Chưa đợi Min lên tiếng, đã nghe tiếng quát của KS banh cả nhà:
“TMD Zin!! Cậu có thôi đi không?? Sao suốt ngày cứ để bọn tớ lo lắng làm cái cc gì?? Cậu mỗi khi phát bệnh là lại làm kinh động cả đám, rồi sau khi ‘xử’ xong thì lại lập tức ngất xỉu. Biết bọn tớ hoảng thế nào không?? Cậu bị nhiều lần rồi mà tụi tớ vẫn không khỏi xót ruột cho được!! &$%@#*&%^$&@#$”- KS kích động hét, sau đó là một tràng chửi bậy mang tính chất dạy hư trẻ nhỏ.
Nó bị KS la nhưng lại cười tươi rói, sự cảm động dâng lên trong lòng. Dù vậy như cặp mắt đẹp vẫn không che giấu nổi sự phiền muộn và chán nản buồn rầu dưới tấm rèm đen cong cong. Nhưng biết làm sao cho được… bệnh này chính nó… ách… còn không biết nguyên nhân gây ra nha.
“Min, mình nghĩ chúng ta nên nói quá khứ cho Zin nghe. Tớ không thích nhìn mọi người nhăn mày cau có mà la hét chửi nhau. Sẽ phá hỏng thiên nhiên cộng thêm nước bọt mặc dù sạch nhưng không tránh khỏi ‘tặng’ thêm vi khuẩn cho không khí. Môi trường này vốn không sạch sẽ gì cho cam, lại thêm vi khuẩn vào, vậy không phải sẽ tệ hơn hay sao? Mọi người nghĩ đi, nếu trên trái đất này hơn nửa số người đều cãi nhau thì không tránh khỏi việc-“- Ren tuôn một tràng lạnh nhạt nói. Cậu đã hạ thấp giọng xuống để nói để khỏi bản thân mình hút nhiều vi khuẩn vào mồm. Nhưng căn phòng sau khi 2 người cãi nhau xong thì quá đỗi im ắng đi, nên mới nghe được từng câu từng chữ thuyết giảng đạo lý thế này.