Ngay lúc tôi định đẩy anh ta ra để giảng giải một phen đạo đức phẩm hạnh thì phát hiện cả người Cố Dung Dịch trước ngực tôi nóng như lò lửa.
Hóa ra là phát sốt?
Tôi vội vàng kéo anh ta đến giường, không ngờ Cố Dung Dịch nhìn
thì dong dỏng thế mà cũng nặng ra phết, đoạn đường từ cửa đến giường
tưởng chừng như tiêu sạch sức lực bao nhiêu năm nay của tôi.
Đặt Cố Dung Dịch xuống giường xong, tôi vội vã chạy về nhà lấy
nhiệt kế, cồn và miếng dán giảm sốt của Khỉ Con. Miếng dán giảm sốt của
Khỉ Con hơi nhỏ nên tôi phải dán hai miếng lên trán Cố Dung Dịch, trông
có chút buồn cười. Sau đó lại lấy thuốc hạ sốt của trẻ em cho anh ta
uống, không biết thuốc hạ sốt có tác dụng với người lớn hay không, dẫu
sao không chết là được. Tiếp đó, tôi cởi áo ngủ của Cố Dung Dịch, định
lau cồn hạ sốt cho anh ta.
Nói thật, dù tôi là một người đã ly hôn, còn có thêm đứa con
nhưng suy cho cùng vẫn là một người phụ nữ, thế nên trước khi cởi quần
áo Cố Dung Dịch tôi vẫn phải đấu tranh tâm lý một hồi, vừa lặng lẽ lẩm
bẩm “tôi là Norman Bethune, tôi là Florence Nightingale, tôi phải cứu
người từ cõi thập tử nhất sinh trở về”, đồng thời cởi áo ngủ màu sữa kể ô ly của anh ta.
Mặc dù tôi đã cố gắng nói với mình rằng mày đang làm việc vĩ đại đó, nhưng khi nhìn thấy nửa trên trần truồng của Cố Dung Dịch, tôi vẫn
không kìm được nuốt nước miếng.
Tục ngũ có câu “mặc quần áo thì gầy, cởi quần áo thì cơ bắp”
chính là nói anh ta, khắp người da thịt trắng bóc như một tấm đậu phụ,
màu da bóng loáng, mặc dù cơ bắp không cuồn cuộn nhưng cũng có tí vốn
liếng.
Dùng bông tẩm cồn lau cho miếng đậu phụ trắng này đúng là một
khảo nghiệm cho sự tự chủ của tôi, cũng may mà tôi kiềm chế được ý nghĩ
của mình, dùng tốc độ nhanh nhất lau qua một lượt, sau đó lại mặc quần
áo y như cũ cho anh ta.
Lúc sau Cố Dung Dịch đã giảm sốt nhưng vẫn trong trạng thái ngủ
mê, tôi đoán khi tỉnh dậy anh ta nhất định sẽ cảm thấy đói, bèn đến
phòng bếp nấu bát cháo cho anh ta.
Nồi chắc đặc màu vàng vừa miệng, dưới ngọn lửa nổi lên những
bong bóng nổ lốp tốp. Lan tỏa mùi hương thanh đạm. Mùi hương thanh đạm
ấy rất đỗi quen thuộc, khiến cho tôi nghĩ về những ngày trước đây, mỗi
lần bị ốm bà ngoại đều nấu cháo cho tôi.
Tôi của thời thơ bé, mơ màng nằm trên giường, chóp mũi mùi cháo
thanh đạm khẽ bay lượn. Bà ngoại ngồi bên cạnh xoa trán tôi, khẽ dỗ
dành: “Bé út ngoan, bé út nhanh khỏi ốm nhé.”
Bàn tay bà do làm việc nặng nhọc mà có những vết chai sạn, chạm
vào trán tôi có cảm giác thô ráp nhưng cảm giác ấy lại mang đến cho tôi
sự an ủi rất lớn.
Ông ngoại mất năm bà mới bốn mươi tuổi, một mình bà nuôi bốn đứa con, những gian khổ ấy không thể diễn tả thành lời.
Lúc còn sống, ông ngoại giữ chức bí thư trong nhà máy, ngày nghỉ người đến biếu quà cáp nịnh nọt nhiều không kể xiết. Nhưng ông vừa mất, ‘người đi trà nguội’, chẳng còn ai tình nguyện đưa tay ra giúp đỡ. Chỉ
trong một đêm, bà ngoại cảm nhận được sự lạnh nhạt hờ hững của con
người, lúc ấy có kêu than cũng không tác dụng, chỉ có thể cắn chặt răng
mà chống đỡ, gồng hết sức mình nuôi dạy bốn đứa con thành người.
Phụ nữ vô cùng mềm mại, dẻo dai, mà thứ càng mềm mại dẻo dai thì càng là thứ khó chặt đứt nhất, là thứ kiên cường nhất.
Đến nay, bà ngoại đã ngoài tám mươi, mắc bệnh đãng trí của người già, có lúc đến ngay cả con cháu mình cũng không nhận ra. Lúc tôi ly
hôn, dì hai nói chuyện này với bà, khi ấy bà chỉ hỏi: “Đứa bé thì sao?
Thuộc về ai?”
Dì hai nói đùa: “Không nuôi nổi, đành tặng cho người ta.”
Bà ngoại vừa nghe thấy liền bật khóc, ra sức gõ cái gậy xuống
mặt đất trách: “Không được tặng, mấy đứa không nuôi, để bà nuôi, có khổ
nhọc đến đâu bà cũng có thể nuôi đứa bé khôn lớn!”
Sau khi nghe được chuyện này, tôi chỉ cười, nhưng cười mãi nước
mắt lại chảy lúc nào không hay. Đúng thế, đến bà ngoại còn không sợ, tôi có gì mà phải sợ. Tôi nghĩ, tôi có thể chống đỡ được đến ngày hôm nay
là do chảy trong mình dòng máu kiên cường dẻo dai của mà.
Tôi để nồi cháo trên bếp ninh, còn mình lấy laptop ra ngồi trên giường Cố Dung Dịch vẽ bài.
Bây giờ tôi là người làm nghề tự do, nhưng người làm nghề tự do
lại luôn là người không tự do nhất. Lúc nào cũng phải đấu tranh với con
sâu lười trong người mình, quy định lượng bài cần vẽ mỗi ngày, hơn nữa
nhất định hoàn thành. Mặc dù tình trạng kinh tế bây giờ tốt hơn lúc
trước rất nhiều nhưng tôi không dám lơi là. Tôi có thể đi đến ngày hôm
nay, tất cả đều nhờ vào sự cần cù chăm chỉ.
Thực ra, ngay từ nhỏ tôi đã rất ngốc, khi đi học người ta chỉ
cần học một lần là thuộc lòng thì tôi phải học đến ba lần. Cũng may tôi
là người có chí hướng, không chịu bỏ cuộc, học ba lần thì học ba lần,
dẫu sao cuối cùng vẫn thuộc là được.
Khi ấy mới bước chân vào công việc này, gặp phải rất nhiều việc
gấp, biên tập hẹn hôm nay ngày mai đã cần rồi. Do là người mới nên tôi
không dám cò kè mặc cả, chỉ đành thức đêm vẽ đến ba bốn giờ sáng, vội
vàng ngủ hai ba tiếng, tỉnh dậy lại rót tách cà phê đặc, lại đi làm như
bình thường, mơ mơ màng màng thế nào mà suýt nữa thì đụng xe.
Trên con đường công danh của mỗi người không ai không đổ mồ hôi rơi giọt máu.
Vẽ được hai tiếng đồng hồ, tay mỏi đầu đau, tôi liền dựa vào giường, định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút ai ngờ lại ngủ quên mất.
Tôi mơ một giấc mộng, trong giấc mộng thời gian trôi qua như
thoi đưa, thấm thoát đã hai mươi năm qua đi. Khỉ Con đã khôn lớn thành
người, khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh khôi gả cho người đàn
ông mình yêu. Hôn lễ vui vẻ nhộn nhịp, tôi vui mừng đến mức chỉ mải há
miệng cười. Không biết qua bao lâu, hôn lễ kết thúc, tiệc tàn người tan, Khỉ Con và chồng về nhà mới, còn tôi một mình ngồi ngây người giữa lễ
đài, sự thê lương, cô độc bao trùm lấy cơ thể.
Giấc mộng này quá thê lương, tôi vùng mình tỉnh lại, mở to mắt
đối diện với một con ngươi hoàn mỹ. Con ngươi ấy đương nhiên thuộc về Cố Dung Dịch.
Có lẽ do vừa mới phát sốt nên hai má anh ta ửng đỏ, trên làn da
trắng như ngọc của anh ta lại càng thể hiện rõ. Đôi mắt anh ta ngày
thường tĩnh lặng như nước, nay khóe mắt cũng phiếm hồng, tựa như có cánh hoa đào. Dáng vẻ này, quả là tuấn tú cao sang, đẹp không tả xiết. Gặp
được mỹ sắc, tôi không kìm được mà ngây người ra, trái tim trong lồng
ngực đập thình thịch không ngừng.
Chúng tôi cứ mắt to nhòm mắt bé như thế, cùng nhau nhìn vào đối phương, bầu không khí thật sự rất… mờ ám.
Bỗng dưng, cả khuôn mặt Cố Dung Dịch tiến gần lại tôi. Tim tôi
cuồng loạn, trong lúc hoảng loạn vô thức đứng dậy nói: “Đói rồi phải
không, tôi nấu cho anh bát cháo, anh dậy rửa mặt rồi ăn luôn cho nóng.”
Ngữ điệu của tôi rất nhanh, chứng tỏ đang vô cùng kích động.
Nói xong tôi vội chạy đến bếp múc cháo. Cháo ninh mềm nhuyễn,
bát cháo đặc dính cũng giống như tâm trạng của tôi lúc này. Lòng bàn tay tôi đẫm mồ hôi, gần như không dám nghĩ đến tình cảnh lúc nãy, vừa nãy
Cố Dung Dịch dựa gần vào tôi là do muốn… làm gì sao?
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, giải thích thay cho anh ta: có lẽ sau khi phát sốt nên nhận nhầm người, có lẽ đang mắc bệnh tinh thần không
được rõ ràng, có lẽ lúc vừa rồi anh ta dựa gần vào tôi chỉ là ảo giác?
Lúc này, Cố Dung Dịch đã rời giường đến nhà vệ sinh rửa mặt. Anh ta mặc bộ đồ ngủ trắng kẻ ca rô, đôi giày dưới chân đồng màu làm từ vải bông, tóc tai có chút loạn, khắp người đều có mang hương vị ấm áp ở
nhà, sự lạnh nhạt thờ ơ thường ngày biến mất không dấu vết.
Cửa nhà vệ sinh đối diện phòng bếp, tôi thầm liếc mắt qua, thấy
Cố Dung Dịch đang đứng trước gương đánh răng, trên mặt vẫn còn vẻ ngái
ngủ, mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, cả người mềm mại dịu dàng, hoàn
toàn không có tính nguy hiểm nào cả.
Có lẽ, vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi. Nghĩ như thế, hòn đá
trong lòng cũng đặt xuống, tôi đặt hai bát cháo lên bàn rồi lại lấy hai
chiếc thìa đến.
Đánh răng rửa mặt xong, Cố Dung Dịch ngồi trước bàn bắt đầu ăn.
Tôi nghĩ đến sự hiểu lầm trước đây về anh ta, bèn lấy hết dũng khí xin
lỗi: “E hèm… Chuyện liên quan đến bạn gái trước của anh, tôi đã hiểu
nhầm anh rồi, xin lỗi, haha.”
Lúc thường Cố Dung Dịch ăn gì đều rất chậm rãi, mà hôm nay vừa
mới giảm sốt, cả người trở nên trì độn, tốc độ ăn cháo so với bình
thường càng chậm. Đợi tôi nói xong một lúc lâu, anh ta mới nuốt ngụm
cháo trong miệng, ngẩng đầu hỏi: “Sao cô lại biết mình hiểu nhầm tôi?”
Tôi nói chuyện hôm ấy gặp phải Vạn Tiểu Đồng và bạn trai tranh
chấp ở nhà hàng cho anh ta, còn thể hiện sự đồng cảm sâu sắc với tình
cảnh của Cố Dung Dịch trước đây, đồng thời cũng bày tỏ lòng xin lỗi sâu
sắc đối với sự hiểu nhầm trước đó.
Nói xong, Cố Dung Dịch không có phản ứng gì, cúi đầu tiếp tục
húp cháo. Trong lòng tôi có chút sốt ruột, có nhận lời xin lỗi của tôi
hay không cũng phải nói một lời chứ!
Ngày thường thấy Cố Dung Dịch là người khá lanh lợi, không ngờ
sau khi phát sốt lại biến thành trì độn thế này. Lòng đang nóng như lửa
đốt thì bỗng nhiên Cố Dung Dịch ngẩng đầu, nhíu mày: “Nếu như cô không
nhìn thấy Vạn Tiểu Đồng và bạn trai mới của cô ấy, có phải cô định hiểu
lầm tôi đến hết đời?”
Tôi á khẩu không nói được gì. Nói thực, rất có khả năng như vậy
lắm. Nhưng dù thế nào tôi cũng không được nói ra, đành nói dối: “Đang
yên đang lành nghĩ nhiều không tốt, dẫu sao hiện tại tôi đã biết được
chân tướng sự việc, tôi có lòng kính trọng vô cùng đối với nhân phẩm và
tam quan của anh, nói cách khác, chúng ta lại có thể trở thành bạn tốt
rồi.”
Cố Dung Dịch lại tiếp tục nhíu hàng lông mày xinh đẹp của anh ta, lẩm bẩm: “Là như thế sao?”
Có thể nhìn ra, đứa trẻ này vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ
bởi cơn sốt, nếu không những lời này của tôi sao lừa nổi anh ta. Không
thể không nói, tôi càng thích Cố Dung Dịch khi bị sốt, ngốc một chút mới hay.
Ăn xong, Cố Dung Dịch thấy mệt nên quay về giường nghỉ ngơi. Tôi thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, liền đi đón Khỉ Con về nhà.
Tối đến khi đi ngủ, tôi trằn trọc mãi không thấy buồn ngủ, trong đầu chỉ nghĩ đến bầu không khí mờ ám giữa tôi và Cố Dung Dịch lúc
chiều. Tôi thấy có chút hổ thẹn, dù cho có ý dâm cũng không thể có ý dâm với Cố Dung Dịch, người ta dù gì vẫn chưa kết hôn. Dựa theo tiêu chuẩn
của xã hội này, anh ta cũng coi như đàn ông trai tráng, hợp tiêu chuẩn.
Con người tôi khá tuân thủ quy tắc của xã hội, tôi cho rằng phụ
nữ sau khi ly hôn, muốn tìm một người đàn ông khác kết hôn nên tìm một
người đàn ông đã từng ly hôn giống mình. Không phải tự coi thường chính
mình hay có tư tưởng nam tôn nữ ti[1] , tôi chỉ cảm thấy như thế này mới công bằng một chút. Suy cho cùng mọi người đều từng ly hôn, ai cũng
không nợ ai, ai cùng không kém hơn ai, ở bên nhau mới dễ dàng.
[1] Một quan niệm phong kiến lạc hậu, cho rằng đàn ông là đáng kính trọng, đàn bà là đáng khinh.
Bởi thế dù Cố Dung Dịch là đàn ông, lại có ngoại hình ưa nhìn,
nghề nghiệp ổn định nhưng tôi chưa hề có ý nghĩ gì với anh ta. Nhưng hôm nay rốt cuộc vì sao lại thế? Nói thật, trước nay trong đầu tôi không hề có nhiều ý nghĩ trăng hoa như thế đâu.
Lẽ nào thật sự đúng như câu nói ‘no ấm thì nghĩ đến chuyện dâm
dục’? Tôi cảm thấy xấu hổ tột cùng cho cái tư tưởng xấu xa này của mình.