Suốt cả bảy ngày, Giang Bắc Thần cứ lặng lẽ nhìn dòng sông Thames yên ả trôi mà âm thầm thở dài.
Sau khi Giang Tử Nhiễm sang Anh đã rất ngoan ngoãn đi làm thủ tục nhập học, nhưng mà trường học nội trú ở Anh lại có rất nhiều yêu cầu. Thấy Giang
Tử Nhiễm cứ mơ mơ hồ hồ, và anh lại được cô mình nhờ cậy nên đành phải ở lại chờ cô bé thích ứng. Đây là ngày cuối cùng anh ở lại London.
Từ sáng sớm, Giang Bắc Thần đã ra khỏi khách sạn, tới ngân hàng đổi mười
vạn bảng Anh, rồi lại chuẩn bị visa thật chu đáo cho Giang Tử Nhiễm.
Nhà họ Giang có ba đứa cháu trai thì Giang Tử Nhiễm thân với Giang Bắc Thần nhất, anh và cô bé hơn kém nhau tám tuổi, từ nhỏ anh đã vô cùng thương
yêu đứa em họ này của mình. Ngày bé, cả hai đứa trẻ cùng sống với ông cụ Giang ở đại viện. Đó là quãng thời gian Giang Bắc Thần nghịch ngợm
nhất. Có một lần, anh và mấy người Chiến Sính gây ra đại họa, chọc tổ ong vò vẽ trên cây hòe làm cho rất nhiều người đã bị ong đốt. Ông cụ Giang tức giận vô cùng, cứ cầm dây
mây quật tới tấp vào người Giang Bắc Thần. May mà lúc đó có Giang Tử
Nhiễm, lúc ấy mới ba tuổi chạy ra kéo cánh tay của ông mình, trên gương
mặt bụ bẫm tèm lem nước mắt nước mũi, xin tha: "Ông ơi ông, ông đừng
đánh anh cháu mà." Lúc ấy, Giang Bắc Thần mới thoát được một trận đòn
nhừ tử.
Cô và dượng của Giang Bắc Thần, tức ba mẹ của Giang Tử
Nhiễm bận việc quanh năm suốt tháng, rất ít khi có thời gian quan tâm
đến con gái mình. Cho nên ở trong mắt Giang Bắc Thần, những việc mà
người thoạt nhìn rất nổi loạn như cô em họ mình đã làm đều không có gì
đáng trách.
Giang Tử Nhiễm đã thay đồng phục, nhìn thật trẻ trung năng động và dễ thương. Giang Bắc Thần và Giang Tử Nhiễm cùng ngồi trên băng ghế bên bờ sông nhìn du thuyền chậm rãi chuyển động.
"Anh Ba, ngày mai anh phải về rồi sao?"
Giang Bắc Thần nhìn về phía trước nhưng không trả lời, chỉ lấy một tấm thẻ ra khỏi túi áo khoác ngoài đưa cho cô bé: "Em cầm cái thẻ này đi, mật mã
là sáu số cuối cùng trong dãy số điện thoại của em."
"Em không cần đâu, ba mẹ em cũng cho em tiền sinh hoạt rồi mà..." Giang Tử Nhiễm xua tay không muốn nhận.
Giang Bắc Thần cũng không để ý, dứt khoát nhét thẻ vào tay cô bé: "Đấy là của ba mẹ em, đây của anh Ba cho em, con gái sống một mình nên có nhiều
tiền một chút mới được."
Giang Tử Nhiễm vẫn chỉ là một cô gái
nhỏ, nghe như vậy, lại nhìn tấm thẻ mỏng manh trong tay bất chợt rơi
nước mắt, chóp mũi hồng hồng, giọng nói cũng tràn đầy sự uất ức: "Anh
Ba..."
"Anh Ba... Em không hiểu vì sao ba mẹ cứ khăng khăng bắt
em sang đây... Ở Bắc Kinh em có người thân, có bạn bè, còn có người mà
em yêu. Tại sao họ lại không cho em ở lại chứ?"
Giang Bắc
Thần nhìn cô gái nhỏ trước mặt, cảm thấy dường như hình ảnh bé gái mũm
mĩm mặc yếm hoa trong ký ức rất lâu trước kia đang hòa vào làm một với
cô gái nhỏ này, trong lòng bỗng dưng trào ra cảm xúc mềm mại. Anh hiểu
rất rõ mục đích của cô và dượng, họ muốn Giang Tử Nhiễm có thể học được
cách sống tự lập để trở nên ưu tú hơn. Mặc dù cô em họ bé bỏng của anh
vẫn còn ngây thơ hồn nhiên như vậy mà đã phải xa gia đình, một thân một
mình sống trên một đất nước xa xôi, phải chịu sự nhớ nhung giày vò, còn
phải trở nên độc lập, phải chịu đựng sự lột xác. Nhưng mà suy cho cùng
thì đây là con đường mà những người sinh ra trong gia tộc như bọn họ đều phải trải qua.
Nhưng ngẫm nghĩ thì quả thực cũng có chút luyến tiếc.
Anh giang tay ra ôm Giang Tử Nhiễm vào lòng, vỗ vỗ bờ vai cô bé an ủi.
Giọng nói trầm ấm như tiếng đàn Cello khiến cho người ta cảm thấy thực
an tâm.
"Tử Nhiễm, con người ta một khi muốn trưởng thành thì
phải chấp nhận đánh đổi thứ gì đó, mà thứ đó, đối với cuộc sống tương
lai của em có lẽ chỉ nhỏ bé đến mức không đáng kể. Thứ em phải mất đi có khả năng chính là sự tự do."
"Vậy anh Ba cũng từng mất đi thứ gì đó hay sao?"
"Đương nhiên." Giang Bắc Thần gật đầu, "So với em thì những gì mà anh bị mất còn nhiều hơn."
"Là cái gì vậy?"
Cái gì ư...? Đúng vậy, rốt cuộc là cái gì nhỉ? Ngay cả chính Giang Bắc Thần cũng muốn biết, là tình yêu, là sự tin tưởng, hay là nhiều hơn thế?
Thời tiết ở London ẩm ướt, không gian được bao phủ bởi một lớp sương mỏng
manh, hai anh em không ai nói gì nữa, chỉ ngẩn ngơ nhìn du thuyền vẽ ra
từng vệt, từng vệt nước trên mặt sông.
Thật muốn quay trở về quá đi mất... Giang Bắc Thần nghĩ như vậy.
_______________________________
Sở Hàm ở trong bệnh viện dưỡng bệnh suốt một tuần, miệng vết thương đang
dần khôi phục, tình trạng tốt lên không ít. Ban ngày cô cố gắng bớt chút thời gian tới thăm Thẩm Hi Hòa, đến giờ lại chậm rãi quay về phòng. Ngay cả Trần
Nho Tụng cũng nói, hai mẹ con cô rất có duyên với bệnh viện này.
Trong khoảng thời gian này, Trịnh Khải đã đến thăm cô hai lần nhưng ngay cả
cửa cũng chưa được vào bởi vì Chử Duy Nguyện luôn đứng chặn ở đó. Đối
với bà cô nhỏ này, Trịnh Khải muốn đánh cũng không được, muốn mắng cũng
không xong, chỉ có thể háo hức mà đến rồi lại phẫn nộ mà về.
Lần
trước, khi Chử Duy Nguyện về nhà một buổi tối, Giang Bắc Thần cứ cau có
khó chịu với cô mãi. Cho nên lần này biết anh phải sang Anh, cô đã nịnh
nọt, tự mình gọi điện sang cho người kia thề son sắt cam đoan: Nếu thành trì thất thủ, thì cứ hỏi tội em đi. Cho nên cửa phòng bệnh luôn ở trong tình trạng này.
Nhưng mà hôm nay, khi canh cửa, Chử Duy Nguyện lại không có tư thế không sợ trời không sợ đất như mấy hôm trước.
Kiều Hoàn mặc một bộ quần áo may sẵn cao cấp màu xanh dương nhạt, trên tay
đeo chiếc túi Kelly Hermes màu cam, trên gương mặt được chăm sóc vô cùng cẩn thận chỉ có một vài đường vân nho nhỏ nơi khóe mắt nhưng gần như
không nhìn ra cái gì gọi là dấu vết năm tháng cả.
"Sao vậy? Nguyện Nguyện không định cho dì vào hay sao?"
"Đâu ạ... Nhưng mà sao đột nhiên dì lại tới đây ạ?" Chử Duy Nguyện kích động nhìn bà, ngay cả nói cũng không được lưu loát.
Bên ngoài đồn đại rằng, ở nhà họ Giang, người đáng sợ nhất không phải là
ông cụ Giang có chiến công hiển hách, cũng không phải là mấy người con
trai con gái quyền cao chức trọng của ông cụ, mà chính là cô con dâu thứ hai đã gả vào nhà họ Giang ba mươi năm nay - Kiều Hoàn.
Bà là
người được giáo dục rất tốt nên đã từng được ông cụ Giang lấy làm ví dụ
điển hình về việc đối nhân xử thế. Khi nhắc đến bà, những người đàn ông
khác cùng thế hệ đều có chung một nhận xét là dịu dàng và nhã nhặn, kèm
theo đó là cảm giác tiếc nuối vô cùng.
Hồi nhỏ, mấy người Chử Duy Nguyện chỉ biết, nếu đi theo Giang Bắc Thần gây chuyện mà bị ông nội
Giang biết thì không sao, nhưng nếu để dì Kiều biết thì bọn họ nếu không bị đánh thì chắc chắn sẽ bị phạt. Nhìn bà có vẻ rất hiền lành dịu dàng
nhưng một khi đã tức giận thì sẽ nghiêm đến mức ngay cả Giang Bắc Thần
cũng không dám nói thêm câu nào. Thỉnh thoảng, bọn họ lại đứng trước cửa sổ nhìn Giang lão Tam bị Kiều Hoàn phạt dùng bút lông chép Luận Ngữ. Về sau, mấy người bọn họ còn lôi chuyện này ra làm trò cười rất nhiều lần.
Kiều Hoàn khéo léo nở nụ cười: "Sao dì lại có thể không đến được chứ? Sở Hàm bị bệnh như vậy, dì làm trưởng bối nghe được tin tức thì dù thế nào
cũng phải đến thăm. Huống chi, hiện giờ Tam ca của cháu lại không ở
đây."
Lúc này, Chử Duy Nguyện có ngốc cũng có thể nghe ra được ý
tứ là: Tam ca của cháu không ở đây cho nên dì mới tới, để dễ dàng xử lý. Cô nắm chặt chiếc di động trong tay, tự biết
lần này không thể tránh được rồi, đành phải để Kiều Hoàn đi vào: "Chị Sở Hàm vừa mới truyền dịch xong, còn đang nghỉ ngơi ạ. Dì vào đi, cháu sẽ
không quấy rầy hai người."
Chử Duy Nguyện nhìn chằm chằm bóng
lưng cao gầy của Kiều Hoàn, rồi vội vàng đi ra ngoài gọi một cuộc điện
thoại, đáng tiếc, đầu dây bên kia chỉ vang lên giọng tổng đài viên lạnh
lùng thông báo rằng đối phương đã tắt máy.
Trên sân bay Heathrow - Anh quốc, một chiếc máy bay Boeing khổng lồ đang gầm rú rồi thẳng cánh bay lên bầu trời trong xanh.
Lúc Kiều Hoàn đi vào, Sở Hàm vừa thay xong bộ đồ bệnh nhân.
Cô nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn, bỗng chốc khựng lại.
Sở Hàm đứng lên, nhìn người phụ nữ trước mặt, hơi luống cuống nói: "Dì Kiều... Sao dì lại tới đây..."
Kiều Hoàn không ngờ, mới chỉ ba năm thôi mà cô gái nhỏ xinh đẹp rạng
rỡ trước kia lại biến thành cái bộ dạng này. Cũng phải thôi, trải qua
cú sốc lớn như vậy, sao có thể không thay đổi được chứ. Sắc mặt vốn dĩ
có chút nghiêm túc của bà không khỏi dịu xuống. Bà thản nhiên bước đến
bên cửa sổ, vẫy tay bảo: "Ngồi xuống đi, dì đến để thăm cháu."
"Vết thương của cháu đã đỡ hơn chưa?"
Sở Hàm dè dặt trả lời: "Đỡ hơn nhiều rồi ạ, đã khôi phục gần như hoàn toàn rồi ạ."
"Vậy là tốt rồi." Kiều Hoàn gật đầu an ủi, sau đó hít sâu một hơi nói: "Sở
Hàm, dì biết cháu từ ngày cháu còn bé tí. Ngày hôm nay vì sao dì tới
đây, người thông minh như cháu chắc hẳn cũng đã đoán ra được nguyên
nhân."
Sao có thể không biết được chứ? Sở Hàm chua xót nghĩ. Cô
hơi cúi đầu nhìn mũi chân mình, giọng nói mơ hồ cất lên: "Cháu biết, bởi vì Giang Bắc Thần."
"Cháu biết là tốt rồi, dì cũng không muốn
vòng vo với cháu. Cháu gặp chuyện không may, chúng ta cũng rất lo lắng,
cho nên khi Giang Bắc Thần làm mấy chuyện đó vì cháu chúng ta đều có thể hiểu, bây giờ bệnh tình của cháu đã khá hơn, dì hi vọng hai đứa có
thể..."
Kiều Hoàn cũng không ngờ rằng cô lại không biết, nhất thời không đoán được
ra là Sở Hàm đang giả vờ hay là thực sự không hiểu. "Cháu không biết
sao? Nó vì cháu mà suýt chút nữa đã lấy mạng ba tên côn đồ kia đó."
Lần này đến lượt Sở Hàm kinh ngạc, cô có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến
chuyện Giang Bắc Thần vì mình mà gánh hai chữ "Mạng người" nặng như vậy
trên lưng.
Kiều Hoàn thấy Sở Hàm không nói được gì thì biết mục
đích của bà đã đạt được một nửa, lại tiếp tục mở miệng: "Cháu cũng nên
hiểu, hiện giờ cháu và Bắc Thần là hai người không cùng một thế giới. Nó còn sự nghiệp và cuộc sống riêng của mình, nên những người làm cha mẹ
như chúng ta không muốn cháu làm ảnh hưởng đến nó..."
"Dì Kiều."
Sở Hàm bất chợt ngẩng đầu ngắt lời Kiều Hoàn, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh,
nói: "Cháu biết rồi ạ. Cháu sẽ rời xa anh ấy." Cháu sẽ rời xa anh ấy,
rời xa cuộc sống của anh ấy.
Mặc dù Kiều Hoàn không hy vọng hai
người họ ở chung một chỗ nhưng bà tin vào nhân phẩm của Sở Hàm. Thấy cô
mở miệng cam đoan như vậy, bà cũng buông được tảng đá lớn trong lòng
xuống: "Dì biết cháu là đứa bé hiểu chuyện, nếu cháu đã nói như vậy dì
cũng không làm phiền cháu nữa. Cháu hãy an tâm dưỡng bệnh đi nhé. Dì về
đây."
Lúc chạm vào tay nắm cửa, Kiều Hoàn bỗng nhiên nhớ tới cái
gì đó, quay đầu lại nhìn Sở Hàm đang ngồi yên lặng trên giường bệnh:
"Đúng rồi, dì cũng có nghe được chuyện của mẹ cháu. Về sau, cháu không
cần phải liên hệ bác sĩ thông qua Giang Bắc Thần nữa, dì sẽ nhờ bác sĩ
Trần quan tâm điều trị cho mẹ cháu."
Cánh cửa "Kẹt" một tiếng, rồi nhẹ nhàng đóng lại.
Sở Hàm bỗng chốc che miệng, cuộn chặt người lại run rẩy, vẻ bình tĩnh mà cô cố gắng duy trì trước đó đã lập tức sụp đổ.
Cô cứ ngỡ rằng, cô có thể lại được ở bên anh giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cô cứ ngỡ rằng, chỉ cần cô buông bỏ quá khứ, để những thứ đó không trở thành gánh nặng giữa hai người là đủ.
Cô cứ ngỡ rằng, tình cảm của Giang Bắc Thần đối với mình không sâu đậm
lắm, nên cho dù cô có rút lui anh cũng sẽ không bị tổn thương.
Cô cứ ngỡ rằng, chỉ cần có anh ở bên cạnh thì tất cả nỗi sợ hãi và tuyệt vọng của bản thân cũng sẽ biến thành hy vọng.
Nhưng mà cô lại bỏ qua thứ quan trọng nhất.
Cho dù hai người đã không đề cập đến những chuyện của quá khứ nữa, nhưng
lúc này làm sao có thể vượt qua một cách dễ dàng không chút trở ngại
được chứ. Những cảm xúc vốn dĩ bị cô đè nén trong lòng, bỗng nhiên lại
trào ra như nước biển lạnh băng rồi xối thẳng vào người cô.
Cuối cùng thì, cô cũng không thể buông tha cho bản thân mình.
Mẹ cô nằm viện là do anh âm thầm sắp xếp, ba mạng người kia cũng là lời
giải thích tốt nhất mà anh dành cho cô. Sở Hàm biết rõ, mỗi khi cô gặp
chuyện không may thì đều có ảnh hưởng như thế nào với Giang Bắc Thần.
Hôm nay, Kiều Hoàn đến đây là muốn cô rời khỏi Giang Bắc Thần, mặc dù hiện
giờ hai người vẫn chưa ở cùng nhau. Nhưng mà quả thật, làm gì có người
làm mẹ nào lại muốn đứa con trai xuất sắc ưu tú như vậy của mình cứ cố
chấp với một người con gái như vậy chứ. d∞đ∞l∞q∞đ. Mối quan hệ vốn dĩ
nên kết thúc từ lâu lại một lần nữa được hàn gắn bởi cuộc điện thoại vào đêm hôm đó của chính cô. Quả thật đây chính là sai lầm của cô.
Nhưng mà, Giang Bắc Thần à, rốt cuộc thì em nên lấy cái gì để báo đáp tình yêu sâu đậm và sự thương xót mà anh dành cho em đây?
Sở Hàm vùi mặt vào giữa hai đầu gối, lựa chọn một quyết định tàn nhẫn,
quyết định này cũng có thể đẩy chính cô vào con đường vạn kiếp bất phục.
Cô phải tỉnh táo lại để suy ngẫm thật kỹ, làm thế nào mới có thể khiến cho anh hạ quyết tâm vứt bỏ cô giống như nhiều năm trước khi cô có thể
quyết tâm rời khỏi anh được đây?