Vẫn là câu nói cũ: nhớ lại những việc trước đây, thấy bản thân con mẹ nó ngu ngốc.
Tôi cũng là người từng uống rượu, tôi biết người sau khi uống
say không hoàn toàn mất lí trí, chỉ cảm thấy chướng bụng, sẽ mượn rượu
làm những việc lúc tỉnh không dám làm. Cho nên nói trắng ra, tửu phẩm*
cũng như nhân phẩm. Mấy lời nói kiểu như “Tôi uống say nên không nhớ
mình đã làm gì” chẳng qua chỉ là ngụy biện, thật ra trong đầu đương sự
lại rất rõ ràng.
*Tửu phẩm: những hành động sau khi say rượu làm ra.
Nghe được chuyện này, tôi vừa tức vừa hận, toàn thân run lên
giống như mắc bệnh Parkinson, cơn tức giận bừng lên như ngọn lửa, hừng
hực thiêu đốt. Thật sự rất muốn ngay lập tức chạy đến thành phố D, cắn
từng miếng từng miếng thịt của Đổng Thừa Nghiệp.
Parkinson: là một rối loạn thoái hóa của hệ thần kinh trung ương làm suy yếu khả năng vận động, lời nói, và các chức năng khác. Một
trong những biểu hiện của bệnh này là cơ thể run lên. (nguồn: wikipedia)
“Tao biết mày sẽ trách tao hồi ấy sao không nói cho mày biết,
nhưng mà tao biết Đổng Thừa Nghiệp mồm mép rất lợi hại, có thể đổi trắng thành đen, tao sợ hắn ta sẽ nói xấu tao, nói rằng tao quyến rũ hắn ta
gì gì đó, khiến tao với mày trở mặt với nhau. Sợ mày sau đó đến Thiên
Nhai phát thiệp, trên thiệp viết “Ngày 18 tháng 8, bạn gái cực phẩm của
tôi trong đêm tân hôn quyến rũ chồng tôi”, như thế thì đúng là oan uổng
cho tao quá. Hai là, tao sợ sau khi mày biết, nhất thời tức giận mà li
hôn với anh ta. Ở cái xã hội này, trong hôn nhân phụ nữ vẫn là kẻ yếu
hơn. Việc anh ta sàm sỡ tao, nói lớn thì lớn nói nhỏ thì nhỏ, nhưng vẫn
chưa đến mức không li hôn không được. Cho nên sau này khi biết tin mày
mang thai, tao mới dứt khoát ít liên lạc với mày đi. Hy vọng vì con mà
anh ta có thể thu hồi thói xấu ấy, đáng tiếc là tao đã đánh giá anh ta
quá cao rồi.”
Lời Thái Thái nói khiến tôi á khẩu không nói được gì, đứng trên góc độ kẻ bị hại, cô ấy làm như thế là đã rất tốt rồi.
Hơn nữa khi ấy Thái Thái quả thực cũng nói bóng nói gió nhắc nhở tôi cnah chừng Đổng Thừa Nghiệp, đáng tiếc IQ của tôi đều bị chó gặm
hết rồi, hoàn toàn không để những lời cô ấy nói vào đầu.
“Thật ra tao muốn nói, hai đứa chúng mày căn bản không hợp.”
Thái Thái làm ra vẻ không nói ra những lời này không được: “Ninh Chân,
trong tình cảm mày quá trong sáng, lúc nào cũng giữ khoảng cách với
người khác giới, cho nên mày yêu cầu nửa kia cũng phải chung thủy với
mình. Nhưng còn Đổng Thừa Nghiệp lại là kẻ thích tự do, không thích ở
yên một chỗ. Một người đàn ông như thế, trong lòng anh ta sẽ không bao
giờ chỉ đặt một người phụ nữa. Trước đây mày cũng từng oán trách, bạn
khác giới của Đổng Thừa Nghiệp quá nhiều, nói chuyện với bạn khác giới
trên mạng cũng rất ái muội, thích khoác lác, nói được nhưng không làm
được. Thật ra người đàn ông như thế không thích hợp để kết hôn, hoặc
không thích hợp với yêu cầu bạn đời chung thủy như mày. Nhưng khi ấy,
khi sống chung dưới một mái nhà với mày, anh ta không hề có chút hành vi “đi sai đường” nào. Hơn nữa Đổng Thừa Nghiệp từ đầu đến cuối đều thể
hiện rõ ràng ước muốn cùng mày xây dựng một gia đình, mở miệng ra là lại nói khao khát có một gia đình của riêng mình. Cho nên lúc đó, mày cảm
thấy anh ta là một người đàn ông của gia đình, là một người đàn ông có
thể dựa dẫm cả đời.
Song, mày chưa suy nghĩ đến, bản chất thật sự của Đổng Thừa
Nghiệp rất phức tạp: phương diện thứ nhất, do từ nhỏ gia đình tan vỡ nên anh ta rất mong muốn có một gia đình hoàn thiện; ở phương diện khác,
anh ta chưa được giáo dục thế nào là trách nhiệm đối với gia đình, cho
nên anh ta không có cách nào học được làm thế nào để tạo dựng một mái ấm hoàn chỉnh. Anh ta cũng không cảm thấy hành động ngoại tình của mình là có gì sai trái, thậm chí anh ta sẽ cảm thấy chỉ cần anh ta không có ý
nghĩ đề xuất li hôn thì vẫn có thể duy trì gia đình hoàn chỉnh. Chính vì thế mà anh ta mới thấy bản thân không có lỗi với mày.”
Lời nói của Thái Thái khiến tôi suy nghĩ một cách nghiêm túc.
Đúng vậy, Đổng Thừa Nghiệp luôn nói: “Ở cùng một chỗ với Ninh
Chân tôi luôn có cảm giác gia đình.” Thường này anh ta bộc lộ khát khao
về gia đình của anh ta, lần nào cũng nói với người khác: “Sau này, tôi
với Ninh Chân nhất định sẽ sinh hai đứa con.”
Song, đến khi thực sự mang thai, đối diện với cơ thể phát phì,
khuôn mặt phù nề, không thể thỏa mãn nhu cầu sinh lí của anh ta, anh ta
lại rút lui.
Anh ta chỉ muốn sự ấm áp của gia đình nhưng không hề muốn bỏ ra một chút nỗ lực nào để tạo dựng cái gia đình đầm ấm đó.
Anh ta chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ ích kỉ mà thôi.
Sau khi phân tích dtm xong, Thái Thái cũng nói không bỏ qua cho
tôi: “Còn mày nữa đó, Ninh Chân. Cảm giác mày mang lại cho tao chính là
một con người mơ hồ, hỗn độn, ỷ lại, lòng dạ cứng rắn. Tao nghi ngờ đến
bây giờ mày vẫn chưa xác định rõ được đâu mới là cuộc sống mà mày mong
muốn, đâu mới là người đàn ông mà mày cần. Lúc tao với mày đi dạo phố đã phát hiện ra, lấy ví dụ lúc mua giày nhé.
Mày vừa mới bước vào cửa hàng, tìm được quầy gần nhất, tùy tiện
chọn một đôi rồi mua luôn, dù cho có cả một buổi chiều rảnh rỗi mày cũng không lượn lờ tiếp. Mà cái quan trọng nhất chính là, mày căn bản không
thích cái đôi giày đó cho lắm, mày chính là sợ phiền phức. Vì sợ phiền
phức nên chuyện gì mày cũng có thể chấp nhận. Thật ra tao hiểu, mày
thích kiểu đàn ông chín chắn lại hào hoa phong nhã, nhưng Đổng Thừa
Nghiệp hoàn toàn không phù hợp với hình mẫu lí tưởng của mày. Khi ấy,
mày đưa cho tao xem ảnh anh ta, tao liền có một ý nghĩ: thật ra ngay từ
khi bắt đầu mày đã không yêu anh ta, chỉ vì từ nhỏ đến giờ mày chưa đi
xa nhà, sau khi tốt nghiệp bỗng nhiên đến một thành phố khác, cảm thấy
cô đơn tịch mịch. Đến khi Đổng Thừa Nghiệp theo đuổi mày, đối tốt với
mày, nhất thời mày quyến luyến cái cảm giác ấm áp đó nên mới đến với anh ta. Đến khi ở bên nhau một thời gian, tự nhiên sẽ nảy sinh tình cảm,
bời vì đàn ông thường coi trách nhiệm là tình yêu, còn phụ nữ lại coi sự dựa dẫm là tình yêu. Khi đi học mày dựa dẫm vào cha mẹ, đến khi đi làm
thì dựa dẫm vào Đổng Thừa Nghiệp, cứ thế này thật sự không ổn. Về việc
mày có nên li hôn hay không, tao sẽ không đưa ra ý kiến cho mày. Bởi vì
tao tin mày sẽ đưa ra quyết định đúng đắn. Nhưng bất luận sự lựa chọn
của mày là gì, tao đều hy vọng mày có thể độc lập, xem xét rõ ràng thứ
bản thân là gì.”
Giây phút ấy tôi cảm thấy rất kính phục Thái Thái. Bởi vì nói một đoạn dài như thế mà cô ấy không hề phát âm sai một chữ.
Buổi tối, tôi nằm trên giường, Khỉ Con ngủ ở bên cạnh. Tôi vuốt
ve chân tay nhỏ bé của con, tỏng đầu nghĩ đến những lời mà Thái Thái
nói.
Lời của Thái Thái khiến tôi lần đầu tiên ý thức được rằng, có lẽ ngay cả chính tôi cũng không hiểu rõ mình.
Cô ấy nói, tôi sẽ đưa ra quyết định đúng đắn.
Quyết định duy nhất của tôi lúc này là muốn li hôn.
Từ lần ngửa bài đó, Đổng Thừa Nghiệp một mực không nhận điện
thoại của tôi, cũng không có bất kì tin tức nào. Vừa nghĩ đến anh ở
thành phố D vẫn tiếp tục qua lại với Quyển Quyển, tôi cảm thấy thật dơ
bẩn, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi mối quan hệ vợ chồng với anh ta.
Tuy rằng chưa từng trải qua, nhưng rõ ràng, sau khi li hôn mang theo đứa con nhỏ đối với người phụ nữa sẽ gian nan vô cùng.
Tôi vừa phải đối mặt với áp lực về kinh tế, cũng như tinh thần.
Đối mặt với hoàn cảnh khó khăn tương lai, tôi đương nhiên có
chút sợ hãi. Nhưng cùng lúc đó, tôi không có cách nào đối mặt với sự
thật rằng chồng mình giờ phút này vẫn đang nằm trên giường với một người phụ nữ mới có 16 tuồi.
Đổng Thừa Nghiệp là người mà tôi quen biết trước.
Con chó tên Hoa Sinh do tôi nuôi trước.
Chiếc giường trong căn phòng trọ đó tôi là người đầu tiên dọn dẹp.
Nhưng cuối cùng tất cả những thứ này lại bị một cô gái cướp mất.
Tuy nhiên tôi lại không có chút không cam tâm nào.
Bởi vì, những thứ đó đều bị vấy bẩn rồi.
Tôi chắp tay mà nhường cho.
Người yêu chia tay nhau là chuyện đôi bên nhưng vợ chồng li hôn lại là chuyện của hai nhà.
Tôi đề xuất li hôn, Đổng Thừa Nghiệp đồng ý. Nhưng anh ta cứ
dùng dằng mãi, khồng chịu trả lời điều kiện sau li hôn cũng như không
chịu đến cục dân chính làm thủ tục li hôn. Khỉ con còn quá nhỏ, tôi cũng không có cách nào để con lại mà đến thành phố D tìm Đổng Thừa Nghiệp.
Biện pháp duy nhất là chỉ có thể thông qua người nhà Đổng Thừa Nghiệp khuyên nhủ anh ta.
Khi ấy, tôi với Đổng Thừa Nghiệp chiến tranh lạnh, cha Đổng Thừa Nghiệp cũng có đến khuyên anh ta hai lần. Trước mặt cho Đổng Thừa
Nghiệp, tôi đem câu anh ta nói “Tôi không muốn về nhà vì ở thành phố D
có người sùng bái, có người tôn trọng tôi. Tôi cảm thấy rất vui.” Nói
lại với cha anh ta. Còn trước mặt cha anh ta, anh ta cũng thừa nhận con
người dùng bái anh ta là nữ.
Lúc đó cha Đổng Thừa Nghiệp nhìn anh ta cứ như đang nhìn **, hỏi: “Sao anh ta nói chuyện này với nó?”
Giọng điệu cùng biểu cảm của cha Đổng Thừa Nghiệp không hề mang ý trách móc Đổng Thừa Nghiệp nhân lúc vợ mình mang thai mà đi tìm người
phụ nữ khác là sai trái, cha anh ta chỉ cảm thấy anh ta nói chuyện này
với tôi là sai, hoàn toàn thiếu suy nghĩ.
Lúc ấy nghe được câu nói này của cha Đổng Thừa Nghiệp, trong
lòng cảm thấy có gì đó không đúng. Bởi vì xem ra cha Đổng Thừa Nghiệp
hình như biết rõ tình hình của Đổng Thừa Nghiệp ở bên đó.
Trước lúc nói chuyện điện thoại với Quyển Quyển, tôi cũng gọi
điện thoại cho cha Đổng Thừa Nghiệp, nói ra những hành động không bình
thường cùng với hoài nghi của tôi. Song, cha Đổng Thừa Nghiệp lại có
chút bực dọc và nói lấy lệ bảo tôi “đã đa nghi rồi còn thích để tâm vào
chuyện không đâu”, rồi khuyên tôi cứ yên tâm ở nhà chăm con, đừng nghĩ
nhiều.
Mà sau khi nói chuyện xong với Quyển Quyển, tôi lại gọi điện
thoại cho cha Đổng Thừa Nghiệp, nói Đổng Thừa Nghiệp thật sự đã “đi sai
đường”. Cha anh ta trầm mặc một lúc, nói: “Thực ra cả nhà ba đều biết
hết rồi, ba sẽ giáo huấn nó tử tế.”
Sau này tôi mới biết, thì ra người nhà ở thành phố D của Đổng
Thừa Nghiệp đã sớm biết chuyện giữa anh ta với Quyển Quyển, nhưng người
nhà anh ta lại lựa chọn dấu diếm tôi.
Còn cha Đổng Thừa Nghiệp, trước lúc mắng tôi là “đã đa nghi rồi
còn thích để tâm vào những chuyện không đâu” cung đã biết được chân
tướng.
Cuối cùng tôi cũng tỉnh ngộ, thì ra lúc ấy ý của cha Đổng Thừa
Nghiệp khi nhìn anh ta như đang nhìn **: anh đúng là cái đồ, bố anh một
chân đạp n thuyền còn chẳng sao, anh đây mới đạp có hai thuyền mà đã bị
lật rồi.”