Kỷ Hành Đông mày chau mặt ủ nằm trên giường La Hán* trong hội sở uống trà, nhìn mấy thứ trong tay mà muốn phát rồ, trong lòng âm thầm quất một vạn cái roi vào người
đã giao cho anh nhiệm vụ này.
Dùng lời của Chiến
Sính mà nói thì, Kỷ Hành Đông chính là người không sạch sẽ nhất trong số mấy người bọn họ. Dựa vào cái gì? Dựa vào việc Kỷ đại thiếu gia anh
không có công ăn việc làm đàng hoàng nhất, suốt ngày chỉ đắm chìm trong
chốn ôn nhu hương* của đám nhà giàu, sung
sướng tựa thần tiên, cho nên lẽ dĩ nhiên công việc làm ăn của anh cũng
không quang minh chính đại nhất. Sau khi Chử Mục nhờ anh đi điều tra
chuyện này, Kỷ Hành Đông cũng rất để tâm, chưa cần dùng đến độc chiêu đã tra ra toàn bộ manh mối của chuyện này rồi.
(* - đại khái ý của câu này là mấy chốn ăn chơi đàng điếm của nhà giàu.)
Nhưng mà, mấy thứ này anh đã cầm trong tay vài ngày rồi, lại không biết nên giao cho Giang Bắc Thần như thế nào.
Trong tập tự liệu này, có hướng đi của Trịnh Khải và lời khai của ba tên côn
đồ đang ở chỗ Hầu Gia. Trịnh Khải còn đỡ, nhưng ba tên này thì...
Mặc kệ đi! Kỷ Hành Đông bực bội xoa mặt, uống một ngụm trà trong chén rồi xoay người rời đi.
Trước khi đi anh còn nói một cách thật nghiêm túc nghiêm túc với người quản
lý đang đứng trước cửa chính: "Nếu đến giữa trưa mà tôi còn chưa quay về thì nhớ đi báo cảnh sát là tôi bị giết rồi nhé."
Tai nghe bluetooth sáng lập lòe vài giây rồi lập tức được kết nối.
"A lô?"
"Ôi chao! Ông chủ Giang đang ở chỗ nào vậy, chẳng lẽ vẫn còn đang ở trong bệnh viện canh cho mỹ nhân ngủ hay sao?"
Giang Bắc Thần chẳng muốn nói lời vô ích với anh, mà trong lòng ít nhiều cũng hiểu được rằng anh đang định làm gì: "Ta đang ở công ty, nếu muốn gặp
thì hẹn nhân huynh ở kiếp sau."
"Thôi được! Ngươi cứ cởi hết chờ
ta tới đi, mười phút nữa có mặt!" Kỷ Hành Đông cà lơ phất phơ đạp chân
ga, quẹo tay lái nghênh ngang đi tới đại sảnh của Thế Cần.
"Nhìn
tôi một cái đi được không? Mấy ngày nay tôi phải cật lực đi điều tra cho ngài đó!" Kỷ Hành Đông đặt mông ngồi lên bàn làm việc rộng rãi của
Giang Bắc Thần rồi ném thứ gì đó tới trước mặt anh.
"Cho cậu ba
mươi phút để trình bày!" Giang Bắc Thần xoa mi tâm, nhìn cũng không thèm nhìn xấp giấy trên bàn. Không hiểu là do mấy ngày vừa qua không được
nghỉ ngơi tử tế hay là bởi vì nhìn thấy cái bộ dạng đáng đánh đòn này
của Kỷ Hành Đông, mà trông vẻ mặt anh thoạt nhìn thật khó coi.
Các người có phải là đã khinh thường tôi quá rồi hay không? Tốt xấu gì cũng nên làm ra vẻ quý trọng thành quả lao động của tôi một chút chứ!!! Kỷ
Hành Đông hít sâu một hơi, cắn chặt hàm răng trắng bóng, phẫn hận nói:
"Giang Bắc Thần!!!"
"Hả?" Giang Bắc Thần nhíu mày, hơi nghi ngờ liếc mắt nhìn anh một cái.
"Cậu nghe đây... Chuyện là thế này..."
Tận đến lúc ra ngoài cửa công ty, vẻ mặt của Giang Bắc Thần vẫn rét lạnh.
Vừa mới lái xe được mấy phút thì ba Giang - Giang Chấn Quốc gửi cho anh
một tin nhắn, bắt anh phải về nhà, cũng đập tan luôn ý định muốn tới
bệnh viện của anh.
Đã hai ngày nay anh chưa đến thăm Sở Hàm, tối
hôm đó, khi đặt lên trán cô một nụ nôn, Giang Bắc Thần đã có quyết định
trong lòng. Anh định chờ đến khi cô tỉnh lại sẽ nói chuyện với cô. Anh
muốn giữ cô lại bên mình, giống như thật lâu, thật lâu trước kia.
Bình thường, Giang Bắc Thần không sống tại nhà họ Giang, sau khi anh từ nước ngoài trở về đã chuyển ra bên ngoài ở. d♡iễ^n‿đà^n‿l♡ê‿q^uý‿đ♡ôn. Thỉnh thoảng vào dịp lễ tết, tiệc gia đình hay là Chủ nhật rảnh rỗi anh mới
về thăm ông nội. Đại khái là mọi người trong nhà cũng biết tính tình của anh nên cũng rất ít khi yêu cầu anh về nhà.
Hôm nay, Giang Chấn Quốc trở về từ thành phố B, chắc chắn là không có chuyện tốt lành rồi.
Trên bàn cơm không có ông cụ Giang, chỉ có ba mẹ Giang Bắc Thần và Giang Nam Thừa đang không hiểu lý do vì sao đột nhiên bị gọi về.
Giang Bắc Thần vừa vào phòng đã nhìn thấy vẻ mặt bực dọc khó chịu của anh Hai nhà mình, trên mặt tràn đầy sự ghét bỏ đối với anh, dường như đang muốn
nói: Chú chết rồi mà vẫn còn muốn kéo anh xuống nước!!!
Giang
Chấn Quốc ho nhẹ một tiếng, cắt đứt ánh mắt trao đổi của hai người,
Giang Bắc Thần nhanh chóng thay đổi thành vẻ mặt tươi cười hiền lành vô
hại:
"Ba, ba về sao không báo cho con một tiếng, để con đi đón?"
"Anh đi đón?" Ba Giang mặc một chiếc áo len dệt kim hở cổ, vừa ngắm nhìn bức tranh trong tay vừa nói: "Chỉ sợ đến chính anh cũng không có thời gian
rảnh ấy."
"Con lúc nào chẳng rảnh, có cái gì quan trọng hơn ba chứ?"
"Anh ngồi xuống đi, tôi có chuyện muốn hỏi anh đây." Giang Chấn Quốc chỉ vào cái ghế dựa bên cạnh ý bảo anh ngồi: "Tôi nghe nói anh đang đấu nhau
gay gắt với Trịnh Ngọc Khôn có đúng không? Ngay cả anh Hai của anh cũng
giúp anh?"
Giang Nam Thừa là người tinh tường, anh không thể nào
không nghe ra ý tứ trong lời nói của Giang Chấn Quốc, rõ ràng là đang
trách cứ Giang Bắc Thần đã khiến cho sự việc trở nên quá ầm ĩ.
Nhưng mà tự anh đã giúp em trai mình, nên bây giờ có xảy ra chuyện gì anh
cũng phải có trách nhiệm đi gánh vác. Giang Nam Thừa ngồi thẳng người
lên, từ tốn mở miệng:
"Chú Hai, không phải là cháu giúp Bắc Thần, mà do Trịnh Ngọc Khôn cố chấp tranh giành thứ vốn thuộc về Bắc Thần cho con trai ông ta. Làm anh trai, cháu không thể trơ mắt đứng nhìn em mình bị ức hiếp ạ."
"Cháu giúp đỡ nó giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo thì
có!" Giang Bắc Thần tức giận đập bàn, đôi mắt dưới cặp kính viễn thị ánh lên cái nhìn sắc bén tinh tường.
"Thằng nhóc này muốn làm cái gì các người cũng chiều theo ý nó, thích cái gì được cái đó! Tôi hỏi anh,
cái dự án này có cái gì mà anh phải tranh giành với Trịnh Khải bằng được hả? Công ty anh cũng không hề liên quan gì đến lĩnh vực này, tại sao
anh cứ nhất quyết phải chen chân vào hả?"
Giang Bắc Thần nhíu mày nhìn ba mình, cảm thấy rất không kiên nhẫn: "Ba già ơi, sao hôm nay ba
nóng tính vậy? Ông nội cũng đã giáo huấn con rồi, ba chỉ cần nói hai câu tượng trưng là được. Trong lòng con đã có tính toán."
"Mày thì
tính toán cái gì??! Tính toán mà đi đánh nhau với Trịnh Khải? Người ta
đều biết mày lại ở chung một chỗ với con bé nhà họ Sở rồi, lại còn đưa
nhau đến bệnh viện nữa? Giang Bắc Thần, ba mày không có ở đây, nên mày
muốn tạo phản có phải không?"
Giang Nam Thừa nhìn hai cha con
đang giương cung bạt kiếm, vội chạy ra giữa hai người, ra hiệu bằng ánh
mắt cho Giang Nam Thần ý bảo anh hãy câm miệng lại đi.
Kiều Hoàn
bưng đồ ăn từ phòng bếp ra cũng vội nói chen vào: "Chấn Quốc, con nó tự
biết chừng mực, ông cũng đừng vừa về đến nhà đã giáo huấn con như thế."
Giang Nam Thừa nhận lấy đĩa thứ ăn trong tay Kiều Hoàn, đặt lên bàn ăn: "Chú
Hai à, một năm cháu còn không được gặp chú đến hai lần, chú đừng tức
giận với cháu như vậy chứ."
Sắc mặt Giang Chấn Quốc hơi hơi dịu
đi. Ông cũng nhận ra rằng bản thân có chỗ hơi quá, bèn cuộn bức tranh
trên bàn lại, đưa cho Giang Bắc Thần, nói: "Mang lên tầng trên cho ba."
Giang Bắc Thần nhận lấy, trên đường đi lên tầng anh gặp bà Trương, quản gia
nhà họ Giang. Bà Trương đã làm ở nhà họ Giang mấy chục năm nay, xét về
địa vị, theo lời ông cụ nhà này nói thì, địa vị của bà còn cao hơn mấy
cô con dâu của ông.
Ngày bà Trương còn trẻ, chưa chồng con đã
được hậu cần sắp xếp cho vào nhà họ Giang làm bảo mẫu, lúc đó bà nội
Giang Bắc Thần vẫn còn sống, thấy bà đáng thương liền giữ lại. Từ Giang
Chấn Quốc đến đứa cháu đầu tiên của ông cụ Giang và sau đó là Giang Bắc
Thần, Giang Nam Thừa,... bà đều chứng kiến sự trưởng thành của họ từ bé
đến lớn. Cho nên già trẻ lớn bé trong nhà họ Giang đều kính trọng bà.
"Sao bà Trương không xuống dưới nhà ạ?"
Bà Trương nhìn thấy đứa bé này vui mừng không thôi, vuốt ve mái tóc dày
của Giang Bắc Thần: "Bà cố ý ở trên tầng để mật báo cho cháu."
Giang Bắc Thần duỗi tay ôm bà cụ vào hõm vai mình, "Dạ? Có phải ba mẹ cháu
lại muốn dùng chiêu gì để đối phó với cháu không ạ?" Nhìn tình cảnh lúc
nãy thì nếu không có cũng thành có.
"Không phải chuyện đó." Bà
Trương cưng chiều vỗ vỗ cánh tay Giang Bắc Thần: "Chiều hôm qua, có một
tiểu thư tới nhà chơi, tên là cái gì mà An An
đó, bà cũng không nghe rõ, hình như nói cháu đối xử với người ta không
ra gì. Lúc mẹ cháu nghe xong đã rất giận dữ, khi ấy ba cháu cũng vừa về. Tối nay cháu phải cẩn thận một chút đấy!"
"Cố An An ạ?"
"Đúng! Chính là cô gái đó! Thằng nhóc này, không phải là cháu làm lớn bụng con gái nhà người ta đấy chứ?" Bà Trương nghi ngờ nhìn chằm chằm Giang Bắc
Thần.
"Trời đất, bà nghĩ đi đâu vậy? Cô ta không làm cháu lớn
bụng thì thôi! Bà còn chưa trông thấy vẻ mặt của cô ta khi nhìn cháu
đâu." Giang Bắc Thần ghét bỏ nói xong, còn khoa trương dùng hai tay che
trước ngực như muốn bảo vệ mình.
Bà Trương nhìn dáng vẻ này của
anh bật cười hì hì: "Thằng nhóc này... Bà nói xong rồi đó, lát nữa khi
xuống tầng cháu phải cẩn thận đó."
"Cháu biết rồi, lát nữa bà cũng xuống đi nhé."
Ngay khi bà Trương quay lưng bước đi, ánh mắt Giang Bắc Thần thoáng cái trầm xuống, bộ dạng thay đổi khác hoàn toàn với lúc nói chuyện với bà
Trương.
Cố An An, tôi đã quá coi thường cô rồi!
Anh còn
đang thắc mắc vì sao chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà ba anh đã
biết chuyện của anh với Sở Hàm, xem ra, ngay từ đầu lúc Kiều Hoàn biết
chuyện cũng là do cô ta mật báo.
Thật đúng là... một đóa hoa đào kia còn chưa kịp xử lý, một đóa khác đã nở ra.
_____________________________
Bên kia, Chử Duy Nguyện ở trong bệnh viện ngây người đã hai ngày, chuyện
này đối với một người ngày nào cũng phải tắm rửa sạch sẽ thơm mát như
Chử nhị tiểu thư mà nói thì đúng là thách thức tính nhẫn nại của cô ấy.
Hiện giờ đang là giai đoạn Sở Hàm bình phục sức khỏe, tinh thần cô khá
lên không ít, thấy Chử Duy Nguyện ở trong phòng bệnh mà cuồng chân cuồng tay như vậy cô không nhịn được nói:
"Nguyện Nguyện, hay là hôm nay em về nhà đi? Một mình chị ở lại cũng được."
"Không được không được, sao em có thể để chị ở lại một mình chứ." Chử Duy Nguyện vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, không đồng ý nói.
"Không sao đâu mà, em cứ về đi, chỉ một đêm thôi, chị không sao đâu. Em về nhà nhân tiện mang cho chị mấy bộ quần áo tới đây, như vậy chị mới có thể
qua thăm mẹ chị được."
Đã năm ngày trời Thẩm Hi Hòa không được
gặp Sở Hàm, mặc dù hai mẹ con nằm chung một bệnh viện nhưng lại cách
nhau hai tầng lầu. Lúc Sở Hàm tỉnh lại đã dặn Chử Duy Nguyện rằng,
chuyện này ngàn vạn lần đừng nói cho mẹ cô biết. Chử Duy Nguyện gật đầu, vỗ ngực bảo đảm: "Chị yên tâm đi, ngày nào em cũng bớt chút thời gian
qua thăm dì, em nói chị đang đi công tác xa."
Đây là lần thứ ba
Chử Duy Nguyện nói dối Thẩm Hi Hòa, nếu cứ tiếp tục như vậy, khó tránh
khỏi không bị phát hiện, nghĩ vậy, Chử Duy Nguyện hơi dao động một chút.
"Vậy... Em về nhé?"
"Ừ" Sở Hàm gật gật đầu trấn an cô ấy.
"Vậy được rồi! Em về một đêm rồi sáng mai lại tới! Nếu có chuyện chị nhớ gọi điện thoại cho em nhé, hoặc không gọi cho Tam ca cũng được."
Sau khi trải qua chuyện này, Sở Hàm cũng không né tránh Giang Bắc Thần như
né tránh rắn rết nữa, dù sao thì chuyện Giang Bắc Thần đã cứu cô là sự
thực không thể thay đổi. Mà những hành động đã làm khi hôn mê của mình
Sở Hàm cũng vẫn nhớ. Trong lòng cô đã thừa nhận, cô ỷ lại anh. Sau khi Sở Hàm tỉnh lại vẫn
chưa nhìn thấy Giang Bắc Thần, chỉ nhớ mang máng cô đã kéo ống tay áo
anh, cũng nhớ rõ nụ hôn mát lạnh trên trán mình lúc đó.
Sở Hàm nằm một mình trong phòng bệnh chưa được bao lâu thì bị mấy tiếng gõ cửa làm phiền.
Cảnh tượng lúc này hơi giống với buổi chiều vài ngày trước đó. Trịnh Khải
cầm một bó hoa trong tay, tươi cười đứng trước mặt cô. Chẳng qua, hoa
hồng vàng đã đổi thành hoa bách hợp màu hồng phấn.
"Sở tiểu thư, đã lâu không gặp, cô có khỏe không?"