Hai ngày trôi qua rất nhanh, tất cả đều dựa theo kế hoạch tiến hành hoàn
mỹ, Triển Tiếu Khuynh và Liên Hoa của nhà họ Triển, và Mục Thần và Tố
Tâm nhà họ Mục cũng bay từ nước ngoài về, tham gia vào lực lượng lớn của lễ đính hôn.
Thân là cha mẹ của cô dâu chú rể, bọn họ dĩ nhiên
sẽ không bỏ qua bữa tiệc đính hôn con gái nhà mình, nhưng bọn họ đồng
thời cũng khiển trách mãnh liệt với hai người vội vàng quyết định đính
hôn này, tiền trảm hậu tấu (hành động trước báo cáo sau) tự chủ trương
như vậy, khiến người làm cha mẹ như bọn họ quá bị động!
Nhưng dù
trong miệng khiển trách Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi, Tirển Thiếu Khuynh,
Liên Hoa, Mục Thần, và Tố Tâm cũng hết sức hài lòng với lễ đính hôn này, hai nhà bọn họ luôn qua lại thân thiết, lại tận mắt nhìn hai đứa trẻ
này lớn lên, đương nhiên sẽ hết sức hài lòng với việc hai người yêu
nhau. Mặc dù giữa đoạn tình cảm của Liên Tĩnh Bạch từng xuất hiện khó
khăn, xa cách, nhưng cuối cùng vẫn cùng với nhau, hiện tại, hai đứa trẻ
này rốt cuộc cũng tu thành chánh quả tiến đến hôn nhân, bọn họ là cha mẹ cuối cùng có thể yên tâm.
Lễ đính hôn tổ chức buổi chiều hôm
nay, gần tới giờ bắt đầu bữa tiệc, lần lần lượt lượt đã có khách đến,
trừ quản gia và người làm nhà họ Triển phục vụ khách khứa ở lễ đính hôn, chủ nhân Triển Thiếu Khuynh và Liên Hoa cũng mặc lễ phục, lịch sự hoan
nghênh nhân sĩ hai giới thương-chính tham gia lễ đính hôn.
Liên
Tĩnh Bạch cũng mặc âu phục, không ngừng chạy tới nghênh đón những người
khách ở cửa bữa tiệc, anh mỉm cười xã giao đôi câu với khách, đối với
mọi người tò mò hỏi về chuyện cô dâu, lại mỉm cười ngậm miệng không nói.
Dường như tất cả những khách mời cũng đã đúng lúc đi tới hội trường, Liên
Tĩnh Bạch nhìn thời gian, cuối cùng rời khỏi đại sảnh, chuẩn bị đến
phòng hóa trang đón một nhân vật khác của ngày hôm nay chính là cô dâu.
Khi anh đẩy cửa phòng hóa trang ra, thoáng chốc đứng hình trước Mịch Nhi kinh diễm của mình.
Anh luôn biết mặt mộc không trang điểm không chút phấn son của Mịch Nhi đã
cực đẹp rồi, nhưng hóa ra cô trải qua quá trình trang điểm ho cô dâu,
thế nhưng lại đẹp mê hoặc lòng người không cách nào tự kiềm chế như thế!
Mặt của Mịch Nhi được thợ trang điểm khéo léo chỉnh sửa, vốn ngũ quan xinh
đẹp hoàn mỹ càng thêm nhấn mạnh ra sự tinh khiết sâu sắc, đôi mắt tím
càng thêm trong suốt, đôi môi càng thêm đỏ hồng, cả khuôn mặt cũng trở
nên một loại linh động tự nhiên trời sinh, cô như giống như tinh linh,
chỉ đứng ở đâu thì nơi đó là phong cảnh.
Công lực của thợ trang
điểm lại càng thêu hoa trên gấm (ví với việc làm cho sự vật càng đẹp
hơn), tóc ngắn của Mịch Nhi được công phu làm thành những gợn sóng lãng
mạn, giữa tóc có một viên kim cương hình vương miện trang điểm cô càng
thêm xinh đẹp, trên người cô là lễ phục đính kim cương trắng thiết kế
thủ công cao cấp của FL may cho cô.
Lễ phục như tuyết tôn lên dịu dàng và uyển chuyển cả người cô, phía trên khảm kim cương không giây
phút nào không phản chiếu ra dung nhan yêu kiều của cô, dài trên đầu gối 10 cm chiều để lộ ra đôi chân thon dài hoàn mỹ của cô, thiết kế lộ vai
vừa vặn cho thấy xương quai xanh và khe ngực đẹp đẽ sâu sắc của cô, trên cổ đeo sợi dây chuyền kim cương đỏ càng thêm nhấn mạnh đường cong mê
người ở cổ.
Mịch Nhi như vậy, khiến Liên Tinh Bạch muốn lưu lại
dấu vết của mình trên da thịt trắng nõn mềm mại, bá đạo công khai chủ
quyền của mình, anh càng muốn hoàn toàn giấu đi những ** da thịt kia,
không để bất kì kẻ nào nhìn được!
"Sẽ. . . . . . Sẽ rất kỳ quái
sao?" Mịch Nhi nhìn thấy Liên Tĩnh Bạch sững sờ từ trên gương, băn khoăn bất an, lo lắng hỏi, "Em đã năm năm chưa có mặc như vậy, có phải không
thích hợp không. . . . . . Bằng không, hay là đổi lại tạo hình khác?"
Cô đã rời xa xã hội thượng lưu quá lâu, tạo hình xa hoa đaẹp đẽ như vậy, thật khiến cô không tự tin.
"Em rất đẹp, vô cùng đẹp, có thể hấp dẫn sự chú ý của mọi người, khiến tất
cả mọi người khuất phục vì em——" Liên Tĩnh Bạch tiến lên ôm Mịch Nhi, mê muội khen ngợi, anh lại đưa tay từ trên giá áo cầm một cái áo choàng
màu tím nhạt, quàng lên vai cô, "Nhưng da thịt của em chỉ có anh mới có
thể nhìn, anh muốn che lấp nó, không cho ** ngoài cửa nhìn thấy một
chút. . . . . ."
"Ghét!" Mịch Nhi bị anh chọc cười, cô thuận theo khoác vào áo choàng giống màu mắt của mình, le lưỡi nói: "Như vậy được
chưa, Bạo Quân đại nhân?"
"Uhm, để anh xem lại một chút. . . . .
." Liên Tĩnh Bạch lấy ánh mắt chuẩn xác của thiết kế sư quan sát Mịch
Nhi , lại cầm một cài áo bươm buớm thủy tinh cài lên áo choàng, hoàn
chỉnh tạo hình cho cô, lúc này mới thoả mãn gật đầu, anh vươn cánh tay
ra muốn mời cô nói, "Công chúa Mịch Nhi xinh đẹp, bữa tiệc đính hôn phải bắt đầu ngay, mời theo tôi lên sân khấu?"
"Được." Mịch Nhi hạnh phúc cười yếu ớt, đưa tay khoác tay người yêu, hai người sóng vai đến đại sảnh đầy khách quý.
Trong đại sảnh, khách khứa tụm năm tụm ba tụ tập cùng nhau, bưng ly rượu đỏ
nhẹ giọng xã giao, tổng giám đốc, quản lý, các chính khách, quan lớn
mượn cơ hội nói chuện làm ăn lôi kéo giao tình, bạn gái thư ký của bọn
họ và các phu nhân quý tộc cũng bàn luận xôn xao với nhau, suy đoán đủ
loại tướng mạo thân phận của con dâu cả nhà họ Triển.
Các thiên
kim tiểu thư trang điểm lộng lẫy càng thêm ngập tràn mùi thuốc súng, họ
nhao nhao không chịu thua ánh mắt khiêu khích quan sát lẫn nhau, mỗi
người đều tự cho mình là nhân vật đè ép danh tiếng cô dâu trên tiệc đính hôn, lễ phục và trang sức xa hoa đeo đầy thân, trong khoảng thời gian
ngắn cũng bất phân thắng bại .
Cuối cùng, âm nhạc vẫn vang lên
trong đại sảnh ngừng lại, ánh đèn cũng chầm chậm chuyển tối, đây là một
tín hiệu, tuyên bố bữa tiệc đính hôn này sắp chính thức bắt đầu.
Khách khứa lập tức ngùng huyên náo, bọn họ bước chân nhẹ nhàng tụ tập đến
dưới sân khấu duy nhất còn sáng ngời, ngẩng đầu nhìn hai người cùng nhau đứng phía trên, chuẩn bị lắng nghe bọn họ giới thiệu.
Trên đài
một đôi vợ chồng chính là chủ nhân nhà họ Triển Triển Thiếu Khuynh và
Liên Hoa, năm tháng dường như cực kỳ ưu ái với đôi vợ chồng điển hình đã chừng năm mươi tuổi của thương giới, hai người đều như cũ vẫn tuấn tú
như vậy xinh đẹp vô cùng, vẫn trẻ tuổi và hạnh phúc. Hai người bề ngoài
xuất sắc hợp với khí chất ung dung cao quý, cũng khó trách sẽ có vị Liên Tĩnh Bạch tập hợp toàn bộ ưu điểm của cha mẹ này bây giờ đảm nhiệm
người kế nghiệp.
Triển Thiếu Khuynh kéo vợ, chờ tất cả khách khứa tập hợp tới đây, mới đứng trước micro chậm rãi mở miệng: "Hôm nay, muốn cảm ơn các vị ở trăm vội tìm giờ rảnh rỗi rãnh, tới tham gia dạ tiệc
đính hôn, bữa tiệc chuẩn bị vội vàng, nếu như chiêu đãi không chu đáo,
kính xin mọi người tha lỗi! Hiện tại, xin mời mọi người nhiệt liệt hoan
nghênh nhân vật chính tối nay, xin mời cô dâu chú rể lên sân khấu đi!"