"Thi Nghi, cậu không
cần chấp nhặt với cô ta!" Cô tiểu thư đứng đầu mặc váy đỏ vội vàng kéo
bạn tốt, lạnh lùng trấn an họ nói, "Nói chuyện với cô ta chỉ làm vấy bẩn thân phận của chúng ta, làm sao có thể động thủ với thứ người đó? Chúng ta đi thôi, đợi cô ta thực sự cảm nhận được khó khăn nhà hào môn, đương nhiên là sẽ đến lúc cô ta phải khóc!"
"Dì(hình như đồng âm với
thi nghi)? Ai nha ai nha, thì ra bà bảo dưỡng tốt như vậy! Thật khiến
người ta hoảng sợ, nhìn mặt bà chỉ mới ba mươi tuổi, thì ra đã là bác
gái già rồi?" Mịch Nhi cố tình thêm dầu vào lửa, cố ý giả bộ kinh ngạc,
trêu chọc thiếu nữ áo xanh nói: " Tôi thật sự hi vọng tuổi bà có thể giữ mãi phong thái như vậy, có thể có dũng khí mặc lễ phục màu xanh như
vậy, bà thật sự là cao thủ giả trang nai tơ!"
"Cô -- cô! Cuối
cùng-- cô!" cô gái áo xanh đã giận muốn nổ phổi, cô ta không ngừng run
rẩy, tức giận đến nỗi nói không hoàn chỉnh.
"Thi. . . . . ." Cô
tiểu thư váy hồng còn muốn an ủi cô gái áo xanh, cũng không dám trực
tiếp gọi tên cô ta, "Đừng nóng giận, tức giận là mắc bẫy cô ta, cần gì
chấp nhặt với cô ta. . . . ."
Trong lòng cô gái áo đỏ cũng căm
giận, cô ta nói với cô tiểu thư váy hồng: "Dao Thục, cô ta đã quá đáng
đến mức này, nếu như không cho cô ta thấy chút lợi hại, thì làm sao
chúng ta dằn nổi cơn giận này!"
"Ai nha, ba người các cô đúng là
ngọa hổ tàng long, có một dì bảo dưỡng dung mạo tốt, lại còn có một ông
chú*(từ thục lái thành thúc) giả gái?" Mịch Nhi chỉ vào cô gái áo trắng, trên mặt tỏ ra kinh ngạc, hô lên, "Dao thúc, thì ra là ngài là ngụy
nương*(người đàn ông giả nữ) à?! Thật sự khiến tôi giật mình, hoàn toàn
không có nhìn ra cô là đàn ông, hơn nữa còn là ông chú!"
"Tiện nhân, cô đang nói ai đấy!" Cuối cùng cô gái áo
hồng mang theo vẻ mặt bình tĩnh cũng phải sụp đổ, cô ta luôn mang theo
nụ cười, nhưng bây giờ vặn vẹo giống như người đàn bà xấu xí, vẻ mặt cô
ta giận dữ, muốn tiến lên xé miệng Mịch Nhi, "Tôi cho cô nói bậy, cho cô dám nói xấu chúng tôi này--"
Hai cô tiểu thư bên cạnh bị cảm xúc của cô gái áo trắng tác động, cũng xông lên toàn bộ, họ cũng mang một
bụng lửa giận muốn tiến lên giúp một tay: "Giám động thủ trên đầu thái
tuế*(cường hào ác bá), hôm nay chúng tôi sẽ cho cô biết cái gì là chết
chắc!"
Bọn họ nhìn Mịch Nhi chỉ có một mình tuyệt đối không đánh
lại ba người họ, hơn nữa là người phụ nữ đê tiện hèn mọn như vậy, cho dù cô ta bị hắt nạt, tuyệt đối sẽ không có ai dám kiện gia thế của họ,
không dám lấy trứng chọi đá nói ra chân tướng!
Tất cả ba người ở
đây đều lộ ra vẻ mặt hung ác, cuối cùng Mịch Nhi chờ đúng thời cơ thích
hợp, môi cô bất giác nâng lên nụ cười ác ma, tay trái nhẹ nhàng vung
lên, bột trắng không mùi bắn ra từ trong lòng bàn tay cô, lẳng lặng
khiến ba người kia hít vào trong mũi.
Bột thuốc vừa tiến vào trong mũi, ba vị tiểu thư giống như bị thi triển thuật điểm huyệt, cứng ngắc tại chỗ.
Họ hoảng sợ phát hiện đến ngón tay của mình cũng không động đậy được, dáng vẻ trên mặt cũng không khống chế được, toàn thân đứng hình như vậy!
"Cô. . . . . . Cô là yêu nữ, cuối cùng đã sử dụng yêu pháp gì với chúng
tôi!" Cô gái áo hồng nghẹ ngào kêu to, rõ ràng thân thể đã vượt ra khỏi
khống chế bản thân cô ta, cô ta không thể khôi phục tỉnh táo, "Rốt cuộc
cô đã đụng tay chân gì!"
"Một chút này nọ mà thôi, tôi đã cải tạo thuốc tê, tôi đặt tên nó là ‘Quỳ Hoa Điểm Huyệt’!" Mịch Nhi trọc trọc
ba người cứng ngắc, buồn cười nhìn vẻ mặt xấu xí nhất của họ, "Mùi vị
của nó cũng không tệ lắm phải không? Đây chính là lần đầu tiên tôi sử
dụng nó trên cơ thể người, mấy người có thể cảm tạ ân đức của tôi, ở
trong phạm vi toàn thế giới, tôi đã ưu tiên cho mấy người thí nghiệm
trước!"
Mịch Nhi hả hê cười
duyên, thật may là cho dù tối nay tham gia bữa tiệc đính hôn, cô đều có
thói quen mang theo chút thuốc chuẩn bị bất cứ tình huống nào, bây giờ
lại dùng tới!
Cái "Quỳ Hoa Điểm Huyệt" là phương thuốc mới điều chế, người hít vào lập tức tê dại thần kinh toàn thân, dừng lại mọi động tác!
Chỉ là, cô mới sáng tạo thuốc bột không ngừng hệ thống ngôn ngữ, người bị
dính thuốc vẫn có thể nói chuyện, có thể diễn tả cảm xúc bản thân .
Ha ha, tưởng tượng một chút, khi một người toàn thân không thể nhúc nhích
được, chỉ có thể động miệng, không ngừng bất lực cầu xin, không ngừng
khóc lóc kể lể, có gì so với hình ảnh càng này đây?
Đây tuyệt đối là phương pháp hả giận cực tốt, là sự trả thù hay nhất cho những cô tiểu thư danh giá thủ đoạn!
Cô gái áo xanh bị lời Mịch Nhi kích thích tức giận hơn, cô ta kích động
kêu to: "Ai mà cảm kích cô! Cái đồ tiện nhân này, rốt cuộc cô đã làm gì
chúng tôi, có phải là những trò của bọn hạ đẳng không? Hừ, tốt nhất bây
giờ cô nên đem thuốc giải cho tôi, chúng tôi sẽ miễn cưỡng suy tính xem
có nên tố giác hay không, nếu không, cô cứ chờ chết đi!"
"Tốt
không hứng thú với giao dịch này, tôi sẽ không đồng ý! Tôi lại muốn
trang trí trên mặt mấy người, vẽ con heo hay con rùa gì đó, nhất định là rất thú vị!" Mịch Nhi nâng cằm lên, đôi mắt màu tím không ngừng chớp
chớp, cô thật sự móc ra một cây son, khoa tay múa chân trên mặt bọn họ,
"Mấy người nói xem, nếu như tân khách phía ngoài thấy mấy tiểu thư danh
giá như vậy, thấy trên mặt tiểu thư luôn luôn cao quý xấu xí như vậy,
lại còn có mấy hình vẽ, tối nay có thể nổi đến mức nào đây?! Cha mẹ yêu
quý mấy người sẽ nghĩ thế nào, về sau mấy người sống ở thành phố K thế
nào đây. . . . . ."
Tiểu nhân âm hiểm ác độc! Cô là ác ma khốn
kiếp! Cô dám đụng vào tôi chút xem, dám làm những việc hèn hạ đó xem!"
Cô gái áo hồng đã bị dọa sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt, trong miệng tức
giận mắng to như cũ, giờ phút này làm gì còn chút phong cách quý tộc,
"Quả nhiên là kẻ không có cha mẹ giáo dưỡng, loại chuyện này cũng làm ra được, cô thật đứng là hạ lưu!"
"Tiểu thư Mịch Nhi, tôi trịnh
trọng cảnh cáo cô, bây giờ cô mang thuốc giải ra, nếu không nhất định cô sẽ không thể chịu nổi!" Trên mặt cô gái áo trắng cũng đông lại vẻ mặt
độc ác, cô ta dùng giọng điệu âm độc uy hiếp Mịch Nhi, "Cô biết tôi là
ai không, nhà họ Thẩm cũng không phải ai có thể trêu chọc! Nếu như cô
chỉ cần đụng tới một sợ tóc của chúng tôi, về sau tôi sẽ trả gấp trăm
ngàn lần, cho cô đẹp mắt --"
"Ai muốn để vợ tôi không thể chịu
nổi? Muốn cho ai đẹp mắt?" Một giọng nam trầm thấp truyền từ sau bụi
cây, giọng nói tràn đầy mưa gió ẩn nhẫn tức giận, tràn ngập mùi vị thuốc súng hết sức căng thẳng!