Đêm dài yên tĩnh,
trăng trên trời cao, trong cung điện không ai đi lại, trong một góc của
tẩm cung, vầng sáng mờ nhạt tản ra, trên lư hương là huân hương đắt
tiền, mùi hương dụ tình bốc ra nhè nhẹ.
Lê Nhã Trúc có hỉ mạch
nhưng sự vui sướng trong lòng lại bị biến thành sự lo lắng. Mấy ngày
nay, mỗi ngày ả đều dùng nước suối lạnh để tắm, trên người luôn xuất
hiện một ít thứ dở bẩn, thứ màu đen kia khiến cả người ả sợ hãi.
Người bên cạnh ả đều do Hiên Viên Tế chọn ra để hầu hạ ả, dưới sự sủng ái của Hiên Viên Tế, đám người kia hẳn không dám hãm hại ả.
Bây giờ
Liễu quý phi đã bi nhốt trong lãnh cung, những phi tần kia không dám ra
tay, dù sao ả cũng là sủng phi duy nhất ở hậu cung, toàn bộ hậu cung này có ai dám hại ả? Còn ai có thể hại ả đây?
Có một người…. Thái hậu!!
Lê Nhã Trúc cắn môi, thái hậu không phải là mẹ đẻ của hoàng thượng nên
luôn cách một tầng, Liễu quý phi cao quý nay bị nhốt vào lãnh cung đã
không còn sức để tạo thế. Chẳng lẽ thái hậu vì Liễu gia nên mới muốn dồn ả vào chỗ chết? Huống chi, cũng chỉ có thái hậu mới đủ năng lực hại ả.
Càng nghĩ như vậy, Lê Nhã Trúc càng nhận định thái hậu muốn hại ả, tức đến
run người, ả nghiến răng nghiến lợi, lão thái bà này, không an phận làm
thái hậu của bà được à? Sao còn muốn đấu với ả? Muốn chết sao?
Ả
nâng tay xoa bung chưa lớn của mình, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, đứa
nhỏ trong bụng ả là sự đảm bảo duy nhất, đối với hoàng gia mà nói, trẻ
con càng nhiều càng tốt.
Chỉ cần lộ ra một chút thông tin thái
hậu muốn mưu hại tôn nhi với Hiên Viên Tế thì hắn sẽ cho ả một công đạo. Hừ, ả có nước suối vạn năng, chút độc dược này ả không để vào mắt.
Ả là một người yếu đuối, thuần khiết, hiền lành, là một nữ tử lấy trượng phu làm trời.
Nhưng mà trước đó, ả phải vào không gian một chút, dùng nước suối tắm qua một lần mới an lòng. Bây giờ đã muộn, ngoài người gác đêm ra thì không còn
người nào, hơn nữa cách màn trướng dày như vậy, hẳn không ai phát hiện.
Lê Nhã Trúc nằm trên giường biến mất trong nháy mắt, mà ả không phát hiện, một chỗ kín trên giường của ả có một bóng người đen như mực. Người nọ
nhìn qua lỗ nhỏ của màn trường, nhìn ả chằm chằm.
Lúc ả biến mất
trong nháy mắt đó, người kia mở to hai mắt không thể tin, ngay cả hô hấp cũng dồn dập theo, suýt nữa ngã xuống đất. Thục phi nương nương rốt
cuộc là cái gì mà có thể biến mất không dấu vết, nếu ả muốn mưu hại
hoàng thượng…
Ám vệ cố gắng kiềm chế e ngại trong lòng, cẩn thận điều chỉnh hô hấp, ánh mắt nhìn giường Lê Nhã Trúc chằm chằm.
Khoảng một canh giờ sau, khi ám vệ cảm thấy mắt mình đau tới mức không chịu được thì Lê Nhã Trúc từ không gian xuất hiện.
Ám vệ tinh tế đánh giá, tóc của Thục phi có chút ướt át của nước, hơn nữa, cả người sáng lên vài phần, giống như vừa mới dùng cái gì đó bổ khí.
Không lẽ Thục phi nương nương mới đi hấp thụ máu hay cái gì đó của con
người? Trong lòng ám vệ chợt run rẩy, nhìn nụ cười xinh đẹp của Thục phi mà run lòng, trong mắt ám vệ, nụ cười đó không thuần khiết mà giống như tu la dưới địa ngục.
Đợi Lê Nhã Trúc ngủ say, ám vệ không dám ở
lại lâu, thừa dịp trời còn tối rời khỏi tẩm điện của Lê Nhã Trúc, hắn
phải báo cho hoàng thượng tin này.
Hiên Viên Tế cứng ngắc, không
che dấu sự khiếp sợ trên mặt, một nữ nhân lại có thể biến mất như chưa
từng xuất hiên, sau khi biến mất lại trở thành một nữ nhân tỏa sáng như
ánh mặt trời, trừ bỏ yêu nghiệp cướp đi tinh khí của loài người thì còn
giải thích thế nào?
Thoát khỏi sự khiếp sợ, Hiên Viên Tế tỉnh lại khỏi sự kinh ngạc, tay nắm chặt thả lỏng, thu lại biểu tình ngốc nghếch của mình, lạnh lùng nói “Cho tất cả ám vệ theo dõi trở về[1], đừng để ả phát hiện”
[1] triệt có phải là trở về không nhỉ?
Ả trong miệng Hiên Viên Tế, trong lòng mọi người đều biết là ai.
Lê Nhã Trúc không biết trong lòng Hiên Viên Tế muốn giết chết ả, ả tính
toán tốt hết rồi, gì cũng phải cáo trạng với Hiên Viên Tế.
“Kiều
ma ma, mau đem tin này truyền ra, kiểm tra toàn bộ cung điện một lần” Lê Nhã Trúc xoa bụng một cách nhẹ nhàng, buồn bực nói với Kiều ma ma.
“Nương nương, sao lại muốn kiểm tra? Có chuyện gì xảy ra sao?” Kiều ma ma ngẩn ra, động tác tay dừng lại, gục đầu nhẹ giọng hỏi.
“Không hiểu tại sao trong lòng cảm thấy lo sợ, coi như làm thừa một việc để
lấy sự an tâm” Đương nhiên Lê Nhã Trúc không thể nói nguyên do chân
chính với Kiều ma ma rồi.
“Lão nô đi làm ngay, nương nương uống
canh trước đi” Kiều ma ma đưa chén canh cho Lê Nhã Trúc, trong đầu thầm
than, rốt cuộc là chuyện gì, ngày nào cũng ăn thứ đó nhưng dù Thục phi
ăn bao nhiêu cũng không có tác dụng gì.
Trong lúc Kiều ma ma đi
kiểm tra toàn bộ cung điện thì Hiên Viên Tế đi vào tẩm điểm. Thật ra
Hiên Viên Tế không muốn gặp Lê Nhã Trúc, có điều lúc trước hắn quá mức
sủng ái ả, bây giờ lại tự nhiên không yêu thương ả lại khiến người ngoài nghi ngờ, hơn nữa, hắn cũng sợ ả điên điên cuồng làm chuyện gì với tánh mạng của hắn.
“Nhã Trúc, có chuyện gì thế?” Hiên Viên Tế đả thông tinh thần, dịu dàng ôm Lê Nhã Trúc vào lòng, nhìn ả đầy yêu thương.
“Không có gì, mấy ngày nay gặp mộng, trong mộng có người muốn hại đứa nhỏ của
thiếp” Lê Nhã Trúc ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Tế, trong mắt tràn đầy sự
tủi nhục.
Hiên Viên Tế nheo mắt, chẳng lẽ yêu nghiệt này phát
hiện cái gì, dịu dàng hỏi “Ngốc, mộng là ngược lại, nhưng mà, bảo người
kiểm tra mọi thứ cũng tốt, cho nàng an tâm”
“Tế lang, chàng đối
với thiếp thật tốt” Mặt của Lê Nhã Trúc là sự cảm động nhưng tròng lòng
lại nở nụ cười lạnh, tình yêu của hoàng đế không đáng tin, ả không phải
là nữ nhân ngu xuẩn như Liễu quý phi kia, tin tưởng hoàng đế sẽ có chân
tình.
“Tới, mau uống chén canh, đây là trẫm phân phó cho nhà bếp
của nàng làm” Hiên Viên Tế cầm chén thuốc do cung nhân dâng lên, đưa tới môi Lê Nhã Trúc, trong mắt đầy sự thương tiếc.
“Tốt” Lê Nhã Trúc dịu dàng nói, cầm lấy chén thuốc của Hiên Viên Tế uống hết.
Trong mắt mọi người, động tác này của hai người là sự ngọt ngào chết người.
Cung nhân hầu hạ đều cảm thán, Thục phi nương nương quả nhiên là trái
tim của hoàng thượng, chỉ có nương nương mới có thể để hoàng thượng đút
thuốc, toàn bộ hậu cung cũng chỉ có nương nương được điều đó, dĩ nhiên
không tính thái hậu.
Hiên Viên Tế diễn rất tốt, đợi Lê Nhã Trúc
uống thuốc xong, cầm lấy khăn, dịu dàng lau thuốc còn dính trên miệng
của ả đi. Trong con ngươi xuất hiện sự lạnh lùng cùng lạnh bạc vô cùng,
bát thuốc này hắn phân phó thái y làm, chỉ cần uống một ngụm, ngay cả
thần tiên cũng khó cứu chứ đừng nói là người thường.
Ngay lập
tức, cả người Lê Nhã Trúc đau đớn vô cùng, cả người run rẩy, kéo quần áo của Hiên Viên Tế “A, Tế… Tế lang… Thiếp đau bụng quá…”
Trong lòng Hiên Viên Tế mừng rỡ, ôm lấy Lê Nhã Trúc, trên mặt đầy sự lo lắng “Không mau đi truyền thái y?”
“Nước…mau…nước…” Trên trán đầy mồ hôi, run rẩy cầm lấy cánh tay, chỉ về phía trà trên bàn.
Cung nhân bên cạnh không suy nghĩ đưa chén nước tới môi Lê Nhã Trúc, Hiên
Viên Tế tận mắt nhìn ly trà, lúc rót vào ly là màu da cam, pha loãng
biến thành màu vàng, một ít dính trên ngực Lê Nhã Trúc.
Hơn nữa,
khi uống xong lại không như hắn tưởng tượng, nước trong chén không thấy
giảm đi chút nào. Tâm của Hiên Viên Tế trầm xuống, cảm giác khi nghe và
tận mắt nhìn không giống nhau, ít nhất, bây giờ cả người Hiên Viên Tế
cứng ngắc, thậm chí có mồ hôi lạnh chảy ra từ trán, lưng và bàn tay.
Uống không ít nước linh tuyền, thân thể Lê Nhã Trúc giảm đau không ít, nhưng mà bụng vẫn đau không ngừng, khuôn mặt tái nhợt cũng bình phục. Tuy
rằng ả muốn cho Hiên Viên Tế biết có người hại mình nhưng ả không dám
lấy thân thể của mình ra đánh cược, huống chi, thuốc hôm nay rất bá đạo, thân thể đau đớn vô cùng, ả kêu lên sợ hãi.
“Máu….” Cung nữ hầu hạ bên cạnh chỉ vào váy Lê Nhã Trúc, hét ầm lên.
Không thể không nói, độc dược mà Hiên Viên Tế hạ rất đáng sợ, cho dù Lê Nhã
Trúc có nước suối trong không gian nhưng chỉ có thể đảm bảo sinh mạng
của ả, mà thai nhi yếu ớt trong bụng lại đẻ non.
Nghe được chẩn
đoán của thái y, khóe miệng của Hiên Viên Tế nâng lên, thai nhi của yêu
nghiệt, không nên giữ, hắn không thừa nhận đứa trẻ trong bụng của yêu
nghiệt là con mình.
Sau đó thay vào bộ dạng đau khổ, giận dữ đem
toàn bộ cung nhân trong cung điện Lê Nhã Trúc điều tra một lượt, sau đó
cho đánh cung nhân hầu hạ mấy cái, đồng thời thay ám vệ đáng tin. Có thể nói, sau lần này, người bên cạnh Lê Nhã Trúc đều là ám vệ đã trải qua
huấn luyện, có võ công cao cường.
Nhưng mà, làm cách gì để giết
Lê Nhã Trúc chính là phiền não trong lòng Hiên Viên Tế, độc không hiệu
quả, nếu mà ám sát, Hiên Viên Tế lo sẽ đánh rắn động cỏ, vô ý để cho ả
phát hiện, chỉ sợ ả sẽ ra tay trả thù, Hiên Viên Tế cảm thấy khó khăn vô cùng.
Sau đó hắn nghĩ tới Liễu Khê trong lãnh cung, hắn sủng ái
Lê Nhã Trúc đã lâu, bây giờ ả lại đẻ non, sủng hạnh một người mới để đối phó ả thật sự lãng phí thời gian.
Liễu Khê ở hậu cung đã lâu,
lại xinh đẹp tuyệt trần, có thái hậu làm chỗ dựa, quan trọng hơn, nữa
nhân này yêu mình say đắm, lại hận Lê Nhã Trúc vô cùng, dùng nàng đối
phó với Lê Nhã Trúc quả nhiên rất thích hợp.
Dù sao cũng phải
sủng hạnh nữ nhân, sủng ái một nữ nhân không có đầu óc nhưng lại xinh
đẹp, không phải quá tốt nhưng lại khiến bản thân yên tâm.
Hiên
Viên Tế hạ quyết định xong, sai người khởi giá tới Từ Ninh cung thăm
thái hậu. Muốn thả Liễu Khê ra lãnh cung thì phải tìm một cái cớ thích
hợp đề lừa Lê Nhã Trúc, khiến ả thù hận, mà điều này chỉ có thể làm
phiền thái hậu thôi.