Tuy nói đời trước, mãi đến tháng sáu hai gốc cây dã lan mới bị người trong
lúc vô tình phát hiện, nhưng ai biết đời này sẽ có thay đổi gì hay
không? Trương Thanh Thạch dù đã đi chỗ đó đem hai gốc cây dã lan che đậy một phen vẫn không yên lòng, hai gốc cây dã lan này có thể đảm bảo
những ngày tốt lành cho thê nữ của hắn. Tuy nói hắn có lòng tin dù cho
không có hai gốc cây dã lan kia cũng có thể để cho thê nữ trải qua ngày
tốt lành, nhưng nay ngày tốt lành đang ngay trước mắt vì sao không làm
sớm hơn?
Trương Thanh Thạch giải quyết chuyện của mẹ hắn
xong thì chuẩn bị đem hai gốc cây dã lan kia dời về nhà, đời trước hắn
cũng học qua cách chăm sóc hoa cỏ, chỉ cần đem hai gốc cây dã lan cùng
với đất đồng thời dời đi nhất định có thể nuôi sống được một tháng, chờ
qua một tháng hắn sẽ đem hai gốc cây dã lan này bán cho Cổ Đại Thành.
Đời trước Cổ Đại Thành đã từng tới Dã Tây dốc tìm kiếm qua dã lan, còn hỏi
người trong thôn có người đào được dã lan như vậy hay không, hắn ta
nguyện ý bỏ ra một số tiền lớn để mua. Chỉ tiếc không ai có thể kiếm
được khoản tiền lớn mà hắn ta hứa hẹn, nhưng mọi người vẫn biết hắn ta
vì cái gì muốn mua hoa. Thì ra Cổ Đại Thành có con cháu đọc sách mang
theo bằng hữu đến ở đây làm khách, người bạn kia rất có bối cảnh, Cổ Đại Thành rất muốn bợ đỡ được đối phương. Người thiếu gia kia cũng rất
thích hoa cỏ trân quý, đặc biệt là yêu thích hoa lan, hai gốc cây dã lan kia bị hủy xấu đi y rất là ảo não đau lòng, nói dã lan có phẩm tướng
tốt như vậy rất khó có được, đáng tiếc đã bị hủy. Cổ Đại Thành muốn làm
vui lòng y. Đáng tiếc về sau không thể tìm được một gốc cây phong lan
nào tại Dã Tây dốc, hắn ta chỉ có thể đi nơi khác tìm.
Trương Thanh Thạch đời này muốn kiếm được số tiền lớn, hơn nữa nếu như có thể
thừa cơ hội này quen biết Cổ Đại Thành cũng thật tốt, Cổ Đại Thành người này tục truyền là người rất trượng nghĩa, nếu như có thể quen biết hắn
ta về sau có lẽ có chỗ cần dùng đến. Trương Thanh Thạch trở mặt với
huynh đệ đồng bào, không thể sống chỉ biết bọn họ, chỉ có thể hướng ra
ngoài phát triển, biết thêm một người là biết thêm một con đường a.
Nhị Hoa nghe Trương Thanh Thạch nói muốn đem hai gốc cây dã lan kia dời về
nhà thì rất vui vẻ, nàng còn lo lắng hơn so với Trương Thanh Thạch sợ
hai gốc cây dã lan kia bị người phát hiện, dù sao nàng không có tự tin
kiếm được tiền như Trương Thanh Thạch, trong lòng nàng hai gốc cây dã
lan kia chính là khả năng làm giàu phát tài lớn nhất của nhà họ.
"Cha, chúng ta khi nào thì đi? Con cùng đi với cha, gọi cả đại tỷ cùng đi, nhiều người trông chừng!"
Nhị Hoa xoa tay, "Còn có, chúng ta dậy sớm đi đi, không nên để người khác đụng phải."
Trương Thanh Thạch cười khen Nhị Hoa, "Nhị Hoa hết sức thông minh, cứ làm theo như lời con nói. Có điều chúng ta vẫn chưa nói chuyện này cho mẹ con
biết, việc này con đi nói cho họ biết đi."
"Cha!" Nhị Hoa
chu miệng nhìn Trương Thanh Thạch, trước kia lúc phân gia hai người đã
gạt nương và đại tỷ, chuyện này còn gạt tiếp bọn họ, không nói cho bọn
họ, liệu bọn họ có vui mừng hay không, nàng có chút thẹn thùng a. Để cho nàng nói cho nương và đại tỷ, nàng cũng không dám ngẩng đầu.
Trương Thanh Thạch lắc đầu cười, cũng không làm khó Nhị Hoa, hắn tự đi nói
việc này cho Tuyết nương và Đại Hoa, "Không có nói cho mấy người biết là ta không đúng, là ta nói Nhị Hoa đừng nói. Hai mẹ con các nàng tâm địa
quá mức thuần lương, ta sợ nói cho mấy người biết bí mật này sẽ bị người khác phát hiện. Nhưng mà chuyện lớn lần này trong nhà ta cũng nhìn ra
hai mẹ con các nàng mặc dù tâm địa thiện lương nhưng cũng không phải
người không làm được việc, về sau có chuyện gì ta tuyệt sẽ không lừa gạt mấy người nữa."
"Cha, cha làm đúng! Việc này thật sự là quá lớn, cha nếu là nói với con, con còn sợ là lúc người khác muốn lên Dã
Tây dốc con sẽ lộ ra thần sắc khẩn trương, nói không chừng sẽ bị người
phát hiện. May mà cha không có nói cho con biết. Cha, chờ con về sau lại trải qua một số việc, lại lớn lên một chút, cha hãy đem mấy chuyện
trọng yếu như vậy nói cho con biết đi!"
Đại Hoa nói là lời
nói thật lòng, nàng biết mình tính tình mềm yếu, mặc dù thận trọng,
nhưng có đôi khi không thể khống chế nổi vẻ mặt, nàng thật không kham
nổi trách nhiệm quá lớn. Nếu muốn nàng gánh trách nhiệm nàng nhất định
sẽ gánh, nói thí dụ như lúc Tuyết nương giả bộ bệnh, nàng vẫn có thể đi
mời người và khóc lóc kể lể. Nhưng nếu như loại chuyện như dã lan này
không cần nàng gánh chịu thì nếu có thể gạt nàng thì cứ gạt nàng đi,
nàng sợ chính mình làm liên lụy tới người nhà.
Trương Thanh
Thạch cũng nhìn ra Đại Hoa nói là lời nói thật, trong lòng thở dài một
tiếng, nghĩ may mà Đại Hoa bây giờ vẫn chưa lớn, hắn sẽ rèn luyện nàng
thêm, hắn không bắt nàng đi lừa gạt bắt nạt người khác, nhưng cũng không muốn nàng bị người lừa gạt khi dễ cũng không có năng lực chống trả,
thậm chí ngay cả lên tiếng cũng không kêu một tiếng, như đời trước chết
đi như vậy, hắn tuyệt không cho phép loại tình huống đó phát sinh.
Tuyết nương cũng giống như Đại Hoa không tức giận chút nào, nàng cảm thấy
trượng phu của mình nhất định là có tính toán của mình, nàng làm vợ chỉ
cần thuận theo là được.
Trương Thanh Thạch chính là thích
Tuyết nương như vậy, nhưng trong lòng hắn suy nghĩ về sau nói với nàng
một chút, để cho nàng đối xử với người trong nhà như vậy là được, còn
khi đối với ngoại nhân không thể cứ mềm yếu như thế.
Cuối
cùng người một nhà quyết định ngày hôm sau sớm đem dã lan đào về, ngay
cả Tuyết nương và Đại Hoa cũng biết, các nàng còn khẩn trương vì hai gốc cây dã lan hơn Trương Thanh Thạch và Nhị Hoa. Loại lo lắng đề phòng này thật không dễ chịu a, cho nên vẫn là mau mang phong lan dời về nhà đi.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng Tuyết nương đã tỉnh, nàng nằm ở trên giường
ngủ không được, muốn đánh thức Trương Thanh Thạch nhưng lại không dám,
thương thế của Trương Thanh Thạch mặc dù tốt hơn phân nửa, nhưng đến
cùng vẫn chưa tốt hoàn toàn. Hắn là trụ cột của nàng, nàng chỉ sợ hắn
sụp đổ.
"Nàng ngủ không được?" Trương Thanh Thạch nghe tiếng Tuyết nương lăn qua lộn lại, lật thân đối mặt với nàng, đem cánh tay bị thương ôm ngang hông của nàng.
"Chàng đã tỉnh?" Tuyết nương không dám động, cho dù cánh tay kia của Trương Thanh Thạch đã lành lại, nàng vẫn còn dè dặt.
"Tỉnh, ta mơ một giấc mộng, không tốt lắm. Nàng và khuê nữ đều bởi vì ta mà
sống không tốt. Tuyết, nếu như bọn nhỏ bởi vì ta mà sống không tốt, nàng có oán ta hay không?" Trương Thanh Thạch muốn biết lúc bọn nhỏ chết đi
Tuyết nương có oán hắn hay không, hắn vừa cảm thấy nàng sẽ không oán,
vừa cảm thấy nàng sẽ oán. Trong lòng hắn suy nghĩ sẽ là loại tình huống
nào, áy náy với Tuyết nương làm cho trong lòng hắn nặng trịch. Nữ nhân
này thật tốt a, đáng tiếc hắn đời trước hại thảm nàng.
"Oán." Tuyết nương qua một hồi lâu mới trả lời, "Có điều ta biết rõ trong lòng chàng khẳng định cũng không chịu nổi, cho nên ta càng oán chính mình.
Thanh Thạch ca, chúng ta về sau sống thật tốt, tựa như những ngày qua
vậy, được hay không? Cho dù ăn trấu nuốt cải ta và con cũng nguyện ý.
Bọn nhỏ những ngày qua cười thật vui vẻ a, ta chỉ sợ sống lại những ngày cũ. Vốn dĩ sống như thế nào là do chàng quyết định, ta và bọn nhỏ tự
nhiên cũng phải theo chàng, nhưng nói lời thật trong lòng, ta thực không thích sống như trước đây. Ngày như vậy là chịu đựng, mà không phải là
sống."
Trương Thanh Thạch tới gần, ôm Tuyết nương vào trong ngực, "Về sau chúng ta cùng nhau sống, không cần phải chịu đựng nữa."
"Ừ." Mặc dù là vợ chồng già, nhưng Tuyết nương vẫn còn có chút e lệ, "Mộng
không phải thực, chàng cũng đừng quá lo lắng. Về sau chúng ta sống qua
ngày thật tốt. Ta sẽ sinh con trai cho chàng."
"Không có con trai cũng không sao, chúng ta có tới ba khuê nữ mà, đến lúc đó kiếm thêm chút tiền dưỡng lão là được."
Trương Thanh Thạch kiến thức nhiều, đối với chuyện nối dõi tông đường cũng không phải để ý lắm.
Hai vợ chồng nói lời thân mật, trời từ từ sáng lên.
Trương Thanh Thạch để Tuyết nương và Tiểu Hoa ở nhà, hắn mang theo hai khuê nữ ra cửa, vô cùng thuận lợi đem hai gốc cây phong lan đào ra bỏ vào giỏ
nhỏ bên trong giỏ lớn, trong giỏ nhỏ đậy một cái nắp, trên mặt đắp một
chút rau dại. Sau đó ba người trở về thôn , trên đường gặp được người
đều nói Nhị Hoa quên thanh đao chặt củi ở trong giỏ, cho nên bọn họ chỉ
hái được chút ít rau dại đã trở về. Như vậy sẽ không để cho người hoài
nghi bọn họ vì cái gì sớm như vậy đã trở lại, còn là tay không trở lại.
Đến nhà bọn họ liền đóng kín cửa lại, sau đó đem giỏ chứa dã lan mang vào
trong nhà, đem rau dại trên mặt lấy ra ném xuống đất, vén cái nắp lên
đem dã lan lộ ra cho Tuyết nương xem. Về phần Tiểu Hoa, vì sao không để
cho bé xem, tiểu hài tử miệng không chặt, nếu nói lộ ra thì hỏng bét.
Tuyết nương thấy hai gốc cây phong lan kia, cũng không thấy đẹp chỗ nào,
nhưng mà nàng cũng mặc kệ đẹp mắt hay khó coi, chỉ cần đáng giá là được.
Trong nhà đã chuẩn bị tốt chậu trồng hoa, là chậu sành bị vỡ, hai gốc cây
phong lan đều đào theo rất nhiều đất, chỉ cần bỏ vào trong chậu sành là
được.
Trương Thanh Thạch đem chậu hoa bỏ vào một túp lều nhỏ mới đắp, chỗ đó có bụi rậm, đem phong lan đặt ở đó sẽ không bị người
phát hiện.
Mang phong lan về nhà, người một nhà cuối cùng
thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên rất nhanh lại sốt ruột, sợ nuôi chết phong
lan, lại muốn mau chóng đem phong lan đi bán.
Trương Thanh
Thạch quyết định đi trấn trên một chuyến, nếu như có thể sớm bán phong
lan này đi, hắn không cần đợi đến tháng sáu rồi, tiền vẫn là đưa tới tay mới thiết thực a.