Trăng hoa càng lúc càng sáng, nhưng mà không thể sánh với Liễu Khê như khói
nhẹ mông lung, bối cảnh đen đặc mang đến sự đối lập vô cùng, giống như
cô muốn biến mất, giống như một vị tiên vậy.
Hắn chưa bao giờ
biết lại có tuyệt sắc giai nhân như vậy ở hậu cung, Hiên Viên Tế nhìn
Liễu Khê ngây ngốc, trái tim nhảy lên, thì ra cũng có một cái đẹp gọi là khuynh quốc khuynh thành!
Toàn bộ lãnh cung im lặng vô cùng,
Liễu Khê nắm chặt quần áo đợi Hiên Viên Tế mở miệng nhưng không nghĩ tên này lại nhìn mình ngẩn người!
“Tế biểu ca…” Liễu Khê đành đứng
đối diện Hiên Viên Tế, giấu diếm béo lên đùi mình một cái. A, đau quá,
móng tay dài quá! Hốc mắt chợt xuất hiện một tầng hơi nước mỏng manh,
hình ảnh bỗng nhiên trở nên sinh động hơn, giống như mỹ nhân bước ra từ
tranh vậy.
Cái tiếng “Tế biểu ca” dịu dàng vang lên, sau đó âm
thanh chậm rãi nhẹ đi, giống như đang gọi người mình yêu nhất, mang theo sự đau lòng triền miên khó nói thành lời.
Nội tâm giống như đụng phải cái gì, âm thanh quen thuộc này khiến Hiên Viên Tế tỉnh táo lại,
mở to hai mắt kinh ngạc, do dự hỏi “Liễu Khê?”
“Tế biểu ca, muội
đã đợi được huynh tới rồi!” Khóe miệng Liễu Khê nâng lên, cố gắng nặn
hai giọt nước mắt chảy xuống, dính trên lông mi, khiến người khác phải
rung động.
Mỹ nhân như vậy sao có thể để nàng khóc được? Hiên
Viên Tế chưa kịp nghĩ gì thì cả người đã bước lên hai bước, vươn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Liễu Khê.
Có lẽ do nóng hơn bình
thường nên Hiên Viên Tế thu tay một cách nhanh chóng, giấu chúng sau
lưng, ý muốn hỏi tội bỗng dưng phai nhạt dần. Nhưng mà nhớ tới chuyện mà Liễu Khê từng làm thì khó có thể chấp nhận được, tất cả cảm xúc phức
tạp đan xen khiến lòng hắn khó chịu vô cùng.
[Đinh! Độ hảo cảm của nam chính Hiên Viên Tế tăng lên 100 điểm, độ hảo cảm bây giờ là 50, mong người chơi cố gắng lên!]
Hệ thống, sao bây giờ mới xuất hiện hả? Lúc nữ chính tới sao không thấy mi?
[Đinh! Người chơi thân mến, bởi vì tám tiếng trước, oán khí trên cơ thể của cô chưa tan, để phòng ngừa trình tự thác loạn, hệ thống phải tiến hành
thăng cấp cho nên có chút không tiện, mong người chơi thông cảm]
Liễu Khê gào thét trong lòng, trên mặt vẫn dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn nam chính.
“Liễu Khê, thấy trẫm, nàng muốn nói gì?” Cuối cùng thở dài một hơi, giọng của Hiên Viên Tế trầm lại. Dù sao cũng là biểu muội của mình, chỉ có thể
cho nàng sống trong cung quãng đời còn lại.
“Tế biểu ca cái gì
cũng không tin muội, muội cần gì phải nhiều lời để khiến Tế biểu ca khó
chịu?” Liễu Khê chậm rãi cúi đầu, giống như che đi sự bi thương trên
mặt, đau lòng đến mức khiến người đau đớn. Nàng đã tính toán tốt rồi,
Hiên Viên Tế và Lê Nhã Trúc ở cùng nhau đã bảy năm, mà gần ba năm là chỉ sủng một mình nàng ta, dù sao cũng đã bảy năm với nhau rồi, bây giờ
cũng tới lúc ngứa ngáy. Phải thừa dịp mà chen vào.
Hiên Viên Tế
nhìn cái trán trắng của Liễu Khê, trong lòng chợt phiền muộn, nàng làm
chuyện ác độc với Nhã Trúc như vậy lại cố gắng tủi thân. Ánh mắt nhìn
Liễu Khê trở nên phức tạp “Ngươi nói vậy ý là trẫm không đúng? Trẫm
không thể tin được người bên gối lại ác độc như vậy!”
“Vì sao Tế
biểu ca không nghĩ lại, hậu cung ba ngàn giai lệ mà muội chỉ nhắm vào
một mình nàng ta? Vì sao?” Liễu Khê ngẩng đầu, mở to hai mắt, trong mắt
mang theo sự bất an lẫn u oán, trong mắt mang theo sự quyến luyến kinh
người, cả người giống như cái cào của mèo nhỏ, chỉ vì bảo vệ thứ gì quan trọng nhất, long lanh tới mức khiến người khác dời mắt không được.
“Vì sao?” Hiên Viên Tế im lặng một lát, tuy Liễu Khê kiêu căng tùy hứng
nhưng chỉ đối phó một mình Nhã Trúc, về sau còn có ý đưa Nhã Trúc vào
chỗ chết, nghĩ lại thật sự kỳ lạ.
Vô nghĩa, dĩ nhiên vì nàng ta
là nữ chính, không đối phó với nàng thì đối phó ai? Trong lòng Liễu Khê
gào thét nhưng mặt lại tỏ vẻ bi thương “Tế biểu ca còn nhớ chuyện lớn mà muội đã từng náo ở phủ nội vụ không?”
Nguyên nhân nhắm vào Lê
Nhã Trúc lúc đó là rổ táo. Nữ phụ thấy Lê Nhã Trúc ăn một quả táo, vô
cùng ngọt, nhiều nước, nhìn rất ngon khiến người khác nhịn không được mà muốn ăn. Đồ trong không gian đương nhiên không phải vật phàm. Hoa quả
trong cung nữ phụ tự nhiên trở thành thứ dở tệ rồi.
Nữ phụ liền
có kết luận, đây là do hoàng đế đặc biệt ban cho, cũng đại biểu sủng ái
Lê Nhã Trúc, vì để giành người mình yêu, đương nhiên nhắm vào nàng ta.
Đến lúc Lê Nhã Trúc mang thai thì nữ phụ ghen tị tới mức đỏ mắt, dùng âm mưu phá thai nàng ta, đương nhiên tất cả đều bị nàng ta dùng nước suối
trong không gian để hóa giải.
Nước suối rất tốt, dưỡng dung, trị bách bệnh, bây giờ Liễu Khê vẫn còn ghen tị tới mức nghiến răng.
“Nhớ rõ!” Hiên Viên Tế đương nhiên nhớ rõ, cũng bởi chuyện đó mà Nhã Trúc
dần xuất hiện, được hắn sủng ái lần nữa. Phải biết rằng, tuy nói Lê Nhã
Trúc là nữ nhân đầu tiên của hắn nhưng Hiên Viên Tế không để trong lòng, thất sủng từ sớm.
“Nhưng mà Tế biểu ca không biết, hoa quả của
nàng ta đều rất ngon, thuộc hạng thượng phẩm” Liễu Khê nói chậm rãi, bắt đầu đào hầm cho Lê Nhã Trúc, haha, lạm dụng không gian trong hoàng cung sẽ để lại dấu vết “Một phi tần nhỏ bé như nàng lúc đó mà phủ nội vụ có
gan lớn tới mức đưa hoa quả tốt nhất cho nàng dùng sao?”
Hiên Viên Tế lắc đầu, thái giám kia mà dám làm vậy tức là không muốn đầu ở trên cổ rồi.
“Hơn nữa đồ ăn Lê Nhã Trúc tự mình làm đều rất ngon, nó được Tế biểu ca khen mà” Liễu Khê cúi đầu, tiếp tục nói vào trọng tâm “Một người không ra
khỏi nhà, trong nhà lại là con gái được nuông chiều mà tay nghề lại còn
tốt hơn cả ngự phòng, thật sự khiến người khác phải chịu thua!”
“Muội không phục, sai người tìm hiểu Lê Nhã Trúc thì được tin trước khi nàng
ta tiến cung thì chưa từng học nấu ăn. Sau đó nàng ta mang thai, Lâu
chiêu dung vụng trộm hạ hoa hồng nhưng sau khi nàng ta ăn xong thì cái
gì cũng không xảy ra” Liễu Khê càng nói càng tỉnh táo, giọng điệu thản
nhiên.
“Cuối cùng, muội phát hiện, nàng ta là yêu nghiệt!!” Liễu Khê kết luận như chém đinh vào sắt.
“Điều đó không có khả năng! Ngươi nói bậy!!” Hiên Viên Tế nhìn Liễu Khê như
muốn ăn thịt người, tay nắm chặt đến mức có thể nghe tiếng khớp xương
kêu răng rắc.
“Nếu không phải thế thì sao nàng ta ăn không ít
thuốc phá thai mà thai nhi lại không xảy ra chuyện gì? Còn sinh ra một
tiểu hoàng tử mập mạp mạnh khỏe? Hơn nữa, biểu ca bình thường rất quyết
đoán nhưng từ khi có Lê Nhã Trúc thì cái gì cũng bảo vệ nàng ta, hơn nữa đôi lúc gần như nàng ta nói gì là nghe nấy!” Liễu Khê nắm tay áo Hiên
Viên Tế, đau lòng khóc.
Vô nghĩa, nếu hai nữ nhân đối đầu gay
gắt, một người là đàn bà chanh chua như cọp mẹ, một là như đóa hoa xuân
mảnh mai rưng rưng hai mắt, bất kỳ người nào cũng chọn vế sau.
“Muội làm vậy tuy vi phạm lương tâm nhưng vì biểu ca muội chỉ có thể trừ bỏ
Lê Nhã Trúc. Một yêu nghiệt như vậy ở cạnh biểu ca, muội sao có thể an
tâm?” Bề ngoài Liễu Khê rất đẹp, lúc khóc thì đẹp hơn không ít, khiến
người phải rung động.
Đến mức này thì Hiên Viên Tế sao có thể
nhịn được, không tự chủ vươn tay ôm Liễu Khê vào lòng, mùi hương nhàn
nhạt lượn lờ trước chop mũi, thân thể trong lòng lại mềm mại không
xương, noãn ngọc ôn hương dán chặt vào người của mình.
Trong lòng lại dâng lên một cỗ sung sướng khó nhịn, một tuyệt sắc giai nhân như
vậy, người luôn nghĩ trong lòng lại là mình, cảm giác này tuyệt đến mức
khó tả.
Chết tiệt, móng vuốt của tên này đặt ở đâu đấy? Này này,
ôm đủ chưa? Cảm giác cánh tay càng ôm chặt mình thì Liễu Khê quyết định
đẩy Hiên Viên Tế ra, trên mặt mang vẻ quyến luyến.
Thở một cái,
đôi mắt Liễu Khê hồng hồng, nhìn Hiên Viên Tế quật cường “Tế biểu ca,
bây giờ có thể gặp huynh là điều mà muội mong muốn rồi, không dám cầu
xa. Huống chi muội ngu ngốc tới mức hạ độc biểu ca, sao còn mặt mũi để
sống đây?”
Giọng nói nghẹn ngào giống như gõ lên trái tim của Hiên Viên Tế khiến hắn nói không ra lời.
Không lẽ phải nhốt Liễu Khê trong lãnh cung sao? Huống chi, Hiên Viên Tế nhớ
lại lúc Liễu Khê kê đơn cho hắn, cảm giác bụng dưới nóng lên. Không biết nha đầu ngốc này tìm được nhuyễn cân tán và xuân dược từ đâu ra, sau đó hình như được Nhã Trúc tới cứu kịp thời, nhưng sao bây giờ Hiên Viên Tế lại cảm thấy tiếc nuối.
Khoan đã, hạ độc? Ai bảo nàng đó là độc
dược? Sắc mặt Hiên Viên Tế trầm lại, con ngươi nheo lại. Liễu Khê có thể coi như là thanh mai trúc mã lớn lên cùng hắn, tuy tính cách có chút
kiêu căng tùy hứng nhưng là con người chính trực, không giống như người
khác trong ngoài khác nhau.
Liễu Khê thấy sắc mặt khó chịu của
Hiên Viên Tế, rũ mắt giấu đi cảm xúc, chậc chậc, nam nhân này bắt đầu
nghi ngờ Lê Nhã Trúc sao? Cũng đúng, hoàng đế luôn bị bệnh đa nghi mà,
nếu phát hiện Lê Nhã Trúc có chút dị thường thì không thấy nàng ta là
thứ tốt gì mà chỉ cảm thấy nàng ta là một tai họa, mấy thứ quỷ thần kia
chính là điều mà hoàng gia kiêng kị nhất.
Huống hồ Lê Nhã Trúc
cũng không phải là hoa sen không nhiễm bùn, nữ phụ thiết kế hãm hại đứa
con trong bụng nàng ta, tuy rằng lấy danh hiệu trả thù vì con nhưng mà
chuyện nàng ta làm không phải cũng ác như nữ phụ sao? Chẳng qua nàng ta
có ánh sáng của nữ chính nên mới không bị gì mà thôi.
Bây giờ chỉ còn chờ xem tên hoàng đế này nghĩ thế nào, xem tình hình này hẳn mình đánh đúng chỗ rồi.
“Nàng ở đây trước, đợi trẫm điều tra rõ thì sẽ tính tiếp” Cuối cùng Hiên Viên Tế mở miệng, nhìn bộ dạng điềm đạm đáng yêu của Liễu Khê, không muốn mỹ nhân khó chịu, nhẹ giọng nói “Yên tâm, để muội ủy khuất trước, ngày sau trẫm nhất định dùng nghi thức quý phi đón muội ra ngoài”
Liễu
Khê trợn mắt há mồm, chiêu mỹ nhân kế này có hiệu quả châm ngòi ly gián
tốt quá. Dù sao hắn và Lê Nhã Trúc cũng có tình cảm nhiều năm mà? Liễu
Khê đột nhiên cảm thấy tình cảm của nữ chính và nữ phụ không đáng, vì
một tên cặn bã như vậy mà phải đấu tới mức ngươi chết ta sống.
Đợi Hiên Viên Tế rời lãnh cung thì di giá tới cung của Lê Nhã Trúc. Lúc
Hiên Viên Tế nhắm mắt suy nghĩ thì cả người phát ra khí lạnh. Chỉ đến
khi thấy Lê Nhã Trúc thì hàn khí này rút đi không ít.
“Tế lang!” Lê Nhã Trúc cúi đầu, chưa kịp ngồi xổm xuống đã được Hiên Viên Tế đỡ lên.
“Sao lại ra cửa đợi? Sẽ cảm lạnh” Hiên Viên Tế dịu dàng nói, không nhận ra một chút thay đổi nào.
“Tế lang đi gặp Liễu tỷ tỷ, thiếp không yên lòng” Lê Nhã Trúc giả vờ thở dài một cái.
“Người đâu, sai người tới đóng đinh lãnh cung lại” Hiên Viên Tế im lặng một
lát, tay ôm lấy người Lê Nhã Trúc, cảm thấy mùi hương của nàng ta không
lịch sự tao nhã như của Liễu Khê, quá mức bình thường.
“Tế lang…” Lê Nhã Trúc nghe được lệnh của Hiên Viên Tế, trong con ngươi lóe lên cảm xúc vui mừng nhưng thay vào vẻ đầy cảm động.
Hiên Viên Tế thu hết vào trong mắt, trong đầu lạnh đi hai phần, lúc trước nàng ta luôn cầu tình cho Liễu Khê.
Mà Liễu Khê chán nản nhìn lãnh cung bị đóng kín lại.
Hiên Viên Tế, ngươi đúng là tra nam thay đổi thất thường!