Trương Thanh Thạch mang theo Nhị Hoa trực tiếp đến Cổ gia, đứng trước
cửa chính xa hoa của Cổ gia, nhìn cửa chính nước sơn đen bóng loáng mới
tinh cùng tường gạch cao lớn dày đặc, trong ánh mắt Nhị Hoa toát ra hâm
mộ, nàng sít sao cầm lấy ống tay áo Trương Thanh Thạch, lá gan lớn hơn
nữa cũng có chút khẩn trương.
"Đừng sợ, chúng ta tới bán đồ, không phải đến đòi đồ, sợ cái gì? Xấu nhất thì bị người đuổi ra, không có gì đáng sợ."
Trương Thanh Thạch an ủi Nhị Hoa, hắn sở dĩ mang theo Nhị Hoa đến là muốn tăng thêm kiến thức cho nữ nhi này, hiện tại là lúc tốt nhất để bồi dưỡng,
cho nên trước bồi dưỡng nàng, về sau lại từ từ rèn luyện cho nương tử và Đại Hoa Tiểu Hoa.
Nhị Hoa vừa nghe lời này, cảm giác căng thẳng
cũng tiêu mất một chút, nàng nghĩ cha nói rất đúng a, bọn họ có cái gì
đáng sợ, đừng nói bị đuổi ra ngoài, dù là người ở bên trong muốn cướp
phong lan, nàng cũng dám liều mạng với bọn họ! Nhị Hoa nghĩ như vậy nên
một chút sợ hãi cũng không còn, sống lưng thẳng tắp, con mắt sáng long
lanh.
"Cha, con không sợ, chúng ta vào đi thôi!"
"Con gái ngoan!"
Trương Thanh Thạch khen Nhị Hoa một tiếng, sau đó đi nói với người sai vặt
muốn cùng Cổ lão gia làm ăn, có bảo bối muốn bán cho Cổ Đại Thành. Người giữ cửa có chút hoài nghi nhìn Trương Thanh Thạch và Nhị Hoa, thực
không tin tưởng bọn họ có thể có bảo bối gì, gã ta muốn nhìn một chút
bảo bối kia.
Trương Thanh Thạch nói: "Vị tiểu ca này, bảo bối này sao có thể tùy tiện để người ta nhìn? Ta cũng không phải là không muốn
cho ngươi xem, chỉ là nếu như cho ngươi xem, đến lúc đó Cổ lão gia coi
trọng, hắn lại không muốn để người khác biết, kia đến lúc đó ta thì
không có phiền toái, ngươi lại có thể có phiền toái. Ngươi nói có đúng
hay không? Ngươi cũng đừng xem chúng ta là nông dân thì cho là ta không
có thứ đồ tốt, có lúc thứ đồ tốt mới ở trong tay nông dân! Ta đây cũng
không phải là muốn đi vào đánh nhau với Cổ lão gia, ngươi gặp nhà ai
đánh nhau còn mang tiểu khuê nữ theo sao? Ngươi chỉ cần thông truyền một tiếng! Nếu là trong tay ta bán gì đó được tiền, đến lúc đó ta mời ngươi uống rượu. Nếu ngươi không giúp ta thông truyền cũng không sao, dù sao
Cổ lão gia vẫn sẽ phải ra cửa, ta chỉ là tốn nhiều chút ít công phu chận hắn là được."
Người sai vặt nghe Trương Thanh Thạch mồm miệng
lanh lợi nói một hơi như vậy, trong lòng tự nhủ hán tử nông thôn này
tướng mạo thành thật nhưng thực rất khôn khéo a, trong tay hắn ta nếu
thật có thứ đồ tốt, kia đến lúc đó kiếm tiền nói không chừng sẽ phát
tài, khẳng định mạnh hơn so với mình người coi cửa này. Biết thêm người
là biết thêm một con đường, để hắn ta vào đi thôi.
"Vậy ta cho
người thông truyền cho các ngươi một tiếng, lão gia có muốn gặp hay
không còn phải xem tâm tình lão gia hôm nay như thế nào."
"Đa tạ đa tạ!"
Trương Thanh Thạch và Nhị Hoa đứng ở ngoài cửa chờ, ước chừng qua sau thời
gian uống cạn tuần trà, có gã sai vặt đến, nói với người giữ cửa là Cổ
Đại Thành muốn gặp người bên ngoài. Trương Thanh Thạch và Nhị Hoa không
đợi người sai vặt chào hỏi vội vàng lên thềm. Trương Thanh Thạch cười
gật đầu nhẹ với người sai vặt, lại nói tiếng cám ơn, lúc này mới dẫn Nhị Hoa tiến vào.
"Hán tử nông thôn vừa rồi tại sao ta cảm thấy khí
thế của hắn giống với lão gia nhỉ? Thật là lạ." Người sai vặt lẩm bẩm,
lại vỗ miệng của mình một cái, "Hừ, lời này cũng không thể nói lung
tung, nếu để cho người nghe được cáo với lão gia mình chết chắc! Nhất
định là mình hoa mắt, một người quê mùa làm sao sẽ được như lão gia
chứ?"
Người gác cửa này đương nhiên sẽ không biết thân phận cuối
cùng đời trước của Trương Thanh Thạch, mặc dù hắn bán mình làm nô, nhưng cuối cùng được chủ nhà lén lút hoàn trả khế ước bán thân, có thể thấy
được hắn rất được coi trọng. Thân phận hắn về sau mặc dù không phải là
lão gia, nhưng cũng khí phái hơn so với đại quản gia trong phủ, có đôi
khi hộ vệ cho tiểu thiếu gia còn lợi hại hơn so với lão gia. Hiện tại
Trương Thanh Thạch quay về hương dã, mặc dù ăn mặc không tốt, lại cố
gắng để cho mình trở về chất phác, nhưng vẫn lộ ra một chút khí chất của thân phận kiếp trước.
Cổ Đại Thành năm nay không đến bốn mươi,
vóc dáng không cao to, nhưng khỏe mạnh, vẻ mặt khôn khéo, nhưng lại
không có tà khí, người nhìn rất chính phái.
Trương Thanh Thạch
nhớ tới đời trước mọi người bình luận về Cổ Đại Thành tất cả đều là tán
dương, tai hoạ vừa đến Cổ Đại Thành liền mang theo gia nhân đi kinh
thành, nhưng trước khi đi đem lương thực nhà mình một nửa đưa cho quan
phủ một nửa đưa cho dân chúng cần lương thực. Người này có thể hào phóng như vậy, chắc chắn sẽ không tham hai gốc cây phong lan trong tay hắn.
"Không biết vị huynh đệ này họ gì a? Ngươi nói trong tay mình có bảo bối? Cũng không biết là bảo bối gì? Nếu thật là đồ tốt, giá tiền thích hợp, ta sẽ mua."
Cổ Đại Thành đánh giá một phen phụ nữ hai người, nghĩ thầm phụ nữ hai người vừa nhìn chính là người nơi thôn dã, nhưng tướng mạo
khí chất cũng không tệ, hán tử kia không giống như chưa từng trải việc
đời, gan lớn, khí chất trầm trụ, tiểu cô nương này tuy nói có chút khẩn
trương nhưng không phải bộ dạng sợ sệt, hai mắt to còn dám đánh giá
chung quanh, nhưng là có quy tắc, không có quan sát lung tung. Ấn tượng
với hai cha con cũng không tệ lắm.
Trương Thanh Thạch nói: "Không dám, ta họ Trương. Trong tay ta có hai gốc cây phong lan, phẩm tướng vô cùng tốt, khó gặp. Nghe nói chỗ Cổ lão gia gần đây có vài vị công tử
hiểu biết chữ nghĩa. Ta nghe nói người đọc sách đều thích sự vật phong
nhã. Hoa lan là hoa cỏ rất nhiều người đọc sách đều yêu thích. Không
biết Cổ lão gia có hứng thú hay không?"
Cổ Đại Thành vừa nghe lập tức có tinh thần, cháu hắn lần này mang đến vài vị bằng hữu đều có chút ít lai lịch, người khác cũng thôi, chỉ có một vị thật sự là hắn cực
muốn lôi kéo quan hệ. Những ngày qua hắn liên tục tận lực khoản đãi
những vị này, biết rõ vị công tử kia thích hoa lan, hắn tìm kiếm khắp
nơi, nhưng hoa lan thường thì dễ có, hoa lan tốt lại khó được. Hắn tìm
về đến vài cây phong lan được người ba hoa chích choè thổi phồng lên,
kết quả vị công tử kia mặc dù nhìn gật đầu nhẹ, nhưng căn bản là không
lạ gì. Hắn đã dự định buông tha cho con đường này, không nghĩ tới lại có người bán phong lan bán đến nhà hắn, chẳng lẽ đây là trời đưa vận khí
tới cho hắn sao?
Cổ Đại Thành lập tức để cho Trương Thanh Thạch đem phong lan lấy ra xem một chút.
Trương Thanh Thạch đem nắp trên cái giỏ mở ra, đem phong lan lộ ra cho Cổ Đại Thành xem.
Cổ Đại Thành căn bản là người không hiểu hoa, càng đừng nói là phong lan,
hắn nhìn hai gốc cây dã lan kia, xem lại xem, chỉ cảm thấy hai gốc cây
phong lan có vẻ không tệ, lá cây xanh mơn mởn, hắn sờ thử hai cây, cảm
giác lạnh như băng. Hắn nghĩ tới dù mình không hiểu cũng không sao,
trong nhà không phải là có hoa tượng sao? Hoa tượng ít nhiều sẽ hiểu một chút, cho hắn ta đi đến xem đi.
Cổ Đại Thành cho người dâng trà cho Trương Thanh Thạch và Nhị Hoa, lại cho người gọi hoa tượng đến.
Hoa tượng đến sau khi xem nói hai gốc cây dã lan tốt hơn hẳn so với mấy cây phong lan mà Cổ Đại Thành tìm thấy.
Cổ Đại Thành vừa nghe cái này lập tức nguyện ý mua, chỉ cần tốt hơn so với mấy cây kia là được, về phần có thể được vị công tử kia vừa ý hay không trước hết không quản.
"Không biết hai gốc cây phong lan này ngươi muốn bán bao nhiêu tiền a?"
Cổ Đại Thành cầm lấy ly trà vuốt bọt nước trên mặt, nhàn nhã hỏi. Hắn cũng không ra giá, mà là hỏi Trương Thanh Thạch. Hắn mặc dù không phải là ác nhân, nhưng là người làm ăn, có thể bớt chút ít tiền xuống đương nhiên
là chuyện tốt. Hắn nghĩ hán tử nông thôn này trong mắt có thể có bao
nhiêu tiền a, nói không chừng ra giá mười, hai mươi lượng là cực đại.
Kết quả Trương Thanh Thạch ra một cái giá làm hại hắn suýt chút phun trà trong miệng ra.