Ba năm qua đi, Lan Tâm vẫn còn là một tiểu nha đầu, nhưng đã từ một tiểu
nha đầu không đến tám tuổi trở thành một tiểu nha đầu sắp mười một tuổi. Mười một tuổi, nghe giống như không lớn, nhưng ở trong thôn có không ít tiểu nha đầu mười một tuổi đã bắt đầu nghĩ tới lập gia đình, thời đại
này mười bốn mười lăm tuổi có thể lập gia đình, đây là hết sức bình
thường, Lan Tâm cũng không ngoại lệ. Lan Tâm hiện đang điên cuồng nghĩ
phải lập gia đình, hơn nữa phải gả cho hảo nhân gia.
Ba năm
trước đây, Lan Tâm bởi vì nói nhiều một câu mà làm cho đầy tớ nhà Triệu
địa chủ chỉ có thể giúp đỡ người trong thôn thu lúa, người trong nhà rõ
ràng trên mặt hết sức vẻ vang lại lo lắng ảnh hưởng hôn sự Mai Hương,
nên trách mắng nàng ta, cuối cùng còn nhốt nàng ta lại. Nàng ta rất tức
giận, sau đó liền ngã bệnh, một trận bệnh này bệnh cực kỳ nghiêm trọng,
nàng ta về sau mặc dù tốt lên, nhưng lại cảm thấy thân thể của mình
không giống như trước. Về sau Mai Hương bị lui thân, người trong nhà
trách đến trách đi, cuối cùng lại trách đến trên đầu của nàng ta, nói vì bắt người của Triệu gia giúp đỡ làm việc nên làm cho Triệu gia mất
hứng, cũng là một trong những nguyên nhân mà Mai Hương bị từ hôn. Người
trong nhà đều trách nàng ta, ngay cả cha mẹ đều trách nàng ta nhiều lần. Đỗ Quyên Hồng bởi vì chuyện Lý quả phụ mà bị cữu cữu trấn trên từ chối
ngoài cửa, kể từ đó không thể từ trên trấn cầm đồ trở lại, tính tình
càng ngày càng tệ, không dám cùng cha nàng ta gây gổ, nương nàng ta bèn
phát hỏa về phía nàng ta. Nàng ta cũng không thể như quá khứ mặc y phục
mang cài hoa đẹp mắt, nương nàng ta còn nói dung mạo nàng ta không đẹp
mắt mang cái kia cũng vô dụng, còn nói đều là vì nàng ta mới làm mất đi
hôn sự của Mai Hương, mới có thể không có tiền. Khi dễ nàng ta không
biết sao? Rõ ràng là nương nàng ta đắc tội cữu cữu, ngày tốt lành mới
không còn. Về phần chuyện của Mai Hương? Vậy khẳng định là lúc mấy người nãi nãi đi dâng hương đắc tội Triệu Thiên Tứ, liên quan gì tới nàng ta?
Lan Tâm cũng vì chính mình tranh luận, nhưng cuối cùng lại bị đánh, trong
lòng nàng ta rất tức giận, nghĩ người lớn không muốn tự trách, cho nên
toàn bộ đều đổ lên đầu nàng ta, thực là một đám người xấu.
Lan Tâm trong lòng oán hận với người trong nhà càng ngày càng sâu, nàng ta
chỉ muốn mau chút ít gả ra ngoài, gả cho hảo nhân gia, khiến cho mọi
người hối hận!
Lan Tâm cũng hết sức ghen tị Đại Hoa Nhị Hoa
Tiểu Hoa, các nàng vốn dĩ trôi qua thê thảm hơn so với nàng ta nhiều,
nhưng bây giờ các nàng trôi qua còn hạnh phúc hơn cô nương nhà có tiền
mà nàng ta biết, các nàng ngày ngày đổi xiêm y xinh đẹp, trên đầu trâm
vòng, hoa cài lúc nào cũng đổi, có căn phòng lớn để ở, lúc ra cửa còn có thể ngồi xe ngựa mang theo người! Nàng ta nghĩ nếu như cuộc sống như
vậy là của mình thì tốt rồi, nếu như nàng ta trải qua cuộc sống như vậy, cho dù chính mình khó coi, có phải hay không Hổ Tử ca cũng sẽ xoay
chung quanh nàng ta? Còn có Trọng Cử, có phải hay không cũng sẽ thích
nàng ta.
Hổ Tử và Trọng Cử hiện tại đều trưởng thành rồi, Hổ Tử mười ba tuổi, Trọng Cử mười một tuổi.
Hổ Tử so với trước càng thêm tuấn tú, mới mười ba tuổi vóc dáng đã cao
cao, hiện đang giúp Trương Thanh Thạch quản làm ăn, sốt thịt, điểm tâm
và miến hắn cũng có thể tham dự, người trong thôn đều nói Trương Thanh
Thạch không có con trai đây là muốn đem tiểu Hổ Tử làm con rể bồi dưỡng, một mảnh gia nghiệp này của Trương Thanh Thạch đến lúc đó cũng sẽ thuộc về Hổ Tử.
Trọng Cử từ sáu tuổi đã bắt đầu học bài, bây giờ
còn đang trên trấn đọc sách, còn nhỏ tuổi đã thử đi thi tú tài, qua thi
huyện không có qua phủ thử, mặc dù không thể trở thành học trò nhỏ càng
không thể thi tú tài, nhưng hắn còn nhỏ tuổi như vậy cũng đã hết sức rất giỏi, lần này cũng căn bản không muốn khảo trúng, chỉ là đi thử một
lần, hiểu rõ một chút tình huống, lần sau lại thi, đến lúc đó khảo trúng khả năng cũng rất lớn.
Lan Tâm ba năm trước đây đã thích Hổ Tử, nhưng nương nàng ta không để cho nàng ta thích Hổ Tử, để cho nàng
ta tiếp xúc nhiều với Trọng Cử. Hiện tại Lan Tâm còn thích Hổ Tử, cũng
muốn cùng Trọng Cử tiếp xúc. Chỉ là Hổ Tử và Trọng Cử đều không thích
nàng ta, bọn họ một người thích Nhị Hoa, một người thích Tiểu Hoa tiểu
nha đầu mới hơn sáu tuổi kia!
Trọng Cử thích Tiểu Hoa, từ ba năm trước đã biểu hiện ra, Trọng Cử bởi vì còn nhỏ tuổi phải học bài,
cho nên người mặc dù nhỏ lại có vẻ hết sức chững chạc, mà Tiểu Hoa lúc
mấy người Trương Thanh Thạch ở riêng từ từ vui tươi hơn, vẫn còn mang
theo một chút mềm mại yếu ớt, gọi Trọng Cử ca ca, quả thực chính là một
tiểu nữ oa hoàn mỹ, mềm mại nhất trong nội tâm Trọng Cử, cho nên Trọng
Cử rất thích Tiểu Hoa, Tiểu Hoa cũng thích cùng đọc sách, chơi với Trọng Cử. Hai đứa bé thanh mai trúc mã, mặc dù tuổi còn nhỏ cũng không hiểu
cái gì tình yêu nam nữ, nhưng ở trong mắt người khác tình cảm kia chính
là không bình thường a.
Ba năm qua, nhà lý chính đã động tâm tư, cảm giác con trai mình nếu là cứ như vậy thích Tiểu Hoa, đến lúc đó có thể cùng Trương Thanh Thạch làm thân gia không tồi, hiện tại nhà
Trương Thanh Thạch cũng không phải là gia đình nông dân bình thường
trước đây, cho dù con trai hắn về sau một đường thi đậu, cũng coi như
môn đăng hộ đối.
Lý chính nương tử vốn đã thích ba cô nương
nhà Trương Thanh Thạch, hiện tại càng thích, nhất là Tiểu Hoa, tiểu nha
đầu này cơ hồ là nàng nhìn thấy lớn lên, giống như thân khuê nữ của
nàng, nàng cũng ngóng trông có phúc khí kia có thể kết thành thân gia.
Vì con dâu tương lai, lý chính nương tử chạy đến nhà Trương Thanh Thạch
rất nhiều lần, chính là vì liên lạc tình cảm, không có biện pháp a, Tiểu Hoa còn quá nhỏ, trọng trách thì nặng mà đường thì xa, nàng phải nhìn
chòng chọc!
Lan Tâm cũng không phải là người mù, chuyện
người trong thôn đều nhìn ra được nàng ta cũng nhìn ra được, trong lòng
nàng ta vô cùng tức giận, nghĩ Hổ Tử bị Nhị Hoa đoạt đi, ngay cả Trọng
Cử cũng bị Tiểu Hoa đoạt đi, có tiền thật đúng là rất giỏi! Này càng
thêm khơi dậy tín niệm nàng ta muốn gả cho người có tiền.
Lan Tâm con mắt giống như là sói đói tìm thịt tìm kiếm mục tiêu nàng ta có
thể gả khắp nơi, nàng ta nghĩ mình tuổi còn nhỏ, còn có thời gian chuẩn
bị, nàng ta phải tìm chọn thêm mấy người thích hợp, sau đó lúc nàng ta
chuẩn bị tốt thì nhào tới!
Mai Hương không còn ý chí chiến
đấu giống như Lan Tâm, nàng ta bị từ hôn ba năm, ba năm nay thời gian đã đem một cô nương bề ngoài ôn nhu nội tại ngạo khí mất đi ánh sáng rực
rỡ ban đầu, trong nội tâm nàng ta vẫn không cam lòng, nhưng đã dần dần
bắt đầu khuất phục vận mệnh.
Ba năm nay cũng không phải là
không có người cầu hôn Mai Hương, chỉ là trước có chuyện nhà bọn họ lừa
gạt Trương Thanh Thạch, sau lại có chuyện bị Triệu gia từ hôn, Mai Hương muốn lại gả cho hảo nhân gia thì có chút khó khăn. Vốn là còn có nhà
gia cảnh tiểu phú một chút tới cầu hôn, nhưng mỗi người đều có thiếu
sót, về sau bởi vì tai tiếng Mai Hương kén cá chọn canh truyền ra ngoài, người đến cầu hôn ít lại càng ít, điều kiện người sau không bằng người
trước, hiện thời Mai Hương sắp mười bảy, hôn sự này vẫn chưa có tin tức, nàng ta bắt đầu sợ, nàng ta sợ tuổi của mình lớn lại không ai thèm lấy.
Kỳ thật hôn sự Mai Hương nhấp nhô như vậy còn có một phần công lao của
Hoàn Tử, Hoàn Tử vốn oán hận Mai Hương không muốn gả cho ca ca của mình
mà leo lên cửa hôn sự Triệu gia, ý muốn đoạt hôn sự Mai Hương, vốn là
nàng ta rất hả giận, nhưng là về sau nàng ta đến Triệu gia, biết rõ cuộc hôn nhân này chính là một cái hố lửa che hoa tươi tơ lụa, nàng ta hối
hận cũng không còn kịp rồi, nàng ta liền triệt để oán Mai Hương, nghĩ
đều do Mai Hương, nếu như không phải là nàng ấy, mình làm sao lại muốn
đoạt cửa hôn sự này? Làm sao lại nhảy vào trong hố lửa này? Chính bởi vì ý nghĩ này, nàng ta không muốn Mai Hương trôi qua hảo, để cho người
truyền danh tiếng xấu của Trương gia bốn phía, để cho danh tiếng Mai
Hương khó nghe hơn, cho dù có người không tệ lắm cầu hôn Mai Hương, Hoàn Tử cũng sẽ cho người đi phá hư.
Mai Hương cũng không biết những chuyện này, nàng ta nếu là biết rõ khẳng định lại hận Hoàn Tử.
"Mai Hương, nghe nói nhị thúc phụ ngươi trong nhà lại sắp làm hội thưởng
hoa, đến lúc đó sẽ thỉnh không ít người có tiền đến. Ngươi chú ý cách ăn mặc một chút, nói không chừng có thể gặp được người tốt!"
Tôn Xảo Cô đi vào phòng Mai Hương, nhìn khuê nữ cạnh cửa sổ làm việc thêu
thùa, trong lòng nghĩ khuê nữ mình tốt như vậy cũng không tin không ai
thèm lấy!
Mai Hương ngẩng đầu nhìn Tôn Xảo Cô, nói: "Nương,
ta vẫn là đừng đi bêu xấu đi? Mấy năm này chuyện như vậy cũng đã làm
qua, căn bản không thành, còn làm cho người chê cười."
Phải
nói ngay từ đầu người trong thôn cũng đồng tình Mai Hương, dù sao chuyện ở Bạch vân tự, người Tiểu pha thôn cũng không thấy được, hơn nữa thời
gian qua danh tiếng Mai Hương cũng không tệ lắm, vừa ôn nhu vừa khéo
tay, mọi người cảm thấy dù cho là người của Trương gia chọc giận Triệu
Thiên Tứ cũng không phải là Mai Hương chọc giận, nhất định là mấy người
Trương Bà Tử làm liên lụy tới Mai Hương. Bởi vì ý nghĩ này, cho nên ngay từ đầu mọi người đều đồng tình Mai Hương. Chỉ là về sau Mai Hương ngẫu
nhiên nhiều lần gặp những khách nhân đến nhà của Trương Thanh Thạch ở
phía tây thôn, người trong thôn cũng không hoàn toàn là ngốc tử, tự
nhiên hiểu dụng ý Mai Hương, thái độ đối với Mai Hương liền thay đổi.
Mai Hương nghĩ đến nàng ta đi nhiều lần như vậy cũng không hấp dẫn được một nam nhân có tiền, còn bị người trong thôn cười nhạo, nàng ta cũng nản
chí.
Tôn Xảo Cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
"Ngươi không đi thì phải làm sao? Ở nhà ngồi cũng sẽ không có hữu hảo
nhân duyên!"
Mai Hương nghe Tôn Xảo Cô ác thanh ác khí nói, vành mắt ửng hồng.
Tôn Xảo Cô lập tức nói: "Được rồi! Là nương nói sai! Nương đây không phải
là gấp thay ngươi sao? Nếu không thì ngươi lại đi một lần, nếu là không
được nữa, nương tình nguyện đem bạc trong tay dù xài hết cũng để cho bà
mối tìm cho ngươi một người thành thật. Ta không cầu đại phú đại quý,
nhưng cầu xin ngươi đừng thành gái lỡ thì!"
"Ta không! Ta nhất định phải gả cho hảo nhân gia!"
Mai Hương vừa nghe lời này vốn là hồng vành mắt lập tức tràn đầy nước mắt,
nàng ta vẫn không cam lòng. Ở điểm này nàng ta và Lan Tâm không giống
nhau, Lan Tâm muốn gả người trong sạch đó là bị ép, Lan Tâm ngay từ đầu
cũng là thích tiểu tử nghèo tiểu Hổ Tử, mà Mai Hương lại là từ nhỏ đã
muốn gả được hảo, chấp niệm của nàng ta so với Lan Tâm mạnh hơn.
Tôn Xảo Cô trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thị cũng muốn để cho khuê nữ gả
cho hảo nhân gia, nhưng bây giờ tình huống nữ nhi như thế thật sự là
không tốt gả a, cao cao không tới, thấp không xong, buồn chết thị! Thị
xem mặt nữ nhi, do dự nửa ngày mới nói: "Nếu không thì đến lúc đó để cho ca ca ngươi giúp đỡ ngươi tìm một chút?"
Mai Hương vừa nghe lời này lập tức liền đỏ bừng mặt, bởi vì Trương Hoa tìm người cho nàng
ta thật sự là vô cùng không tín nhiệm! Có một lần đem nàng ta nói cho
một hộ thương gia làm tiểu thiếp, còn nói cái gì nhà này chủ mẫu không
sinh con, nàng ta gả đi chỉ cần sinh hài tử đến lúc đó gia sản còn không hoàn toàn rơi xuống trên tay của nàng ta, hừ, tưởng nàng ta ngốc a, làm thiếp tốt như vậy sao? Nói không chừng sinh xong hài tử thì mất mạng,
hoặc là bị đuổi về nhà, nàng ta cũng không phải là chưa từng nghe qua
chuyện như vậy! Còn định gả nàng ta cho một gia đình ở thị trấn làm kế
thất, người nhà thị trấn, nghe rất tốt, nhưng là nàng ta đã mất tín
nhiệm với Trương Hoa, ngay cả Trương Khởi cũng không tin được, nàng ta
cầm tiền để Trương Tráng đi hỏi thăm, kết quả hỏi thăm ra hai lão bà
trước của nam nhân kia một người thắt cổ một người uống thuốc! Đây quả
thực là không sợ nàng ta chết a, không thèm đếm xỉa đến mệnh thân muội
tử, nguyên nhân cũng rất đơn giản, cũng bởi vì người nam nhân kia và
huyện nha đầu mục bắt người là hảo huynh đệ!
Tôn Xảo Cô vừa nhìn sắc mặt Mai Hương thì lập tức ra khỏi phòng của nàng ta.
Mai Hương tức giận đến quăng may vá trong tay, nghĩ tới hay là tự mình đi
thôn phía tây dạo, giống như nương nàng ta nói, ngồi ở nhà hảo nhân
duyên sẽ không rớt đến trên đầu của nàng ta!