Đời trước nhà Triệu địa chủ không có tới cầu hôn Mai Hương, mà là cưới
một cô nương ở thôn xóm xa xa, cô nương kia lúc gặp chuyện năm ấy nội
ứng ngoại hợp với một đám lưu dân đánh cướp Triệu gia thôn, nàng ta chạy không thấy bóng dáng, về sau truyền ra tiếng gió, nói là Triệu Thiên Tứ đem nàng dâu cưới trở về căn bản là không chạm vào, là lấy cho đại ca
hắn, mà Triệu Thiên Tứ cấu kết với tẩu tử mình, cả nhà bọn họ quan hệ
loạn thất bát tao, hãm hại cô nương gả đến. Cô nương kia thật sự là
không chịu nổi loại cuộc sống này, cho nên cuối cùng lừa gạt Triệu gia
sau đó đào tẩu.
Trương Thanh Thạch nghe được chỉ là lời đồn đãi,
cũng không biết có phải là thật hay không, nhưng hắn tin tưởng dù không
phải là có chuyện như vậy, nữ nhân kia gả đi cũng sống không tốt, bởi vì hắn đã từng gặp qua nữ nhân kia, đang tuổi tươi đẹp, lại gả cho nhà
người có tiền, trượng phu cũng tuấn tú lịch sự, dù tinh thần không phấn
chấn thì khuôn mặt cũng nên vui vẻ chút chứ? Nhưng nữ nhân kia lại giống như đóa hoa mất đi hơi nước, dù cho cười rộ lên cũng là vẻ mặt buồn,
dáng vẻ giống như là ngày không có hi vọng.
Nếu để cho Mai Hương
gả đi trở thành như vậy, làm thúc phụ Trương Thanh Thạch thật đúng là có chút ít không đành lòng, giữa người lớn với nhau cho dù có mâu thuẫn
gì, nhưng quan hệ đến hài tử cũng có chút mềm lòng. Chỉ là hắn sẽ nói ra sao với đại ca về chuyện như vậy đây? Hắn không có bằng chứng, không
thể nói Triệu gia không tốt? Nói không chừng Trương Thanh Mộc còn cho là hắn ký hận bọn họ, không muốn để cho Mai Hương gả cho nhà tốt. Hơn nữa
vạn nhất đời trước chuyện tình có ẩn tình khác thì sao?
"Đại ca, chuyện Mai Hương các ngươi nên thận trọng, nhìn nhiều, xem nhiều, nghĩ nhiều."
Trương Thanh Thạch trong đầu trải qua một phen chống lại, cuối cùng chỉ nói
một câu nói như vậy, hắn nghĩ mặc kệ Triệu gia hôn sự có hay không có
nội tình, đều giao cho cha mẹ Mai Hương đi quản đi, hắn chỉ nhắc nhở đã
là có tấm lòng. Dù sao đời trước khuê nữ mình là bị bọn họ hại. Còn có
chính là nếu như hắn hết sức ngăn trở, vậy cô nương đời trước kia có
phải hay không sẽ lại đi trên con đường xưa? Rõ ràng nàng ta đời này đã
được ông trời buông tha, mà bởi vì mình làm hại nàng lại rơi vào hố lửa, vậy lương tâm hắn càng bất an hơn so với nhìn Mai Hương gả đến Triệu
gia.
Nói ra những lời này, tâm tình Trương Thanh Thạch bình tĩnh
hơn, nghĩ Mai Hương dù gả đến Triệu gia mà sống không tốt thì cũng không liên quan hắn.
Trương Thanh Mộc nhăn nhíu mi, nghĩ thầm lời này
của Nhị đệ là có ý gì? Còn nói bọn họ phải thận trọng suy tính? Có cái
gì phải suy tính? Mối hôn tốt như vậy vì cái gì không đáp ứng? Không
biết bao nhiêu người hâm mộ nhà bọn họ, muốn đoạt mối hôn sự này của nhà bọn họ và Triệu gia! Không gì có thể tưởng tượng được!
"Cái này
không cần ngươi quan tâm, ta là cha Mai Hương, vậy khẳng định sẽ đem
nàng gả thật tốt ra ngoài. Ngươi chỉ cần quan tâm ba khuê nữ nhà ngươi
nhiều hơn là tốt rồi."
Trương Thanh Mộc cười hơ hớ nói, nghĩ thầm nhà Nhị đệ có ba khuê nữ, lớn lên cũng không kém, tương lai nói không
chừng cũng có thể đem ngày qua tốt lên, huynh đệ bọn họ vẫn là duy trì
lui tới đi.
Trương Thanh Thạch cũng biết Trương Thanh Mộc không có nghe lọt, hắn cũng không khuyên.
Mai Hương năm nay mười ba tuổi, qua hai tháng nữa sẽ mười bốn, chờ qua mười lăm có thể lập gia đình, cho nên cách ngày xuất giá còn một năm. Có mối hôn tốt như vậy, Mai Hương bắt đầu không ra cửa, ngày ngày ở nhà thêu
hoa, trước kia là thêu đồ cầm đi bán, hiện tại bắt đầu san ra thời gian
để thêu đồ cưới . Mai Hương không ra ngoài, nhưng bắt đầu có càng nhiều
cô gái đi tìm nàng ta chơi. Không ít cô nương trong thôn thấy được Mai
Hương thêu đồ cưới cho mình, đều là hâm mộ và ghen ghét, đồ cưới của Mai Hương lại là lụa đỏ thẫm, trên thêu đồ án tinh xảo, dù cho vừa mới bắt
đầu thêu đã có thể tưởng tượng đồ cưới kia về sau sẽ đẹp bao nhiêu. Chăn nệm về sau ở nhà phu gia Mai Hương tất cả cũng đều là bằng lụa, nghe
nói trên mặt cũng thêu đồ án.
Mai Hương vốn là một cành hoa nổi danh trong thôn, hiện tại càng là cô nương người người hâm mộ.
Trương Thanh Thạch nói với mấy khuê nữ: "Không cần hâm mộ nàng ta, chờ lúc các con xuất giá cha sẽ chuẩn bị đồ cưới phong phú hơn cho các con."
Đại Hoa thẹn thùng thấp đầu, chạy vào phòng bếp nấu cơm.
Nhị Hoa mặc dù mặt cũng đỏ, nhưng lại cười hì hì nói: "Cha nói lời giữ lời, một lời đã định!"
Tiểu Hoa có chút không hiểu, xem một chút đại tỷ chạy đi, lại xem một chút
cha cười Nhị tỷ, giòn thanh giòn khí nói: "Con cũng muốn!"
Tuyết
nương nghe ôm Tiểu Hoa cười không ngừng, "Nhị Hoa con nha đầu da mặt
dày, tiếp tục như vậy nữa sẽ làm cho muội muội con cũng da mặt dày theo, này làm sao cho tốt, về sau nhà ai sẽ cưới nàng dâu da mặt dày như vậy
đây!"
Nhị Hoa lớn tiếng nói: "Trong thôn đại nương thẩm tử thật
lợi hại đều sống rất tốt, con cũng có thể! Cha, con nói có đúng hay
không? Cha nói cô nương nên lợi hại một chút."
Trương Thanh Thạch gật đầu nói: "Đúng vậy, cô nương nên lợi hại hơn một chút. Đến lúc đó
con tìm người thích tính tình này của con, ai không chịu nổi chúng ta
không cần."
Nhị Hoa hồng hồng mặt, cười chạy ra ngoài.
Tuyết nương thấy Tiểu Hoa cũng đuổi theo chạy ra ngoài, bất đắc dĩ nhìn
Trương Thanh Thạch, "Chàng thật đúng là quá sủng ái nàng."
"Không chỉ sủng ái nàng, ba khuê nữ ta đều sủng. Ta cũng sủng nàng." Trương
Thanh Thạch cầm tay Tuyết nương, thâm tình nhìn nàng, "Nàng cũng có thể
lợi hại một chút, ta chịu được."
Tuyết nương mặt thoáng cái hồng như Đại Hoa và Nhị Hoa mới vừa chạy đi.
Trương Thanh Thạch ra ngoài đốn củi, thấy được Thiết Tử, hắn ta không còn tươi cười như trước kia, cả người đều phờ phạc, ngẫm lại cũng đúng thôi, cô
nương hắn ta thích nhất cực nhanh đính hôn sự, tìm phu gia còn có tiền
như vậy, Triệu Thiên Tứ lại ưu tú làm cho hắn ta một tiểu tử nông thôn
tự ti mặc cảm, hắn ta thậm chí không thể đi tranh cho mình ít khẩu khí.
Bị đả kích lớn như vậy, Thiết Tử không phải là thoáng cái trưởng thành,
mà là thoáng cái già đi. Trương Thanh Thạch lại cảm thấy này có lẽ đối
với hắn ta mà nói là một chuyện tốt, dù sao hắn ta và Mai Hương không
gặp lại nhau như vậy cũng sẽ không phát sinh chuyện sau này.
Nhị
Hoa thấy Thiết Tử rời đi, nhỏ giọng nói: "Nghe nói Hoàn Tử tỷ đã không
đi tìm Đại Đường tỷ chơi nữa. Hoàn Tử tỷ vẫn muốn Đại Đường tỷ gả cho ca ca của nàng, nhưng Đại Đường tỷ lại muốn gả cho người khác. Lúc mới bắt đầu con đã biết nhà Hoàn Tử tỷ là đang nằm mơ, Đại Đường tỷ một người
tâm cao như vậy sao có thể nghĩ đến nhà bọn họ? Không nói nhà bọn họ
không có nhiều tiền, Thiết Tử ca cũng không phải là loại người Đại Đường tỷ thích. Hoàn Tử tỷ tìm Đại Đường tỷ trước khi hôn sự định ra, kết quả khóc đi ra, nàng ta nhìn thấy con, còn trợn mắt nhìn con một cái. Con
cảm thấy Hoàn Tử tỷ không có đạo lý ."
Trương Thanh Thạch cười
nhìn Nhị Hoa, nói: "Đó là bởi vì Hoàn Tử coi trọng ca ca của nàng ta,
muốn cho ca ca của nàng ta cưới nàng dâu tốt, giống như con muốn tìm cho tỷ tỷ con một nhà khá giả, tỷ tỷ của con cũng hy vọng con có thể tìm
người tốt nhất. Nhưng mà Hoàn Tử trừng con là nàng ta không đúng."
Trương Thanh Thạch nghĩ Hoàn Tử cô nương này kỳ thật cũng là tâm cao, nàng ta
kết giao bằng hữu phải tìm người như Mai Hương vậy, tìm vợ cho ca ca
cũng muốn tìm như Mai Hương, chính nàng ta đối với chuyện chung thân của mình cũng là hướng chỗ cao tìm. Đời trước nếu không phải là bị ca ca
của nàng ta liên lụy thì nàng ta cũng có thể gả cho nhà tốt. Về sau dù
cho bị Thiết Tử liên lụy, nàng ta tình nguyện lấy chồng ở xa, tình
nguyện gả cho người làm vợ kế cũng không muốn gả cho nhà hơi nghèo nhưng không xa thôn còn nguyện ý đem đất trong nhà toàn bộ đưa cho bọn họ.
Quên đi, không cần nghĩ đến những người kia, vẫn là chiếu cố cho người của mình thôi.
Trương Thanh Thạch ngẩng đầu nhìn lá cây xanh biếc trong sắc trời xanh lam,
nghĩ tới đời trước những thiếu gia kia sắp đến du ngoạn ở Dã Tây dốc,
không biết đời này bọn họ còn tới hay không, nếu như bọn họ đến, có lẽ
có thể kiếm một khoản tiền trong tay bọn họ.