Lúc đó cảm xúc của tôi không được ổn định, hậu quả là hiện giờ đầu óc ù ù, như vừa chui ra khỏi bụi gai.
Sau khi ngồi lên xe, lòng bàn tay vẫn lưu lại cảm giác ấm áp mà sạch sẽ kia.
Đầu óc hỗn độn cũng dần trở nên tỉnh táo theo hành trình của
chiếc xe, tôi bỗng ý thức được có gì không đúng, vừa rồi tôi và Vu Viễn
được coi là … nắm tay sao?
Trong căn phòng nhỏ anh ấy nắm lấy tay tôi, nói mấy câu vu vơ,
suy cho cùng là để khích lệ tôi. Nhưng mà khích lệ thì cũng đã khích lệ
rồi, đi ra khỏi phòng thì cũng nên bỏ tay ra chứ, sao vẫn còn nắm tay?
Trời sinh tôi thích làm Đà Điểu, cho nên không bao giờ có chuyện tôi trực diện hỏi Vu Viễn rõ ràng. Cả đoạn đường, tôi ngồi nghiêm
chỉnh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn mồm, không dám nhìn về phía Vu Viễn đang
ngồi trong buồng lái.
Không khí căng thẳng tưởng chừng như muốn vò nát cả con tim nhỏ bé của tôi.
Chẳng dễ dàng gì mới đến nhà tôi, tôi cụp mắt nói lí nhí hai chữ “cảm ơn”, tiếp đó vội vàng tháo dây an toàn, mở cửa muốn xuống xe.
Ai biết ngay lúc một chân đặt dưới đất, một chân còn trên xe, Vu Viễn bỗng gọi tên tôi: “Ninh Chân.”
Tôi dùng tốc độ chậm đến không thể nào chậm hơn quay đầu lại, nhìn anh ấy.
Đèn trong xe màu vàng ấm, trong mắt Vu Viễn hàm chứa những cảm
xúc phức tạp, rất nhiều thứ hòa lẫn trong đó, tôi hoàn toàn không hiểu
được.
Những cảm xúc ấy thay phiên nhau xuất hiện trong đôi mắt anh, sau đó tạo thành hố sâu đen ngòm.
Cuối cùng, thần sắc anh dịu lại, nhẹ giọng nói: “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Tôi gật gật đầu, đóng cửa xe lại, bước nhanh khỏi chiếc xe. Tôi
không dám quay đầu lại nhìn, sợ nhìn thấy anh ấy đi, lại sợ nhìn thấy
anh ấy vẫn chưa đi.
Về đến nhà, tôi không hề bật đèn, mà đi đến trước cửa sổ, khẽ
kéo rèm cửa sổ ra một khoảng nhỏ, tôi nhìn thấy xe Vu Viễn vẫn dừng ở
chỗ đó, sau một lúc lâu mới lái đi.
Tôi ngồi thụp xuống đất, sàn nhà lạnh lẽo, nhưng lòng tôi lại nóng sốt vô cùng.
Tôi không biết tình cảm với Vu Viễn nên gọi là gì, tôi cũng
không biết những thứ phức tạp trong mắt anh khi đó mang hàm ý ra sao.
Tôi chỉ biết, lòng của tôi đang hỗn loạn.
Những ngày sau đó tôi đều không gặp Vu Viễn ở đài truyền hình. Thực ra đối với tôi mà nói đây là tình cảnh vừa thích vừa sợ.
Tôi vừa hi vọng có thể nhìn thấy Vu Viễn, vừa sợ không biết nên đối diện với anh ấy ra sao.
Nếu như là một năm trước, có lẽ tôi sẽ cảm thấy Vu Viễn là đóa
hoa đào rực rỡ, trong lòng sẽ không ngừng tưởng tượng ra những cảnh
tượng đẹp đẽ kiều diễm, Thế nhưng một năm nay, cuộc đời bể dâu nào có
thể quay lại như ngày xưa ấy, cõi lòng tôi trước sau phảng phất như kiếp trước kiếp này.
Lòng tôi rối bời, đủ loại cảm xúc đan xen.
Có tự ti, tự ti bởi mình chỉ là một người phụ nữ li hôn đèo bòng thêm đứa con, có tài có đức gì mà được người như Vu Viễn xem trọng? Có
lẽ ngay lúc này đây anh đang cảm thấy hối hận vì sự hứng thú nhất thời
của mình không chừng.
Có lo âu, trải qua cái nắm tay tối qua, có lẽ tôi và anh không thể nào quay trở lại mối quan hệ bạn bè như trước đây nữa.
Có do dự, sau này nên dùng thái độ gì với anh? Giả vờ mất trí hay là tận lực tránh né?
Lòng tôi giống như đóa hoa sen sắp tàn, từng cánh rơi loạn.
Vào thời khắc hỗn loạn này, tôi chỉ có thể tìm kiếm sự tư vấn
của Thái Thái nơi phương xa. Tuy nhiên lần này lại là mẹ Thái Thái bắt
máy.
Tôi vẫn chưa nói gì, đã nghe thấy tiếng khóc của mẹ Thái Thái,
gần như là gào khóc. Tim tôi thót lên, vội hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Thì ra, trước đây Thái Thái có qua lại với một người bạn trai,
tên Viên Chấn, là bạn học hồi cấp hai. Từ cấp hai, Viên Chấn đã rất
thích Thái Thái, cứ thế lặng lẽ thích cô ấy mười năm. Cuối cùng ông trời cũng có mắt, một năm trước Thái Thái đã bị anh ta làm cảm động, đồng ý
làm bạn gái anh ta.
Mẹ Thái Thái khóc kể với tôi, có lẽ là bắt đầu từ nửa năm trước, cứ dăm ba hôm trên người Thái Thái lại thấy mấy vết bầm tím, hỏi thì cô ấy nói do mình không cẩn thận bị ngã. Nhưng một ngày trước, mẹ Thái
Thái nhận được điện thoại của cục cảnh sát, nói rằng Thái Thái bị người
ta đánh gãy xương sườn, đã đưa vào bệnh viện. Mà người làm bị thương lại chính là bạn trai cô ấy, Viên Chấn!
Lúc này mẹ Thái Thái mới biết, Viên Chấn cái gì cũng tốt, chỉ có cái tật cứ uống rượu say là về nhà đánh người, tính cách của Thái Thái
mặc dù ác liệt, cũng biết đánh trả, nhưng suy cho cùng sức con gái sao
bằng đàn ông, thế nên cuối cùng người bị thương luôn là Thái Thái.
Mà lần này, không biết vì lí do gì, Viên Chân ra tay rất nặng, đánh đến mức Thái Thái phải nhập viện.
Mẹ Thái Thái nghẹn ngào nói: “Ninh Chân, cháu cũng biết tính
cách của Thái Thái, nó quá bướng bỉnh. Nó trách cô khi nó còn nhỏ thiếu
trách nhiệm, khiến cho nó không có một gia đình hoàn chỉnh, cho nên nó
luôn oán hận cô, hoàn toàn không chịu nghe lời cô. Cô thật sự lo nếu con bé còn tiếp tục qua lại với Viên Chấn, có lẽ đến cả mạng cũng chẳng
còn!”
Tôi lập tức quyết định đến Vân Nam một chuyến.
Sau khi xin nghỉ phép ở đài truyền hình, tôi vội vàng mua vé máy bay rẻ nhất, bay về Vân Nam ngay trong đêm.
Có lẽ do nguyên nhân thời tiết, lúc hạ cánh máy bay nghiêng ngả, sắc mặt mọi người ngôi trên máy bay đều rất căng thẳng, có một số không nhịn được còn nôn ra. Tim tôi không được tốt, trước đây ngồi máy bay
căng thẳng đến mức tim tưởng chừng như vọt ra từ họng, từ mắt. Thế mà
lần này tôi lại bình tĩnh một cách lạ thường.
Có lẽ trải qua quá nhiều chuyện, cho nên lần này mới có thể bình tĩnh đối mặt với sự đột biến thế này.
Tôi nghĩ, trong mắt thượng đế tôi là một con gián đánh cũng
không gục ngã, nên thượng đế mới không nỡ để tôi xảy ra chuyện, vẫn phải giữ lại để tiếp tục đưa ra những đề khó xem tôi cắn răng vượt qua thế
nào.
Huống hồ, sống chết không có gì đáng sợ, đáng sợ chính là cuộc sống gian khổ trùng trùng.
Xuống máy bay, tôi lập tức ngồi lên xe bus của sân bay, đi đến
bệnh viện Thái Thái đang nằm. Cả đoạn đường, trong đầu tôi chỉ toàn là
việc của Thái Thái với Viên Chấn. Mặc dù tôi chưa nhìn thấy Viên Chấn,
nhưng lúc học đại học có nói chuyện với anh ta trên mạng, lúc ấy dựa vào cảm giác của phụ nữ tôi thấy anh ta rất yêu Thái Thái. Mà tốt nghiệp
xong, Thái Thái dự định đến Bắc Kinh làm việc, sau khi quay về Vân Nam
thì chính thức qua lại với Viên Chấn, lúc ấy là lúc phải lựa chọn giữa
tình yêu và công việc. Khi đó ý nghĩ của tôi chính là “Tình yêu là tất
cả”, đương nhiên cũng cố hết sức khuyên Thái Thái vì tình yêu mà từ bỏ
sự nghiệp.
Cuối cùng Thái Thái lựa chọn quay về quê hương, từ bỏ tiền đồ rộng mở để ở bên Viên Chấn.
Đến hôm nay mới biết, xem ra tôi và cô ấy đều sai rồi.
Đến bệnh viện, tôi theo địa chỉ mà mẹ Thái Thái đã đưa cho tìm
được phòng bệnh. Giây phút đẩy cửa ra, tôi thật sự không dám tin vào mắt mình.
Cô gái tràn đầy sức sống ngày ấy nay lại mang bộ dáng: mắt phải
thâm tím, hai vá sưng vù, mặt mày trắng bệch, trông thật tiều tụy.
Thái Thái từng là cô gái hoạt bát bướng bỉnh như thế, mà nay lại yếu ớt như người đã mất hết sức lực nằm trên giường bệnh.
Hai mắt tôi cay xè, kìm lòng không nổi mà nghẹn ngào. Thái Thái
nghe được tiếng động, quay đầu qua nhìn thấy tôi, hai mắt phút chốc cũng ửng đỏ.
Tôi đến ngồi bên mép giường, không nói lời nào, cứ như thế. Đợi
đến khi kìm lại được ý muốn bật khóc, tôi mới mở miệng: “Cái thứ đáng
chém nghìn phát, nghiền nát nghìn lần giờ đang ở đâu?”
Thái Thái không trả lời ngay, cô ấy nhìn chằm chằm vào trần nhà , một lúc sau mới cất tiếng: “Ninh Chân, tao thật sự không sao rồi.”
Cô ấy tận lực để cho giọng nói được bình tĩnh, tuy nhiên âm cuối vẫn không tránh khỏi có chút nghẹn ngào.
Lòng tôi do quá bi thương mà cảm thấy phẫn uất, thấy mình giống
như quả bóng căng đầy hơi, chỉ cần chạm nhẹ vào một cái là vỡ đoàng.
“Thế rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nghe nói anh ta đánh mày cũng không phải một hai lần, tại sao không nói cho tao!”
Mỗi tiếng nức nở đều khiến lòng tôi quặn thắt, cô ấy cổ gắng bình tĩnh, kể cho tôi đầu đuôi sự tình.
Sau khi ở bên Viên Chấn, đối với Thái Thái mỗi ngày trôi qua tựa như cuộc sống của thần tiên, Viên Chấn vô cùng chiều chuộng cô ấy,
chiều như chiều một tiên nữ. Sự việc bắt đầu từ nửa năm trước, Viên Chấn thăng chức, thay đổi chức vị công tác, lương cũng tăng lên. Nhưng mỗi
lần anh ta uống say đều về nhà đánh đập Thái Thái .Lúc mới đầu Thái Thái còn tha thứ do áp lực công việc, hơn nữa uống rượu vào hồ đồ nên không
so đo gì với anh ta. Sau đó có một lần không chịu đựng được nổi nữa mới
mắng anh ta, ai biết trong cơn say Viên Chấn liền cho cô cái bạt tai.
Lúc ấy Thái Thái tỏ ý muốn chia tay với anh ta, Viên Chấn sau khi tỉnh
rượu khóc lóc nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, gần như quỳ xuống trước
mắt cô ấy xin cô ấy tha thứ. Thái Thái không nhẫn tâm, lại trở về bên
cạnh anh ta, Viên Chấn cũng thề từ nay không chạm vào một giọt rượu, hơn nữa sẽ đối xử với Thái Thái tốt hơn cả trước đây. Có điều mộng đẹp thì
không lâu, sau một tháng, Viên Chấn lại say rượu, về đến nhà là ra tay
với Thái Thái…
Từ đó mối quan hệ của bọn họ rơi vào vòng tròn tuần hoàn, mỗi
lần Thái Thái bị đánh đều đòi chia tay, nhưng mỗi lần tỉnh rượu Viên
Chấn lại hối hận đến nỗi chỉ muốn giết chính mình, khiến Thái Thái không thể nào kiên quyết chia tay được. Khi tỉnh táo Viên Chấn đổi xử với
Thái Thái rất tốt, vì cô ấy thậm chí cò thể hi sinh cả mạng sống, nhưng
trong cơn say phúc chốc anh ta đã biến thành một con quỷ dữ, không ngừng đánh đập Thái Thái, không chút lưu tình. Viên Chân thay đổi giữa thiên
sứ và quỷ dữ, còn Thái Thái cũng bị rơi vào sự đau khổ ấy. Từ trước đến
giờ Thái Thái không bao giờ chịu khuất phục, không muốn kể những chuyện
này cho người xung quanh. Cho đến tận tối hôm qua, Viên Chấn nhận lương
về nhà, lại đánh Thái Thái, Thái Thái nói lời chia tay với anh ta, Viên
Chấn càng phát điên, ra tay ngày càng nặng, đến cuối cùng đến cả xương
sườn của Thái Thái cũng bị đánh gãy!
Ai khi nghe thấy chuyện này đều cảm thấy hết sức bất ngờ, không
hiểu sao một người kiên cường háo thắng như Thái Thái lại chịu đựng bị
đánh đập suốt nửa năm như thế, càng không hiểu sao dưới sự đánh đập như
thế Thái Thái vẫn lựa chọn ở bên cạnh Viên Chấn.
Lúc mới bắt đầu tôi cũng không tài nào tưởng tượng được sẽ có
chuyện này xảy ta, nhưng bình tĩnh mà suy nghĩ lại cảm thấy không gì là
không thể giải thích cả.
Bất kỳ một người phụ nữ nào khi đã rơi vào lưới tình đều không có cách nào thoát khỏi, sẽ mất đi lí trí.
Cô ấy yêu Viên Chấn, cho nên cô ấy nguyện thở thành còn Đà Điểu, vùi đầu trong đám cát của giấc mơ, tình nguyện bị kìm nén đến chết cũng không muốn nhìn vào hiện thực.
Lúc tỉnh táo anh ta dành cho cô một tình yêu với sự chiều chuộng hết mực, cô không thể nào vứt bỏ tình yêu như thế, chỉ đành thừa nhận
tình yêu đi kèm với đau khổ.
Cô ấy luôn nghĩ, sẽ tốt lên, anh ấy sẽ cai rượu, phần quỷ dữ
trong anh ấy sẽ mất đi. Chính là dựa vào ảo tưởng như thế cô nhẫn nại
đến ngày hôm nay, đến khi chịu phải tổn thương càng lớn hơn.