Sáng sớm, bọn Vy, Anh Anh, Thanh và lớp về thành phố. Chuyến đi mệt
là thế mà tối vẫn bị nó lôi đầu tới bar gặp Ropez. Cả ba đứa đều chán
nản mà đi. Nó không mệt thì người khác mệt chứ? Ngày mai tụi nó phải
sang Anh rồi mà hôm nay nó cứ phải vắt kiệt hết sức của cả đám mới chịu
hay sao?
Ngay góc tối của quán bar có một cô gái mặc chiếc đầm màu đỏ bó sát
có một bên vai, vai còn lại là vai trần với làn da trắng nõn. Mái tóc
dài ngang lưng uốn lọn xoăn nhẹ nhàng được cô gái thả ra. Ở cô, tất cả
mọi thằng còn trai nhìn vào đều thèm muốn bởi một sức hút kì lạ. Cô rất
đẹp! Và vẻ đẹp đó lại càng huyền ảo hơn khi cô nàng chiếc mặt nạ hình
bướm màu đỏ đen mê hoặc.
Cô gái ngồi đó, từ từ nhâm nhi li cocktail Brooklyn ưa thích của mình, đôi mắt cứ nhìn ra cửa như đang ngóng chờ ai đó!
“Kịt…”
Hai chiếc xe motor và một chiếc BMW màu đen thắng gấp trước cửa quán
bar. Nó gỡ mũ bảo hiểm xuống, lắc nhẹ đầu cho mái tóc dài xoăn lọn màu
hung đỏ trở vào nếp rồi leo xuống xe. Với chiếc quần jeans đen được mài
rách, áo ba lỗ đen rộng thùng thình có in hình một cái đầu lâu trắng và
đôi giày cao gót cũng màu đen kín tới mắt cá chân, nhìn nó như một cây
đen toàn tập.
Bên cạnh nó là Hải Anh đã leo xuống chiếc moto từ lúc nào. Cô nàng
mặc một cái quần short trắng, áo sơ-mi trắng, giày converse trắng. Hoàn
toàn trái ngược với nó.
Tuy nhiên, điều đặc biệt là đôi mắt trong veo thường ngày đã không còn mà thay vào đó là một đôi mắt đượm buồn đầy vẻ xa xăm. Cả ngày hôm nay, Thảo Anh chưa từng mở miệng nở một nụ cười.
Ngay sau đó, Thanh mở cửa chiếc BMW rồi leo xuống cùng Vy. Thanh hôm
nay mặc một cái váy màu tím kín cổ rất thanh thoát. Đuôi váy hơi xoè và
có in hình một vài bông hoa nhỏ làm điểm nhấn cùng với chiếc thắt lưng
trắng ngay eo. Nhỏ đi đôi giày cao gót một tấc màu trắng, đeo thêm một
cái túi xách nhỏ. Nhìn Thanh hôm nay rất dịu dàng và dễ gần.
Vy đứng cạnh Thanh thì khác. Hôm này, cô diện một cái áo ba lỗ màu
xám, bên ngoài là áo khoát làm tôn thêm nét năng động kèm theo cái quần
short jeans mài rách, chân đi đôi bốt đế cao 7 phân màu đen. Nhìn Vy rất khác so với thường ngày vì vẻ năng động của mình.
Nó đi trước, đẩy cửa bước vào quán bar. Ngay lập tức, cô gái mặc đồ
màu tím ở góc quán của quán vẫy tay với nó. Nó nhanh chóng kéo cả đám
lại đó gặp cô gái. Ôm chầm lấy cô nàng ấy, nó cười:
– Chị Ropez…em đưa mọi người tới rồi nè!
– Thấy rồi…giờ thì bỏ chị ra được chưa? Ngạt thở quá! – Ropez gượng cười rồi đẩy nhẹ nó ra.
– Ư…không chịu đâu! – Nó xụ mặt xuống nhìn đáng yêu vô cùng, điều đó
khiến mọi người bật cười, thậm chí, Anh Anh suốt cả ngày nay chưa chịu
hé môi cũng phải mỉm cười một cái.
– Đừng có trẻ con thế chứ. Tiểu Lâm mà làm mặt xấu là chị không yêu đâu đấy! – Ropez chọc nó.
– Thôi thôi…ai bảo em xụ mặt? Em đang làm mặt dễ thương mà. Chị Ropez từng có ghét Tiểu Lâm nhá! – Nó thay đổi gương mặt 3600, quay sang làm
nũng Ropez.
– Hahaha… – Mọi người cùng cười.
– Mọi người… – Nó nhìn mọi người, gương mặt như sắp khóc.
– Thôi…Mọi người đùa ấy mà! Em đừng có khóc! – Ropez nhìn nó lo lắng.
– Hix…Ai bảo em khóc? Em đang tính vặn cổ con Thanh, đạp đổ chị Vy và căng da mặt Hải Anh cho nó hết cái mắt đưa đám đó mà! – Nó chớp chớp
mắt trả lời.
– Hì…em chị cứ thế này mãi, sao chị nỡ lòng gả đi đây? – Ropez nhìn nó cười hiền, xoa xoa đầu, trong lòng có chút buồn.
Cho dù muốn nó và hắn thành một cặp để sau này trở thành người một
nhà thật sự nhưng chị không nỡ. Chị không muốn nó vì cậu em trai không
chín chắn của mình mà hi sinh một lần nữa!
– Thì sau này em lấy em trai chị về ở chung một nhà là được! – Nó buột miệng nói.
Sau đó, chính nó cũng bất ngờ vì câu nói ấy. Nó không biết mình vừa
nói gì và vì sao lại nói vậy. Nó không hề biết chị có em trai và cũng
không hề có ý định đó. Chỉ là sâu trong tiềm thức hình như có cái gì
buột nó nói vậy. Một cái gì đó rất quen, dường như nó đã từng nói như
thế…
– Em…nói gì vậy? – Ropez sững sờ, cả Vy và 2 con bạn nó cũng thế.
– Em…em không…biết! Chỉ là có cái gì đó khiến em nói vậy. Em thấy nó
rất quen. Giống như em đã từng nói thế vậy… – Nó giải thích.
– À…thế à? – Ropez gật đầu.
Hoá ra là nó chưa nhớ ra chuyện gì. Chị cứ tưởng nó đã hồi phục trí
nhớ nên mới nói thế. Nếu nó nói là không biết thì yên tâm rồi. Chị sợ nó nhớ ra mọi chuyện rồi lại tiếp tục yêu em chị – hắn!
– Mà có sao không ạ? Em thấy mọi người hình như có gì đó không ổn? Có chuyện gì giấu em sao? – Nó nhìn vẻ ngần ngử của mọi người, nghi ngờ.
– Không…! Có gì đâu? – Vy giật mình lên tiếng phản bác ngay đầu tiên.
– Sao… – Nó bất ngờ trước phản ứng của Vy.
Bình thường, cô điềm tĩnh lắm cơ mà sao hôm nay lại thế?
– Thôi…chẳng có gì đâu. Em muốn dùng gì, chị gọi. Tối nay chị khao nhé! – Ropez vội vàng lảng sang chuyện khác.
– Dạ…em với Thanh uống Chivas. – Nó trả lời.
– Em thì như thường lệ, Brandy Collins nha chị! – Vy trả lời rồi cười nhẹ.
– Ừm…thế còn Hải Anh? Em muốn dùng gì? – Ropez dịu dàng.
– X.O! – Hải Anh nói, giọng nhẹ bẫng nhưng mức sát thương cho người nghe không hề nhỏ.
– Sao? X.O? – Vy nhắc lại.
– Không đùa chứ? – Thanh nhăn mặt.
– Mày có chắc là mày vừa nói gì không? – Nó lo lắng.
– Em không nên đâu Hải Anh! – Ropez khuyên.
– Hì…được! Mọi người đừng lo. – Hải Anh cười trừ.
Một nụ cười gượng gạo. Số là Hải Anh uống rượu ít khi nào say. Tửu
lượng của cô nàng không phải khá mà là rất tốt! Uống cả 2 chai whisky mà vẫn còn giữ được tỉnh táo, chỉ hơi ngà ngà say. Thậm chí, các thứ rượu
nặng có mùi đậm như brandy, vodka…Hải Anh cũng chưa từng phải gục.
Tuy nhiên, X.O thì khác. Chỉ cần uống nửa chai, Hải Anh đã say đến
mức không còn biết bất cứ thứ gì, nói năng lung tung và cũng không còn
làm chủ được hành động của mình. Điều này khiến cả bọn cảm thấy khó
hiểu.
Có lần, cô nàng uống được 6 ly X.O thì đã bắt đầu mất tự chủ. Đúng
lúc đó, một tên không chịu an phận đến chọc ghẹo cô nàng. Hải Anh lúc đó không còn kiểm soát nổi mình nên đã đánh tên ấy trẹo cổ, gãy một tay,
trật khớp chân, gãy 4 cái răng…
Quang trọng hơn là…cô khiến hắn ta bị tuyệt đường sinh sản! Vung
thẳng chân vào chỗ ấy không một chút kiên dè, hắn ta từ từ ngã xuống,
hai tay vẫn… ôm khư khư “của quí” của mình. Đã vậy, hôm đó Hải Anh lại
còn mang giày gót nhọn.
Sau đó, khi tỉnh lại, cô nàng thấy mình đang ở nhà và được mọi người
kể lại. Cô xấu hổ tới mức muốn chui xuống đất nhưng mà, ông trời có đào
lỗ cho Hải Anh chui xuống đâu? Lúc này đang ở đỉnh cao của vinh quang,
là Vanessa Hilson của nước Anh nên nếu mọi chuyện lộ ra, cô sẽ gặp một
scandal không hề đơn giản. Ngậm ngùi mất 8000 bảng Anh để bịt miệng tên
ấy, cô tự hứa sẽ không bao giờ uống X.O nữa nhưng…
– Lỡ em say thì biết tính sao? – Vy lo lắng.
– Hì…chẳng việc gì phải lo đâu chị. Em cũng đang muốn say đây! Say để không còn phải lo nghĩ nhiều, say để có thể vứt bỏ mọi thứ ra sau lưng
một cách phũ phàng nhất, say để không phải buồn phiền về bất cứ điều gì
nữa… – Hải Anh chậm rão nói.
Cái giọng nói trong vắt tựa sương sớm ấy hôm nay có pha thêm chút gì đó chua chát, nghèn nghẹn.
– Lỡ mày làm việc gì điên rồ khi say thì sao? – Nó không chịu.
– Tao biết…sẽ có mày và mọi người ngăn tao lại mà. Vì vậy, cho tao
uống đi. Hôm nay thôi, tao muốn mọi việc xảy ra như một giấc mơ… – Hải
Anh nhìn nó, ánh mắt thành khẩn.
– Tao…tuỳ mày vậy! Lớn rồi nên mày muốn thế nào cũng được. Mày có
quyền được làm những gì bản thân muốn. – Nó cuối cùng cũng chịu thua,
đồng ý cho Hải Anh.
– Cảm ơn. – Cô nàng khẽ mỉm cười.
– Vậy để chị gọi. Phục vụ! – Ropez quay đi gọi tên phục vụ để tránh Hải Anh thấy cái nhìn lo ngại trong đôi mắt chị.
– Vâng, quý khách dùng gì ạ? – Anh chàng phục vụ nhanh nhẹn chạy lại hỏi.
– Một chai whisky, một chai X.O và một ly Brandy Collins. Đem 3 cái
ly tới nhé! – Ropez nhẹ nhàng nói, khuyến mãi thêm nụ cười khiến anh
phục vụ đơ.
– À…vâng…mọi…mọi người chờ một lát! – Nói rồi anh ta chạy biến.
Nó nhìn mọi chuyện diễn ra, khẽ lắc lắc đầu. Thanh thì được thế chọc ghẹo:
– Khổ gớm chưa? Đẹp cũng là một thành phần khiến cho người khác phải bỏ nghề đấy bà chị yêu quý ạ!
– Hì…khách sáo quá rồi đấy em gái. Chị vẫn còn phải học ở em nhiều! – Ropez không vừa, đáp lại.
– Em không dám! – Thanh cuời rõ tươi.
Thế là tối hôm đó cả đám chơi đùa vui vẻ. Hải Anh sau khi uống hai ly X.O đã bắt đầu say và quậy phá tưng bừng, cũng may là có cả bọn cản lại mấy cái trò nghịch dại của cô nàng. Cuộc sống, dù bộn bề hối hả đến mức nào, thì cũng sẽ có những giây phút tuyệt vời như thế này.
Nó vui, nó thích và nó hạnh phúc khi có bạn bè, người thân bên cạnh
mình. Chỉ có lúc đó, nó mới thật sự là nó, mới thật sự và một cô bé hồn
nhiên ở tuổi 16 đích thực. Không còn mưu toan, tính toán và tàn độc nữa.
Tuy nhiên, liệu cuộc sống nó sẽ tiếp tục như những chuỗi ngày vừa qua hay sẽ đổi khác? Sẽ tiếp tục yên lặng như thế hay sóng gió sẽ nổi lên?
Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa, thì nó vẫn biết rằng: Sau cơn giông
trời lại sáng!