỏ vẻ gì là ngạc nhiên.
– Thanh thì chuyện này chắc không biết nhưng với người như em, chị tin rằng em biết rồi. Đúng chứ? – Vy nhìn nó hỏi.
– Vâng. – Nó đáp.
– Mày biết sao? – Thanh nhìn nó.
– Ừ…tao biết bởi người mà pama có thể tin tưởng để giao lại chỗ nguy
hiểm như thế chị có chị Vy. Anh Thiên tuy hơi lạng lùng nhưng rất nóng
tính, anh Nam thì làm việc thì khả năng phán đoán sự việc chỉ ở mức 90%. Hai người đó không thể đảm nhiệm được vị trí nguy hiểm đó. Chỉ có chị
Vy là người biết giữ bình tĩnh và khả năng phán đoán ở mức 99% nên tất
nhiên phải được trọng dụng hơn rồi. Còn ba đứa mình thì họ nghĩ còn nhỏ
nên không có khả năng. – Nó trả lời.
– Ra là vậy. – Hải Anh gật gù.
– Em thông minh đó, có vẻ như nhận định của pama về em là không đúng thì phải? – Vy cười nhẹ.
– Không hẳn…em không thích mua việc vào bản thân nên cũng chẳng muốn
làm gì nhiều. Pama biết thế nên cũng không định nhở vả. Nhưng có vẻ lần
này em cần chị giúp một chuyện thôi. – Nó cười gian.
– Chuyện gì? Nhìn nụ cười của em, chị thấy không an tâm. – Vy e ngại.
– Không có gì đâu ạ. Em muốn điều tra và lật đổ lại Ngô Ngọc. Chị sẵn sàng giúp em chứ?
– Tất nhiên…đó nhiệm vụ của chị. – Vy gật đầu.
– Vậy em muốn sau khi nhận chức, chị hãy để Hải Anh làm thư kí riêng
cho mình. Hải Anh thông minh, có thể giúp chị nhiều việc và hơn nữa khi
hai người cùng đi với nhau, em tin sẽ bớt đi nguy hiểm.
– Ok…còn gì nữa? – Vy nhận lời không chút do dự.
– Vị trí trưởng phòng kế hoạch hãy giao cho Thanh và trưởng phòng kế
toán em sẽ đảm nhiệm. Khi ở chức trưởng phòng kế hoạch, Thanh có thể
điều tra thêm về số lô hàng từng bị đánh tráo và em cũng sẽ dễ dàng kiểm tra và bảo quản sổ sách khi ở chức trưởng phòng kế toán. – Nó trình
bày.
– Ok. Quyết định thế đi! – Vy gật đầu.
– Thế là xong. Trước mặt cứ thế nhé!
– Ok. – Hải Anh và Thanh đồng thanh.
– À…còn chuyện này nữa! – Vy cắt ngang.
– Chuyện gì ạ?- Hải Anh hỏi.
– J’D muốn các em quay trở về làm việc. Các em bỏ đi cũng được hơn nửa năm rồi còn gì?
– Em không biết nữa. – Hải Anh lắc đầu.
– J’D kêu hả chị? – Thanh hỏi.
– Ừm….-Vy ậm ừ
-Em sẽ trở lại! – Nó nói rồi đứng dậy.
– Không phải mày ghét cái chốn đó lắm sao? – Thanh nhìn nó.
– Tao không còn cách nào khác. Ngô Ngọc là công ty quản lí nghệ thuật cho nên tao muốn thử xem tao và họ, ai thắng! – Nó nói rồi giơ tay tỏ
vẻ chào với Hải Anh và Hải Vy rồi bước thẳng ra cổng, trong đầu luẩn
quẩn một suy nghĩ:
“Em tin, chị sẽ không…”
– Thôi…em cũng về! Chào hai người! Tối mai tới bar chơi với tụi em nhá! Em đợi chị.- Thanh thấy nó bước ra cũng chạy vội theo.
Chiếc xe chạy ra khỏi cánh cổng sắt to, mất hút trên đường đi. Hải Vy nói với em gái là mình mệt nên cũng lên phòng trước….
“Cạch”
Cửa phòng Vy đóng lại, cô ngồi thụp xuống giường, tay bấm trên chiếc điện thoại rồi gọi cho ai đó:
“Alo…có tin gì rồi?” – Đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông trung niên nhấc máy vội vã hỏi.
“Xin lỗi…cháu chỉ có thể cho bác biết là hai con bé đó qua đây không để tham quan. Chỉ thế thôi!” -Vy cười.
“Sao thế? Tụi nó không chịu nói à?”
“Không…cháu đã hứa là sẽ giữ bí mật cho nên không thể cho bác biết
thêm thông tin gì. Mong bác thông cảm. Với lại bác không cần lo, chẳng
có gì là quan trọng lắm đâu. Cứ để tụi nó tự làm những điều tụi nó muốn. Thanh và Lâm là hai đứa thông mình nên chắc chắn không làm chuyện gì hồ đồ.”
“Bác sẽ tin cháu…mong rằng chúng đừng đi xa quá…” – Giọng người đàn ông buồn bã.
“Vâng…thôi muộn rồi, bác nghĩ sớm đi ạ!” – Vy nhanh chóng kết thúc câu chuyện.
“Ừ…thôi…con nghỉ sớm đi!” – Người đàn ông nói rồi gác máy.
Vy lặng lẽ buông tiếng thở dài..Thanh và Lâm hai cô bé mà cô xem như
em gái ruột nay đã lớn hết rồi, trưởng thành hết rồi, biết bản thân mình cần gì và nên làm gì cả rồi. Có lẽ cô không nên lo lắng quá. Tụi nó
thông minh, lanh lẹ và giỏi vô cùng nên không cần phải quan tâm quá đến
như thế.
Tụi nó có lối sống riêng, có cuộc đời riêng cần phài bước tiếp, cũng
như cô. Nhưng thứ cô sợ không phải những thứ đó, mà có lẽ là thứ gì đó
sâu xa hơn. Để tụi nó dấn thân vào thương trường quá sớm có phải là điều tốt? Để tuổi trẻ của tụi nó thấm dần cái sự khắc nghiệt của giới kinh doanh này liệu có phải hay không?