"Hừ, em còn đang giận anh!" Mịch Nhi rầu rĩ nói, cô cố ý đem cằm hơi nhọn
của mình dùng sức tựa lên bả vai của Liên Tĩnh Bạch, hừ nói, "Em còn có
thể cho anh cõng cũng không tệ rồi, anh còn muốn như thế nào nữa. . . . . ."
Mặc dù trải qua một hồi giày vò bởi vết thương ở chân, cô bị
đau đớn trên thân làm cho giảm sự tức giận, đã rất khó nổi giận toàn
thân, nhưng cô vẫn không cam lòng bỏ qua cho anh như vậy, cứ như vậy đã
nguôi lửa giận!
"Em a. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch bất đắc dĩ than một tiếng, anh biết, chuyện này không thể dễ dàng kết thúc như thế!
Cho dù bây giờ Mịch Nhi bị thương trong người đau đớn, cũng không quên nhớ sẽ tính sổ với anh!
"Vậy cũng rồi, em nói đi, em đang tức cái gì, em muốn anh phải làm thế nào?" Rõ ràng Liên Tĩnh Bạch giả vờ không hiểu gì cả, dứt khoát hỏi cô, "Em
nói ra có thể trút bớt tức giận, anh cũng vậy mượn cơ hội này tham khảo
sửa sai?"
"Anh còn dám hỏi em!" Mịch
Nhi nhất thời nổi trận lôi đình, cô kích động vung vẩy chân tay, muốn
gây khó dễ trên lưng Liên Tĩnh Bạch, nhưng cô vừa mới giơ chân lên, liền động phải vết thương, nhất thời toàn thân suy yếu vô lực kêu rên, "A -- hu hu, đau. . . . . ."
"Mịch Nhi!" Liên Tĩnh Bạch cuống quít
dừng bước, anh nóng nảy nghiêng đầu nhìn sang, vội vàng kêu lên, "Làm
sao vậy, đụng phải ngón chân sao? Bây giờ em bị thương, có tức giận cũng đừng lộn xộn!"
"Oa... Hu, thật đáng ghét. . . . . ." Mịch Nhi
không ngừng dùng mặt cọ lên cổ áo của Liên Tĩnh Bạch, tức giận la ầm
lên, "Đều là lỗi của anh, là anh để cho em tức giận, oa hu, đau quá. . . . . ."
"Ngoan, chút nữa là tốt thôi, lập tức sẽ không đau nữa."
Liên Tĩnh Bạch giống như dỗ trẻ con không ngừng an ủi Mịch Nhi trên
lưng, lẳng lặng chờ đợi cảm giác đau đớn của cô biến mất, an ủi Mịch Nhi từ từ bình tĩnh lại.
Cuối cùng không còn nghe thấy Mịch Nhi kêu
rên, cũng không nỡ cố ý chọc giận cô bị đau, Liên Tĩnh Bạch mới khe khẽ
hỏi: " Bây giờ em sao rồi? Anh nghĩ, nhất định chân em không còn đau như vậy nữa, anh hỏi này, họng của em có sao không, làm bộ kêu lâu như vậy, có thấy mệt mỏi hay không?"
Ý đồ của Mịch Nhi bỗng chốc bị anh
phát hiện, cô tức thời đỏ mặt tới mang tai, xác thực, chân chỉ đau nhức
hơn 10 giây, sau đó tiếng kêu rên của cô đều cố làm trò muốn để anh thấy áy náy. Cô kêu tận hai phút thì mới dừng lại, thật sự bởi vì cuống họng cứ cố làm bộ gào thét, có chút không thoải mái. . . . . .
"Hừ!"
Cô lại không phục hừ một tiếng, Mịch Nhi nhìn Liên Tĩnh Bạch gần ngay
trước mắt, để hai cánh tay hả giận, cô vòng hai tay siết chặt cổ anh,
"Họng của em mệt mỏi, nhưng tay của em vẫn còn khỏe mạnh!"
"Khụ
khụ --" Liên Tĩnh Bạch nhất thời không chống đỡ được, cổ họng yếu ớt bị
kìm chặt, bước chân anh cũng có chút lảo đảo, vội vàng kêu lên: " Mịch
Nhi, đừng náo loạn, cẩn thận anh không thở được, cõng em cùng nhau lăn
xuống từ trên cầu thang đó --"
Mịch Nhi không khỏi nhìn xuống độ
cao thang đá, vì nghĩ cho mạng nhỏ của mình, cô ngoan ngoãn nới lỏng tay ra: "Xem vị trí bây giờ, lần này tạm thời bỏ qua cho anh, em không động tay, trước hết chúng ta mở miệng giải quyết tội của anh trước. . . . .
."
"Được, em nói đi. . . . . ." Liên
Tĩnh Bạch chậm rãi đi xuống dọc theo thang đá, mỉm cười nói, "Tôi đã đắc tội gì với tiểu thư Mịch Nhi, xin chỉ giáo!"
"Anh chêu chọc rất
nhiều hoa đào, những bông hoa đào kia không có đi quấy rầy anh, nhưng
vẫn chửi bới em mắng em, bọn họ ước ao ghen tị thậm chí dính líu đến
người nhà của em, chuyện này thực sự là quá đáng!" Đầu tiên Mịch Nhi tố
cáo tội nghiêm trọng nhất của anh, "Anh đúng là lam nhan họa thủy, đi
đâu cũng phóng điện, khắp nơi đều tiết ra Hormone đàn ông, em gả cho anh sẽ bị những người phụ nữ đó ghi hận tới chết! Ở với anh, em thấy mình
chẳng có chút cảm giác an toàn nào, em cho anh biết, em hối hận khi đồng ý lời cầu hôn của anh rồi!"
"À. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch gật
đầu, nhẹ giọng hỏi ngược lại cô, "Vậy em muốn anh phải làm gì đây? Về
sau tuyệt đối không có bất kỳ trao đổi hay nhìn thẳng vào mắt một người
phụ nữ nào khác nhé, về sau ra cửa sẽ không bao giờ gặp phụ nữ, hay là
dứt khoát hủy dung khiến mọi người lui tránh, cuối cùng em mới có thể có cảm giác an toàn nhỉ?"
"Anh!" Mịch Nhi bị lời của anh làm cho nghẹn họng, ai cũng biết, những việc này đều không thể!
Thân là tổng giám đốc của công ty lớn, trong lúc anh nói chuyện làm ăn sẽ
khó tránh khỏi đụng phải phái nữ, nếu vì kiêng dè mà không nói một câu,
đây là cách tuyệt đối không thể thực hiện, khi ra cửa không gặp phụ nữ,
việc này đối với Liên Tĩnh Bạch càng thêm khó mà có thể thực hiện, anh
gánh vác trách nhiệm của vô số người, hoàn toàn không có biện pháp trở
thành trạch nam ở trong gia đình. . . . . .
Về phần đem mình hủy
dung, dù ngày nào đó Liên Tĩnh Bạch thật sự làm như vậy, cô đều bỏ qua
tính mạng ngăn cản anh! Nếu như anh bị thương, không biết cô đau lòng
thế nào, tuyệt đối sẽ dùng tất cả tâm huyết cả đời chữa khỏi cho anh!
"Anh biết những thứ này đều không thể
thực hiện, còn phải cố ý nói vậy làm gì. . . . . ." Mịch Nhi tựa cằm lên cần cổ Liên Tĩnh Bạch, ấp úng nỉ non, "Chờ anh già rồi, chúng ta có thể cùng nhau ở nhà không thấy bất kỳ ai, nhưng bây giờ, anh không thể
tránh xa phụ nữ mà rời khỏi xã hội. . . . . ."
"Vậy còn việc phá
hủy gương mặt của anh, không tốt sao?" Liên Tĩnh Bạch khẽ cười đề nghị,
"Chỗ của em nhất định có thuốc hủy dung tốt chứ? Cho dù bây giờ không
có, vậy thì đi làm ngay đi. . . . . ."
"Em không cho anh nói bậy
như vậy!" Mịch Nhi từ phía sau lưng che lấy miệng anh, vội vàng nói,
"Thân thể của anh khỏe mạnh là điều quan trọng nhất, ai dám tổn thương
anh thì em sẽ cho người đó biết tay! Cho dù người kia là anh, nếu như
anh muốn hủy dung của mình, em cũng sẽ không bỏ qua cho anh!"
"Vậy phải làm gì đây?" Liên Tĩnh Bạch hỏi tiếp, môi của anh cũng cọ vào lòng bàn tay Mịch Nhi, như chiếc lông khẽ vuốt qua trái tim của Mịch Nhi,
"Anh yêu em như vậy, không có em anh không sống được, em bởi vì nguyên
nhân anh được phụ nữ hoan nghênh mà không muốn tiếp nhận anh, bây giờ
lại gạt bỏ tất cả vấn đề, vậy cuối cùng em muốn như thế nào? Em nói cho
anh biết, anh phải làm như thế nào thì mới có thể để em an tâm sống bên
cạnh anh, sẽ không muốn chạy trốn. . . . . ."
". . . . . ." Mịch
Nhi có chút á khẩu không trả lời được, vốn cô còn lo lắng là Liên Tĩnh
Bạch sẽ rời khỏi cô, thế nào bây giờ anh lại thay đổi đề tài, hỏi xem
biện pháp gì có thể giữ cô ở lại?
Giống như, cô tức giận trách
tội anh, là ở cố ý tìm lý do khơi mào tranh cãi, là ở tuyên bố ý định
chia lìa. Cho nên anh mới như vậy, sợ sẽ mất đi cô. . . . . .
Thật ra thì, cô cho rằng, anh Tiểu Bạch sẽ luôn yêu cô, anh yêu sâu hơn so
với cô yêu anh, cô chỉ mới có những suy nghĩ lung tung giận chó đánh
mèo, trách cứ và tức giận, thật ra thì một chút ý nghĩ chân thật cũng
không có.