Tôi không xác định được âm thanh đó đại biểu cho điều gì, tôi chỉ biết,
bức tranh trước mắt đã chạm vào tình cảm ẩn nấp sâu trong trái tim tôi.
Ly hôn hai năm, tôi trải qua bao nhiều chuyện, đã luyện mãi thành chai lì, đàn ông đối với tôi không phải là thứ đồ cần thiết.
Không chồng, tôi vẫn có thể sống tốt. Nhưng đối với Khỉ Con, dù
tôi mang đến cho con tình yêu của mẹ lớn đến nhường nào cũng không đủ,
thiên tính của con vẫn khát vọng tình cha.
Chữ đầu tiên con học được là “ba”, khi đó con một tuổi. Hôm ấy,
người nhà chúng tôi đang tụ hội trong quán cơm, cháu gái bốn tuổi của
tôi đứng trên tầng hai cất tiếng “ba” ngọt ngào với anh rể. Khỉ Con đứng sau lưng cô bé, cũng nhỏ giọng gọi tiếng “ba”, trong giọng nói của con
chữ “ba” ấy chất chứa sự khát vọng cùng với chần chờ xa lạ.
Năm nay Khỉ Con hơn hai tuổi rồi, Đổng Thừa Nghiệp cứ cách hai
tháng đến thăm con một lần, mỗi lần đến ở lại ba tiếng, tính ra thời
gian Đổng Thừa Nghiệp và con bé bên cạnh nhau cũng chưa được một tuần,
bởi thế với Khỉ Con, Đổng Thừa Nghiệp là người xa lạ.
Xa lạ nên Khỉ Con mới không theo anh ta. Thế nhưng mỗi lần tôi
mang Khỉ Con đến vườn thú chơi, nhìn thấy những bạn nhỏ xung quanh được
bố cõng trên cổ, Khỉ Con đều ngây người nhìn rất lâu, trong mắt hàm chứa sự hâm mộ.
Không ai hiểu con gái bằng mẹ, tôi biết Khỉ Con trời sinh đã
khát vọng tình cha, thế nhưng con lại không biết tiếp xúc với người cha
thân sinh của con thế nào.
Bạn thân tôi nhìn thấy tình huống này đều khuyên tôi nhân lúc
Khỉ Con còn nhỏ, mau chóng giúp con bé tìm một người cha dượng, nhân lúc còn sớm mà bồi dưỡng tình cảm của hai người. Một là có thể bù đắp sự
khiếm khuyết tình cha của Khỉ Con, hai là cũng có thể dần dần khiến cho
đối phương đối xử với Khỉ Con như với con đẻ.
Trước đây tôi không hề để tâm câu nói này, thế nhưng vừa mới đẩy cửa, giây phút nhìn thấy Cố Dung Dịch gối đầu bên cạnh Khỉ Con, nắm lấy bàn tay con bé, tôi bỗng nhớ đến lời khuyên ấy của bạn tôi.
Đương nhiên, tôi không hề có ý gì với Cố Dung Dịch. Tôi chỉ thấy rằng nếu như trong cuộc sống của Khỉ Con có vai trò của người cha, đó
là một chuyện tốt biết bao nhiêu.
Lúc này, Cố Dung Dịch đã tỉnh, hai hàng lông mày thanh tú nhíu
chặt, dáng vẻ phiền muộn, bấy giờ tôi mới phát hiện Cố Dung Dịch cũng
biết nổi cáu khi mới tỉnh giấc. Nhưng dù rằng có cáu đến đâu, việc đầu
tiên khi Cố Dung Dịch tỉnh lại làm đó là sờ trán Khỉ Con, xem xem con bé đã giảm sốt hay chưa.
Tôi vô cùng cảm động, vội vàng bưng bánh bao nóng hổi với sữa
đậu nành mua ngoài bệnh viện đến: “Bác sĩ Cố vất vả rồi, chắc là chưa ăn sáng đúng không, tranh thủ ăn lúc còn nóng.”
Anh ta lại không đón lấy, lạnh lùng cự tuyệt: “Tôi không bao giờ ăn đồ bên ngoài, mất vệ sinh.”
Nể tình anh ta cứu Khỉ Con, tôi cố nhìn để không nổi đóa lên với anh ta, chỉ hậm hực thu tay về, cầm bánh bao nhân thịt ăn một mình.
Bận rộn cả một buổi tối không ăn cơm, tôi đói sắp ngất. Đang ăn
ngon lành thì Cố Dung Dịch cất giọng lạnh băng: “Bánh bao nhân thịt là
thứ đồ ăn vô cùng nguy hiểm, mùi vị nồng, có thể át những mùi lạ, cho
nên rất nhiều người buôn bán nhỏ lẻ bất hợp pháp đều dùng thịt lợn chết
thối làm nguyên liệu làm bánh bao nhân thịt.”
Ai dè Cố Dung Dịch lại quyết tâm không buông tha cho tôi, tiếp
tục nói: “Hiện nay rất nhiều sữa đậu nành trên thị trường đều cho thêm
vị đậu nành hóa học, uống nhiều sau một thời gian sẽ có hại cho sức
khỏe, dẫn đến các triệu chứng như đau đầu, nôn mửa, khó thở.”
Giây phút ấy, tôi cảm thấy cả đời này tôi cũng không có cách nào làm bạn với Cố Dung Dịch. Ngay trong lúc tôi sắp bùng nổ, Cố Dung Dịch
đứng dậy rời đi, trước khi đi còn dặn dò bác sĩ chính của Khỉ Con, bảo
anh ấy để ý đến Khỉ Con một chút.
Ấn tượng của tôi với Cố Dung Dịch quả thật rất phức tạp, từ đầu
đến cuối đều tranh loạn giữa hai luồng suy nghĩ nên giết hay nên biết ơn anh ta. Đúng là giày vò người ta đến mức không chịu nổi.
Do đưa đến bệnh viện kịp thời, bệnh tình của Khỉ Con nhanh chóng thuyên giảm, sau khi được bác sĩ điều trị kỹ lưỡng đã dần dần khỏe lại.
Bác sĩ chủ trị của Khỉ Con tên là Huống Đạt, dáng vẻ đúng kiểu
một người học trâu bò, đeo cái kính dày cộp giống như cây xấu hổ, rất dễ đỏ mặt. Phụ huynh bệnh nhân khen anh ta mấy câu, mặt anh ta đã đỏ ửng
lên, trông đáng yêu vô cùng. Hôm nay tôi đến phòng làm việc của anh ta
hỏi thăm xem bao lâu nữa Khỉ Con có thể xuất viện, lại thấy anh ta đang
ngây người nhìn bức ảnh trong điện thoại. Đó là ảnh chụp một cô gái xinh đẹp, khuôn mặt của cô bác sĩ trong bức ảnh tinh xảo, đáng yêu, nhìn qua có chút quen mắt.
Một tia sáng lóe lên trong não, tôi lập tức nghĩ ra vị mỹ nữ này chính là cô bạn gái mới của Cố Dung Dịch mà tôi gặp trong thang máy.
Huống Đạt cũng coi như bạn tốt của Cố Dung Dịch nhưng nay lại
yêu thầm bạn gái của bạn mình. Quả nhiên xã hội bây giờ đều lưu hành mốt “ăn cỏ gần hang”. Tôi còn đang cảm khái thì Huống Đạt phát giác ra sự
tồn tại của tôi, ngại ngùng cất điện thoại, mặt đỏ như đít khỉ.
Tôi cười, vờ như không biết gì: “Cô gái đó xinh thật đấy.”
Huống Đạt tiếp tục cúi gằm khuôn mặt đỏ như đít khỉ của mình, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn, đó là bạn gái tôi.”
“Bạn gái anh?” Tôi trợn trừng mắt.
“Đúng thế, yêu nhau được ba năm rồi, dự định sang năm kết hôn.” Nụ cười của Huống Đạt vô cùng hạnh phúc.
Mối quan hệ này quả thật rắc rối phức tạp, nhưng theo cái nhìn
của người có cuộc đời còn máu cho hơn cả phim truyền hình lúc tám giờ
như tôi, không có gì là không thể cả. Tôi lập tức làm rõ mối quan hệ tay ba của bọn họ: Huống Đạt và bạn gái yêu nhau ba nắm, nhưng bạn gái lại
bị Cố Dung Dịch quyến rũ, sau hai người còn giấu Huống Đạt lén duy trì
mối quan hệ này.
Huống Đạt thuộc tuýp người đàn ông thật thà, có trách nhiệm với
gia đình, nhưng do hay thẹn thùng ngại ngùng nên không hiểu thế nào là
lãng mạn. Còn Cố Dung Dịch thuộc tuýp đàn ông lăng nhăng đa tình không
phù hợp để thành gia lập thất, nhưng đối với phụ nữ mà nói lại có thừa
sức hấp dẫn. Người thứ nhất phù hợp làm chồng, người thứ hai phù hợp làm tình nhân. Cho nên cô gái đó một mặt không nỡ vứt bỏ Huống Đạt, một mặt lại không kìm được mà duy trì mối quan hệ mờ ám với Cố Dung Dịch.
Nói thật, hành vi của cô gái đó đáng bị phỉ nhổ, nhưng hành vi
của Cố Dung Dịch càng quá đáng. Người ta nói là vợ bạn không thể động,
ấy thế mà anh ta cứ cố tình không khách khí với vợ bạn, uổng phí tấm
lòng của Huống Đạt với anh ta. Nhưng suy cho cùng đó là việc riêng nhà
người ta, tôi người ngoài biết mở miệng thế nào chứ, chỉ có thể giả vờ
như không biết gì thôi.
Mặc dù trên phương diện yêu đương Cố Dung Dịch rất cầm thú nhưng trong công việc cùng với cách làm người của anh ta thì không tồi chút
nào. Nghe nói Cố Dung Dịch làm việc nghiêm túc, có tinh thần trách
nhiệm, biết cách đối nhân xử thế, có danh tiếng tốt trong bệnh viện.
Hơn nữa mỗi ngày sau khi tan ca, anh ta đều đến thăm Khỉ Con,
còn mang theo cả đồ chơi đến. Khỉ Con rất sợ tiêm, sợ truyền nước, mỗi
lần nhìn thấy bác sĩ mặc áo blouse trắng và y tá đều khóc toáng lên.
Nhưng kỳ quái, không biết tại sao nó lại rất quý Cố Dung Dịch. Chỉ cần
Cố Dung Dịch dỗ một lát liền ngừng khóc, còn dũng cảm đối mặt với mũi
kim.
Cho nên con người chính là như thế, không có gì tốt tuyệt đối,
cũng không có gì xấu tuyệt đối. Trắng và đen vẫn còn vô vàn màu xám xen
giữa.
Khỉ Con hồi phục rất nhanh, qua một tuần đã được xuất viện. Mấy
ngày đầu, tôi còn sợ bệnh tình của Khỉ Con tái phát, dưới sự kiến nghị
của Cố Dung Dịch, mỗi ngày tôi đều mang con đến nhà anh ta kiểm tra.
Cố Dung Dịch không hổ là bác sĩ, trong nhà đến một hạt bụi cũng
không có, đồ đạc sắp xếp ngay ngắn có trật tự, không khác gì phòng trưng bày trong showroom. Tôi cực kỳ nghi ngờ anh ta thuộc cung Xử Nữ mà cả
thần lẫn người đều đố kỵ ấy.
Cố Dung Dịch mắc bệnh sạch sẽ, biểu hiện rõ nhất về sự sạch sẽ
của anh ta là trên phương diện đồ ăn, quả thật khiến người ta sôi máu;
anh ta cho rằng đồ ăn bên ngoài mất vệ sinh, những rau củ kia chưa rửa
sạch được thuốc trừ sâu, những miếng thịt cá kia có thể có nguồn gốc
không rõ ràng - nói không chừng còn là thịt thối rữa, những gia vị kia
cũng rất có thể chứa chất hóa học - ăn vào sẽ mắc bệnh ung thư.
Nói thật Cố Dung Dịch kén chọn như thế, vậy chắc chắn những năm
nay đều là tự tay anh ta nấu cơm, vậy nấu ăn chắc giỏi lắm. Thế nhưng
khi tôi vô tình nhìn thấy đồ ăn còn thừa trong tủ lạnh nhà anh ta, giây
phút ấu tôi cảm nhận được một ác ý đến từ thế giới – những thức ăn còn
thừa ấy dù nhìn từ màu sắc đến mùi vị, tuyệt đối là thứ được xử lý trong đen tối.
“Mỗi ngày anh đều ăn những thứ này, sống còn có ý nghĩa nữa sao?” Tôi hỏi.
Cố Dung Dịch lại chẳng cho là như thế: “Việc ăn uống của con
người mục đích cuối cùng là vì duy trì sinh mệnh, không phải vì hưởng
thụ mỹ thực.”
Tôi hoàn toàn phẫn nộ, làm ơn đừng tùy tiện phát ngôn thay những tín đồ ăn uống như chúng tôi có được không? Mục đích tồn tại duy nhất
của chúng tôi chính là được nếm mỹ thực, được chứ?!!
Đôi co cùng với kiểu đàn ông cố chấp thế này cũng chẳng đi đến
đâu, tôi dứt khoát mời anh ta đến nhà tôi ăn cơm cho xong, bưng lên
trước mặt anh ta cua sốt cà ri, trai xào ớt, canh vịt già, lại thêm rau
xanh xào lẫn.
Do chỉ có ba miệng ăn – tôi, Cố Dung Dịch và thên cả Khỉ Con nên lượng thức ăn có lẽ đủ. Thế nhưng cuối cùng, mọi thức ăn trên bàn đều
bị Cố Dung Dịch ăn sạch.
Đến ngay cả cái thùng không đáy như Khỉ Con nhìn thấy cũng phải
trợn mắt há mồm, con bé lại một lần nữa nhận thức được thế nào là núi
cao còn có núi cao hơn.
Chỉ có điều Cố Dung Dịch không phải kiểu ăn như vũ bão, anh ta ăn rất từ từ chậm rãi, một bữa cơm ăn hết hai tiếng đồng hồ.
Đương nhiên sẽ đưa phí nấu cơm hậu hĩnh.
Tôi không cần tiền của anh ta, chỉ cần anh ta làm bác sĩ riêng
cho Khỉ Con là được, sau này Khỉ Con có ốm đau gì, không cần đến bệnh
viện mà chỉ cần lên tầng tìm anh ta.
Đề nghị thành giao, chúng tôi đôi bên hợp tác vui vẻ.
Từ hôm ấy, Cố Dung Dịch trở thành thực khách nhà chúng tôi, chỉ
cần không có ca trực, anh ta sẽ đến nhà tôi ăn cơm tối. Bởi tôi khá
thích nấu cơm, nên không cảm thấy phiền hà gì, ngược lại vì có người
thưởng thức tài nghệ của mình mà cảm thấy tự hào.
Có khi ăn cơm xong, Khỉ Con sẽ quấn lấy Cố Dung Dịch chơi đùa một lúc, tôi tranh thủ khi ấy làm nốt bản vẽ.
“Mẹ Chân” là bộ truyện tranh đăng dài kỳ ba tháng, thu hút rất nhiều fan, đã có nhà xuất bản chuẩn bị mua bản quyền để xuất bản.
Hôm nay, khi tác phẩm được chính thức đăng tải trên Weibo, không biết từ lúc nào Cố Dung Dịch đã đứng sau lưng tôi, nói: “Ồ, thì ra cô
chính là họa sĩ tranh minh họa tên Đâu Đâu à? Mấy cô y tá chỗ tôi rất
thích bộ truyện tranh ‘Mẹ Chân’ của cô.”
Đâu Đâu là bút danh của tôi, khi ấy lấy bút danh này là do muốn
vứt vỏ những thứ tình cảm cùng những người mình không cần đến. Tôi cho
rằng, chỉ cần vứt đi những vật không tốt mới có thể rảnh tay mà nhặt
được những thứ tốt.
“Đúng thế, nhìn xem anh hạnh phúc nhường nào, được ở trong nhà của người nổi tiếng như tôi.” Tôi đùa.
Cố Dung Dịch nhíu mày: “Sau này tôi nên ít đắc tội với cô thì
hơn, nếu không cô vẽ tôi vào trong tranh, cho tôi chết thảm thì tôi coi
như xong.”
Giây phút ấy, tôi cảm thấy thằng nhóc này tiền đồ vô biên. Rất có con mắt nhìn xa trông rộng.