Thoáng cái đã hơn nửa năm, Mùa Đông Không Lạnh vẫn ở Quân Lâm Thiên Hạ, mà Chỉ Gian Lưu Sa cũng luôn thuộc Lâm Uyên Các.
Bọn họ vẫn yêu nhau tướng sát như vậy, chưa từng bị ai quấy rầy.
Phàm là người của Lâm Uyên Các, thấy Mùa Đông Không Lạnh ở dã ngoại đều
không hề nương tay. Cho dù chỉ là trận đấu nhỏ hằng ngày, hai người Chỉ
Gian Lưu Sa và Mùa Đông Không Lạnh vẫn hăng hái như thường.
Trạng thái như vậy được khống chế rất tốt, cho dù là bang chiến hay thành
chiến, dù Mùa Đông Không Lạnh và Chỉ Gian Lưu Sa đồng thời chỉ huy liên
minh bên mình thì giữa bọn họ vẫn không có gì ngăn cách. So đầu óc luôn
thú vị hơn so sức mạnh nhiều.
Tối thứ bảy vừa đánh thành chiến
xong, Mùa Đông Không Lạnh liền rời khỏi YY, một mình chạy đến Thiên Cảnh Nhai. Mùa Đông Không Lạnh trước giờ vẫn luôn năng nổ đột nhiên trở nên
im lặng khiến Chỉ Gian Lưu Sa cảm thấy rất lạ.
“Em sao vậy?” Chỉ Gian Lưu Sa pm Mùa Đông Không Lạnh.
Một lúc lâu sau, cô vẫn không trả lời.
Có lẽ là không có ở máy, Chỉ Gian Lưu Sa cho acc đứng bên cạnh cô rồi mở
web làm chuyện khác, nhưng mà không hiểu sao trong lòng hắn vẫn cảm thấy không yên. Cứ mỗi năm phút, hắn sẽ không tự chủ được mà mở cửa sổ game
lên nhìn một cái xem Lãnh Nữu đã trở lại chưa.
Nửa giờ trôi qua, vẫn không có tin tức.
Bình thường nếu Mùa Đông Không Lạnh đột nhiên phải đi đâu thì cô sẽ nói với
Chỉ Gian Lưu Sa trước một tiếng. Chỉ Gian Lưu Sa nghĩ mãi, hình như hôm
nay cũng đâu có chọc cô, hẳn là không phải đang tức giận đâu nhỉ?
Càng nghĩ càng phiền, Chỉ Gian Lưu Sa dứt khoát đóng luôn cửa sổ web, chuyên tâm chờ tin tức Mùa Đông Không Lạnh.
Lại mười phút trôi qua, acc Mùa Đông Không Lạnh cuối cùng cũng có động tĩnh.
“Về rồi à?” Chỉ Gian Lưu Sa lập tức gửi tin nhắn.
“Ừ.” Mùa Đông Không Lạnh trả lời: “Vừa cãi nhau với ba em một trận.”
Chỉ Gian Lưu Sa đang định khuyên nhủ mấy lời tỷ như phải nghe lời ba mẹ,
không nên phát cáu các kiểu con đà điểu thì Mùa Đông Không Lạnh đã gõ
một đống chữ: “Phiền chết đi, ba bảo em mấy ngày nữa đi gặp con trai một người bạn.”
“Gặp mặt thì có gì mà phiền?” Chỉ Gian Lưu Sa thật sự không thể hiểu nổi, vậy cũng cãi nhau được nữa sao?
“Vấn đề là đã mấy lần rồi a! Đều là muốn bàn chuyện bảo em lấy chồng. Người
làm ăn bọn họ đều muốn dùng hôn nhân như công cụ. Mẹ nó em không thích
a!” Mùa Đông Không Lạnh càng nghĩ càng tức giận: “A Tiễu và Công Tước
cũng sắp kết hôn rồi, chừng nào anh mới đến gặp em một lần đây!”
Chỉ Gian Lưu Sa nhất thời bị tin tức này oanh động, ngay cả gõ phím cũng không được lưu loát: “Chuyện… chuyện hồi nào?”
“Mấy hôm trước tám nhảm với A Tiễu. Lại nói tiếp, cô ấy hòa nhập rất tốt.”
Mùa Đông Không Lạnh than thở: “Em mà dọn ra ngoài ở thì chắc ba em sẽ
phát lệnh truy nã toàn quốc mất!”
Gia cảnh của Mùa Đông Không Lạnh rất tốt, chơi cùng cô lâu vậy rồi, Chỉ Gian Lưu Sa biết rất rõ.
Trên thực tế, trọng điểm của hắn bây giờ căn bản không phải ở tin tức Ôn
Tiễu và Công Tước sắp kết hôn, cả đầu hắn lúc này đều là câu hỏi khi nào đến gặp cô… gặp cô… gặp cô…
Đây đúng là lời mời khiến người ta khí huyết sôi trào a!
“Em xác định?” Chỉ Gian Lưu Sa hỏi: “Anh sang gặp em?”
“Đúng vậy.” Mùa Đông Không Lạnh trả lời: “Gì vậy? Đừng có nghĩ nhiều quá được không? Chỗ em bên đây là thắng cảnh du lịch đó!”
“À ~” Chỉ Gian Lưu Sa nhất thời an tâm: “Nếu không anh book vé máy bay ngay nhé?”
“Sao cũng được!” Mùa Đông Không Lạnh nói: “Em đi ngủ!”
…
Cuối tuần, thời tiết ở thành phố nào đó cũng như tâm tình của người nào đó, hai chữ tươi rói hoàn toàn không thể hình dung.
Chỉ Gian Lưu Sa vừa xuống máy bay liền gọi điện cho Mùa Đông Không Lạnh: “Anh đến rồi, em ở đâu?”
“Bãi đậu xe sân bay.” Mùa Đông Không Lạnh đầu bên kia trả lời: “Anh đi tới là thấy.”
“Chị hai à, tốt xấu gì cũng cho cái bảng số xe chớ!” Chỉ Gian Lưu Sa bất đắc dĩ. Phong cách làm việc của Lãnh Nữu trước giờ là như vậy, nếu hỏi tiếp thì chắc cũng chỉ nhận được hai chữ: Đoán đi.
Có điều hình như
tâm tình của Mùa Đông Không Lạnh hôm nay đặc biệt tốt: “Ai nha anh đi
tới bãi đậu xe phía đông, thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ chính là
em!”
Chỉ Gian Lưu Sa dừng chân trước bãi đậu xe, liếc mắt nhìn một vòng, xe thể thao màu đỏ có một đống. Mẹ nó, đùa à?
Đúng lúc này, một chùm sáng lóa mắt đột nhiên chiếu thẳng lên mặt Chỉ Gian
Lưu Sa, hắn híp mắt nghiêng đầu, thấy cách đó không xa, một cô nàng ngồi trên xe đang cầm điện thoại mở đèn flash chiếu về phía hắn.
Chỉ liếc mắt một cái, Chỉ Gian Lưu Sa liền nhận ra đây là Mùa Đông Không Lạnh.
Hắn bước đến bên cạnh, đặt tay lên cửa kính xe, mỉm cười: “Không tệ, F-Type?”
Mùa Đông Không Lạnh tháo kính nhìn hắn. Con người Chỉ Gian Lưu Sa cũng như
tên hắn vậy, cảm giác đầu tiên chính là gọn gàng, thoải mái, nhìn thêm
vài lần mới có thể cảm nhận được khí chất ưu nhã toàn thân.
“Không bằng anh.” Mùa Đông Không Lạnh chỉ chỉ bên cạnh, ý bảo Chỉ Gian Lưu Sa lên xe: “Xe gì mà anh chưa thấy qua.”
Chỉ Gian Lưu Sa lên xe, an nhàn ngồi trên ghế phụ.
“Đi đâu đây?”
Mùa Đông Không Lạnh đang lái xe khẽ nhếch khóe miệng: “Trung tâm buôn người.”
“Anh bán em hay là em bán anh?” Chỉ Gian Lưu Sa nghiêng đầu nhìn Mùa Đông Không Lạnh.
Gương mặt cô cũng giống như tác phong hằng ngày của cô, tóc buộc đuôi ngựa
gọn gàng, mặt trang điểm nhẹ nhàng, một thân trang phục công sở, nhìn
thế nào cũng giống nữ cường nhân chứ không phải con nhà giàu ăn chơi lêu lổng.
Lúc này đã là buổi trưa, xe vẫn bon bon trên đường. Mùa Đông Không Lạnh không nói đi đâu, mà Chỉ Gian Lưu Sa cũng không hỏi nữa.
Một tên đàn ông như hắn nếu bị một cô nàng bán đi thì đời này thật sự không còn mặt mũi bước ra đường.
Xe dừng trước cửa một nhà hàng, phục vụ lập tức bước lên mở cửa.
Chỉ Gian Lưu Sa tất nhiên là đã quen với tình huống như vậy, chỉ là hắn
không nghĩ Mùa Đông Không Lạnh dẫn hắn đến đây là để ăn cơm. Theo lý
thuyết thì thành phố này có rất nhiều đặc sản đường phố, loại người
không thiếu tiền, suốt ngày ăn tiệm như họ ghét nhất chính là đi nhà
hàng ăn.
Mùa Đông Không Lạnh chắc chắn biết điều đó, cho nên Chỉ Gian Lưu Sa xác định cô có âm mưu.
Đột nhiên hắn rùng mình một cái, cảm giác như có một trận gió lạnh đang thổi qua.
Lúc này, Chỉ Gian Lưu Sa thật sự nghĩ mình không nên sang đây gặp Mùa Đông Không Lạnh, tự nhiên lại nhảy vào hố lửa.
Bước đến trước cửa một phòng bao trong nhà hàng, Mùa Đông Không Lạnh đột
nhiên xoay người, trịnh trọng vỗ vai Chỉ Gian Lưu Sa một cái, giống như
đang nói ‘huynh đệ, xin bảo trọng’, sau đó bình tĩnh mở cửa.
Vừa bước vào phòng, lập tức có mấy ánh mắt quét qua người Chỉ Gian Lưu Sa, khiến hắn nổi da gà toàn thân.
“Bạn trai con.” Mùa Đông Không Lạnh kéo tay Chỉ Gian Lưu Sa: “Dạo trước ảnh
khá bận, hôm nay mới rảnh sang đây thăm con.” Vừa dứt lời, cô liền quay
sang cười một cái thật ngọt ngào, khiến Chỉ Gian Lưu Sa thiếu chút nữa
đã nghĩ là mình nhận nhầm người.
Cô nàng dịu dàng này thật sự là Lãnh Nữu sao?
Người đang ngồi trên bàn nhìn qua lại giữa hắn và Mùa Đông Không Lạnh mấy
lần. Chỉ Gian Lưu Sa nháy mắt liền chú ý đến một tiểu tử bộ dạng khá
được mặc nguyên cây hàng hiệu từ đầu tới chân. Đây đại khái chính là tên nhóc mà ba của Mùa Đông Không Lạnh định sắp xếp cho cô gặp mặt rồi.
Chỉ Gian Lưu Sa suy nghĩ, bề ngoài tiểu tử này thoạt nhìn cũng không tệ,
nguyên nhân không được Mùa Đông Không Lạnh ưu ái đại khái chắc là nhìn
có hơi thiếu thông minh đi?
Mùa Đông Không Lạnh thích người thông minh, điều này Chỉ Gian Lưu Sa hoàn toàn chắc chắn.
Người cũng đã đến rồi, ba của Mùa Đông Không Lạnh cũng chỉ có thể nể mặt con
gái, sau đó không mấy cam nguyện gật đầu với cha con đối phương.
Rất nhiều chuyện không giống như mấy tình huống đối chọi gay gắt, sấm chớp
ầm ầm, xoắn tám trăm vòng máu chó như trên phim. Thật ra khi Mùa Đông
Không Lạnh kéo Chỉ Gian Lưu Sa vào thì hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi.
Một bữa cơm, không mấy vui vẻ, người hài lòng nhất chính là Mùa Đông Không
Lạnh. Ba cô nhìn trái nhìn phải Chỉ Gian Lưu Sa, hỏi về tình hình gia
đình và thu nhập một chút, sau đó cũng không nói gì.
Dù sao cũng
đã thời đại này rồi, hôn nhân tự do gì đó, Mùa Đông Không Lạnh không hề
bị áp lực. Điều ba cô lo lắng cũng chỉ là đứa con gái vừa xinh đẹp lại
có tài của ông đã hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi rồi mà mỗi ngày vẫn
chỉ cắm mặt chơi game, ngay cả một người bạn trai cũng không có.
Hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi chưa kết hôn là cực kỳ bình thường, nhưng
nếu là không hề yêu đương thì lại khác. Ông rất lo lắng cho khuynh hướng giới tính của cô.
Có điều nếu đã là bình thường rồi thì không còn vấn đề gì nữa.
Đi trên đường, Chỉ Gian Lưu Sa có tò mò hỏi chuyện Ôn Tiễu và Chinh Chiến Công Tước, sau đó cũng không nói thêm gì.
Ở đây có rất nhiều cảnh đẹp, khi hai người leo đến đỉnh núi, ngồi bẹp
uống nước nghỉ mệt thì Chỉ Gian Lưu Sa đột nhiên quay sang nhìn Mùa Đông Không Lạnh bằng ánh mắt thâm thúy: “Khuynh hướng giới tính của em bình
thường sao?”
“Anh thấy sao? Nếu em có vấn đề thì còn anh?” Trước
giờ Mùa Đông Không Lạnh vẫn luôn nói chuyện rất thẳng thắn, Chỉ Gian Lưu Sa chỉ cúi đầu cười cười.
“Nghe đồn mọi người đều nghĩ em và Bạo Lực Nữu mới thật sự là một cặp.” Chỉ Gian Lưu Sa hỏi: “Em nghĩ sao?”
“Đừng lo, đồng tính không thể kết hôn, bằng không anh và Công Tước nhất định
đã đi công chứng rồi.” Mùa Đông Không Lạnh đùa: “Còn anh, gần ba mươi
rồi sao chưa kết hôn?”
“Cũng như em thôi.” Chỉ Gian Lưu Sa nhún
vai, nói: “Tâm cao như trời, mệnh mỏng như giấy. Trên thiếp nhân duyên
không có tên anh.”
Mùa Đông Không Lạnh cũng không tin lời tự giễu như vậy, nghiêm túc nói: “Người như anh, cũng giống em, xung quanh có
không ít vệ tinh, nếu muốn tìm ai ưu tú thì cũng một đống. Làm người a,
tiêu chuẩn không nên quá cao, thấy thích hợp thì gả đi thôi, bằng không
anh sẽ phải độc thân cả đời.”
Có ai có thể nói hắn biết vì sao lại là gả chứ không phải cưới không?
“Vậy còn em?” Chỉ Gian Lưu Sa hỏi lại: “Thấy thích hợp còn không cưới?”
Mùa Đông Không Lạnh gật đầu, tỏ vẻ tán thành: “Có lý, em nghĩ em cũng trưởng thành, nên kiếm vợ rồi.”
Chỉ Gian Lưu Sa đơ.
Mùa Đông Không Lạnh ném chai nước khoáng trong tay vào lòng Chỉ Gian Lưu
Sa, mấy giọt nước bắn lên không trung theo hình parabol đập lên mặt hắn, cũng khiến hắn tỉnh lại.
“Hừm?” Chỉ Gian Lưu Sa đặt chai nước xuống đất: “Đột nhiên anh nghĩ đến một chuyện.”
“Chuyện gì?” Mùa Đông Không Lạnh hỏi.
“Hình như anh gặp được một cô nàng tương đối vừa ý.” Chỉ Gian Lưu Sa vừa nói, tầm mắt cũng di động theo một cô gái mặc đồ thể thao vừa leo lên gần
đó. Mùa Đông Không Lạnh nhìn theo anh, sau đó hừ lạnh một tiếng, đứng
dậy chuẩn bị xuống núi.
Nhưng cô còn chưa đứng vững thì đã bị Chỉ Gian Lưu Sa nắm tay kéo vào lòng, hơi thở ấm áp và luồng gió núi mát mẻ cùng hòa trên mặt cô. Lời nói khiêu khích rồi lại nghiêm túc của hắn
cũng theo đó ngấm thẳng vào đáy lòng: “Anh là nói, chúng ta cũng phát
triển ra đời thật đi!”