Trực tiếp xuất cảnh, Lôi Khế Nhĩ đến nước Pháp, xuống sân bay, liền
đón xe bus nội thành, ngắm cảnh trên xe bus giá mặc dù cao nhưng thực
phù hợp với bọn họ những người không quen du lịch.
Bọn họ dừng lại ở một tiểu khu, chung quanh sáng chói, Lôi Khế Nhĩ vô tình thấy được poster quảng bá chuyến lưu diễn của đại chỉ huy gia, cậu nhìn xung quanh, xác nhận không có người, chạy nhanh đem poster xé
xuống, anh cậu cũng chiếm một góc poster mà.
“Đã lâu như vậy, không nghĩ poster vẫn còn.” Mông Nã thấy chiến lợi
phẩm của cậu, “Ở trong này cư nhiên còn có thể thấy tin tức về bọn họ.”
“Đúng vậy, càng như thế, càng có thể cảm nhận sự chênh lệch giữa tôi
với bọn họ.” Lôi Khế Nhĩ nhìn poster, trong lòng có chút cô đơn, đem
poster thu hồi.
“Chúng ta sẽ thắng bọn họ, một ngày nào đó sẽ giống như họ.” Mông Nã
vỗ vỗ vai cậu, hắn rất có tự tin, tuy rằng hắn hiện tại là ngay cả dàn
nhạc cũng không thể nào vào.
“Tôi thật hy vọng tôi có một nửa tự tin của anh.” Lôi Khế Nhĩ bĩu môi, cực kì lơ đễnh.
Mông Nã lên mặt cười, nắm lấy tay Lôi Khế Nhĩ, một đường chạy như điên.
“Muốn đi đâu a !” Lôi Khế Nhĩ kinh hô, trên tay bọn họ còn cầm đàn
violon, cậu thật sự sợ va chạm những người xung quanh sẽ làm hỏng đàn
violon của mình.
Mông Nã mang cậu đến quảng trường, nhảy đến bậc thang cao nhất, “Nơi
này chính là vũ đài của chúng ta. Nào, đến đây đi ! Hãy gia nhập cùng
tôi.”
“Anh đang làm gì thế ?” Lôi Khế Nhĩ thấy hắn quá hứng trí, muốn kiếm chế hắn.
“Đến đây đi.” Mông Nã ngồi xổm xuống, mở hộp lấy đàn violon ra, “Gia nhập cùng tôi nào.”
“Tôi điên mới gia nhập cùng anh.” Tuy lời nói như thế nhưng Lôi Khế
Nhĩ cũng lấy đàn ra, chỉ có đều cậu không cùng hắn đứng trên bậc thang
cao, rất dọa người ngaz~~.
Rất huênh hoang. Hắn đứng cạnh cái hồ tấu khúc Chanson thật tuyệt vời, Lôi Khế Nhĩ chưa từng nghe qua bản nhạc này.
Nói muốn cậu gia nhập, lại cố tình tấu khúc nhạc mà cậu chưa từng nghe qua, đây là có ý tứ gì chứ ~~~.
Mông Nã nhếch mày khiêu khích cậu, phảng phất đang nói, trình độ này cậu theo không kịp phải không ?
Cho dù như vậy, cũng muốn hết sức phối hợp với hắn! Lôi Khế Nhĩ đánh
cược một lần. Bắt đầu, chỉ là một điệp khúc đơn giản dần dần là những
bản nhạc giai điệu khó hơn, đòi hỏi kĩ thuật, cậu lúc trước cũng nghe
qua khúc Chanson nhưng thật ra không thể hiểu nỗi sự biến hóa trong giai điệu.
Mông Nã thấy có người chụp ảnh bọn họ, thuận tiện hướng máy ảnh mỉm
cười như là ủng hộ đối phương cứ tự nhiên chụp ảnh. Còn dùng ánh mắt ý
bảo Lôi Khế Nhĩ nhìn ống kính, Lôi Khế Nhĩ xem thường, thầm nghĩ đem âm
nhạc diễn tấu thật tốt. Nhưng là khi cậu né tránh ống kính, thình lình
thẹn thùng, đối người chụp ảnh ngại ngùng cười.
Liên tục diễn tấu 3 ca khúc, Mông Nã nhanh chóng rút lui, mang Lôi
Khế Nhĩ hướng người xem cúi người chào, thu hồi đàn violon bỏ vào trong
hộp, có tiền, cũng đủ để bọn họ tìm một phòng trong khách sạn. Mông Nã
cười đến nỗi ánh mắt đều híp lại.
“Chúng ta đi thôi.” Mông Nã cười nói, “Hôm nay có thể ăn chút thức ăn ngon.”
Vừa nghe có ăn ngon, Lôi Khế Nhĩ mắt sáng rực lên, bộ dáng cực kì chờ mong.
Mông Nã còn đối khán giả hô to chào bằng tiếng Pháp, vẫy tay tạm biệt.
“Ngày mai còn muốn tới nơi này sao?”
“Đúng vậy, nơi này địa điểm tốt, rất náo nhiệt, ra tay cũng hào phóng (ý nói tiền thưởng).” Mông Nã đếm tiền, đem tiền bỏ vào bên trong túi
Lôi Khế Nhĩ, đối Lôi Khế Nhĩ nói, “Chúng ta chia tiền ra giữ như vậy sẽ
an toàn.”
“Tốt.” Lôi Khế Nhĩ đồng ý với ý kiến của Mông Nã.
Bọn họ đi vào khu trung tâm thành phố, thật sự rất náo nhiệt, Mông Nã sử dụng tiếng Pháp để nói chuyện với dân địa phương, Lôi Khế Nhĩ khẳng
định thông thạo tiếng Pháp hơn so với Mông Nã. Mông Nã dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lôi Khế Nhĩ.
Lôi Khế Nhĩ xấu hổ, khụ khụ hai tiếng, nhanh giải thích, “Anh hai tôi lúc trước có học tiếng Pháp, bắt tôi học chung, bài tập đều quăng cho
tôi. Tôi ít nhiều hiểu được một chút.”