Vừa rồi chỉ là đèn
đường ở bên ngoài mờ nhạt chiếu xuống thân thể to lớn anh đã nhìn chân
của Mịch Nhi, hiện tại tất cả vết thương ở chân trái cùa cô cũng trực
tiếp hiện rõ dưới ánh sáng đèn, vết phồng rộp máu sưng to lên dữ tợn
trên đôi chân trắng ngọ của Mịch Nhi, lộ ra như vậy nhìn thấy mà đau
lòng.
"Mịch Nhi . . . . . . Còn đau không ——" Liên Tĩnh Bạch vội
vàng đổ nước nóng, dịu dàng lấy chân cô bỏ vào nước giảm bớt áp lực, anh đau lòng hỏi, "Nước có nóng quá không, như vậy có nóng đến vết thương
không?"
Mịch Nhi nhíu đôi mày thanh tú, gượng chịu đựng lắc đầu một cái, cô nói: "Không có việc gì, em không đau ——"
Chân trái của cô cũng chưa hoàn toàn ngâm trong nước nóng, vết phồng rộp và
cọ xát da cũng cẩn thận không dính giọt nước nào, để phòng nhiễm trùng
và lây nhiễm.
Mịch Nhi nhìn vẻ mặt nghiêm túc như gặp địch của
Liên Tĩnh Bạch, thái độ của anh còn đau khổ hơn cô, cô không khỏi mở
miệng sai khiến anh nói: "Anh Tiểu Bạch, anh giúp em lấy cái hòm thuốc
ra được không? Đặt ở trên kệ bên trái, hòm thuốc dãy thứ hai đó, em phải tiến hành trị thương rồi !"
Liên Tĩnh Bạch vội nghe lời đi tới
mang hòm về, Mịch Nhi đã lau khô chân để trên giường, cô nhận lấy hòm
thuốc, cúi đầu bôi thuốc khử trùng vết thương một hồi.
Mặc dù quá trình trị liệu mỗi một động tác đều làm cho cô đau kinh khủng, nhưng
dưới ánh mắt tràn ngập quan tâm đó của Liên Tĩnh Bạch, cô dám nhẫn nại
không phát ra một tiếng kêu đau đớn, chỉ âm thầm cắn đôi môi đến trắng
bệch, dấu răng để lại một dấu vết khác thật sâu.
"Hô. . . . . ."
Làm xong bước trị liệu cuối cùng, Mịch Nhi cuối cùng thở dài một hơi, cô xoa một đầu mồ hôi lạnh, có chút mệt mỏi nói, "Được rồi, tiếp theo, chỉ cần nmỗi ngày thay thuốc chờ vết thương lành là được rồi —— muốn hoàn
toàn hồi phục phải đợi năm ngày, có thể nhanh hơn một chút." Hàn Băng
Tâm&d^d~l^q!d^
Liên Tĩnh Bạch cũng theo động tác kết thúc trị liệu của Mịch Nhi mà thả lỏng xuống, anh nhìn băng gạc đeo trên chân
Mịch Nhi, lại một lần nữa anh dường như hỏi thăm các vấn đề lớn nhỏ:
"Thuốc chữa thương của dì Tố hoàn toàn không có hiệu lực với em sao, hay là em chưa cải tiến ra cách điều chế thuốc thích hợp với em? Tại sao em phải chờ vết thương theo khả năng tự phục hồi của bản thân tốt lên
nhiều, mới có thể khỏi hẳn chứ. . . . . ."
Anh vẫn nhớ y thuật
thần kỳ của dì Tố điều trị cho cha của mình năm đó, dì Tố nghiên cứu chế tạo ra thuốc chữa thương độc nhất vô nhị quả thật có thể tỏa ra khả
năng tiềm tàng lớn nhất của tế bào, khiến chỗ bị thương sinh trưởng với
tốc độ nhanh nhất, cải tử hồi sinh Bạch Cốt Sinh Cơ chẳng qua như thế,
đó là kỳ tích chân chính.
Nhưng mà, loại thuốc kia chỉ không có
hiệu quả duy nhất với Mịch Nhi, cô hoàn toàn không thể chịu được nó chút nào, một chút cũng không thể sử dụng loại thuốc đặc biệt này!
Cho nên, từ nhỏ đến lớn chỉ cần Mịch Nhi bị thương, cũng chỉ có thể lẳng
lặng chờ thân thể mình tự phục hồi từ từ tốt lên, nhưng thể chất của cô
sợ đau như thế, thời gian dưỡng thương như là hành hạ lớn nhất, mỗi một
lần đều khiến anh rất đau lòng. . . . . .
"Vậy có biện pháp gì,
không thích hợp chính là không thích hợp nha. . . . . ." Mịch Nhi cũng
đã thông suốt khuyên Liên Tĩnh Bạch, "Loại thuốc chữa thương đó sẽ có
tác dụng phụ cực kì đau đớn, cho dù đã được pha loãng, cho dù tăng thêm
chất chữa trị đau đớn phù hợp, em cũng vẫn không chịu nổi. . . . . .
Cách điều chế em cũng cùng mẹ nghiên cứu qua nhiều mặt, bây giờ cách
điều chế đã là hoàn mỹ, cho dù chỉ đổi một chất chỉ giảm một chút phân
lượng, cũng không đạt được hiệu quả điều trị, mẹ và em cũng bỏ qua. Anh
Tiểu Bạch, không thể dùng liền không cần tốt lắm, từ từ dưỡng thương
không gì là không được, mức độ đau này em hoàn toàn có thể chịu được!"
"Là lỗi của anh, khiến em bị thương. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch cúi người
hôn trán Mịch Nhi, lo lắng nói, "Em nằm nghỉ một lát, anh đi bảo phòng
bếp đưa chút đồ ăn khuya tới đây, cả đêm em ăn chưa có bao nhiêu, phải
xã giao khắp bữa tiệc, bây giờ muốn ăn gì, anh đi bảo người làm!"
"Uhm, làm chút điểm tâm cháo loãng là được rồi, chúng ta ăn chung!" Mịch Nhi
suy nghĩ một chút nói, "Anh cũng chưa ăn cơm tối, cũng cần ăn nhiều một
chút!"
Liên Tĩnh Bạch cười gật đầu một cái, nhẹ nhàng ra khỏi cửa phòng, Mịch Nhi nằm ở trên giường nghỉ ngơi một hồi, cảm thấy lễ phục
đắt giá trên người mặc không thoải mái, cô giơ chân trái bị thương lên
chân còn lại trên sàn, vịn vách tường, nhảy lên từ từ đi tới phòng tắm,
thừa dịp trong thời gian Liên Tĩnh Bạch không ở đây, đi tắm thay quần áo một phen.
Khi Liên Tĩnh Bạch tự mình đem đồ ăn khuya quay lại,
thấy Mịch Nhi đã rửa mặt thay quần áo ngủ, cô đang lười biếng nằm ở bên
giường xem ti vi, cầm máy sấy có cũng được không có cũng được thổi tóc
ướt, còn rảnh rang đung đưa hai chân, một bộ dạng rảnh rỗi an nhàn.
Liên Tĩnh Bạch vội để thức ăn xuống, tiến lên kiểm tra chân trái của cô, anh chỉ sợ lúc cô rửa mặt không cẩn thận làm ướt vết thương, khiến cho bệnh biến chứng.
Khi phát hiện băng gạc
hoàn toàn không ướt, Liên Tĩnh Bạch mới thở phào nhẹ nhõm, anh đỡ lấy
máy sấy trên tay Mịch Nhi, vừa sấy tóc vừa nhắc mãi: "Em không thể chờ
anh trở lại rồi đi tắm sao? Em đi qua như thế nào, chân trái còn có thể
bước đi? Em sấy khô tóc rồi xem TV có được không, như vậy rất dễ bị cảm. . . . . ."
Mịch Nhi cũng đã mở hộp đồ ăn khuya ra, tiện tay ăn
chút điểm tâm ngon, nghe Liên Tĩnh Bạch lải nhải không ngừng, cô dứt
khoát cầm một miếng bánh xốp giòn lên, nhét vào trong miệng của anh:
"Tới nếm thử một chút điểm tâm ngon trước đi! Em cũng chỉ là đầu ngón
chân bị thương chút xíu, làm chuyện gì cũng hoàn toàn không có vấn đề,
anh Tiểu Bạch anh cũng đừng khẩn trương lo lắng nữa. . . . . ."
Liên Tĩnh Bạch bị thức ăn chặn miệng, qua loa nhai nuốt vào điểm tâm, anh
thở dài nói: "Ai, vậy em cũng đừng làm chuyện khiến anh khẩn trương lo
lắng nha, khi nào thì em có thể khiến anh yên tâm đây. . . . . ."
"Hì hì, không yên tâm, vậy thì nhìn còng chọc em nhiều hơn đi!" Mịch Nhi
cười trộm, mặc dù đây không phải là ý của cô, nhưng nếu như có thể khiến lực hút của Liên Tĩnh Bạch hoàn toàn tập trung trên người cô, không có
thời gian nhàn hạ nhìn người khác, cô sẽ tiếp tục vui vẻ hơn!
"Anh cần chính là nhiều tinh lực hơn, mới có thể hoàn toàn bảo vệ em tốt. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch lắc đầu một cái, cưng chiều nhìn vẻ mặt Mịch Nhi
ăn hạnh phúc, đây là vợ tương lai cả đời của anh, người anh yêu lo lắn
mười mấy năm, làm sao anh có thể không thương tiếc bảo vệ cô!
"Vì thưởng sự bảo vệ của anh, em tới cho anh ăn khuya đây!" Mịch Nhi quả
thật cầm trái cây, từng cái một cho Liên Tịnh Bạch ăn, vẻ hiền lành ân
cần hiếm thấy.
Hai người liền ở không khí hài hòa ngọt ngào như
vậy chia sẻ một chút thức ăn khuya phong phú, mùi vị ăn được đã không
còn quan trọng, quan trọng là, đây là bữa cơm đầu tiên của bọn họ sau lễ đính hôn, thời gian mọi người ăn cơm chung là hoàn mỹ nhất, đây chính
là một hồi ức ngọt ngào.