"Đó là một ngày của
nửa năm trước, nếu như chuyện kia không xảy ra, ngày đó thật ra em chỉ
làm công việc cứu chữa ngày thường trên chiến trường, em mang dụng cụ
chữa bệnh theo bên người, ở một chỗ trong trận chiến vừa bộc phát cứu
chữa những thứ binh lính và dân chúng bị thương kia. Mãi cho đến khi em
cùng và những người khác trong tổ chức hoàn thành cứu viện, cũng không
xảy ra chuyện khác thường gì, sau đó, trên đường chở bình dân bị thương
trở về phòng bệnh nghỉ ngơi, Mặc Đức sung sướng giơ giỏ chạy tới, mang
theo rất nhiều lương khô thức ăn cho tụi em ăn. Em ấy vẫn luôn rất thông cảm đau lòng chúng em làm việc khổ cực, thường đến đưa cho chúng em một ít thức ăn, ngày đó em ấy chạy tới cũng là chuyện rất bình thường, am
ấy quen thuộc chiến trường giống như nhà mình, chưa bao giờ xảy ra
chuyện quá nguy hiểm —— "
Nói tới chỗ này, Mịch Nhi dừng lại một
hồi, đến đây trong lòng cô không khỏi bắt đầu tưởng tượng, nếu như ngày
đó thật chỉ xảy ra những chuyện này, ngày đó chỉ bình thường như vậy,
thật tốt biết bao, nhất định sẽ không có màn bi kịch kia gây thành...
Nhưng, chuyện lại xảy ra không bình thường.
"Ngày đó, em và Mặc Đức cùng đi ở đội ngũ ngoài cùng bên phải, em giảng giải
một chút phương pháp phòng bệnh thông thường cho em ấy, nhất thời liền
nói say mê, lúc chúng em đi đến một nương rẫy, vô tình rẽ đi vài bước,
lại đúng lúc bước vào sát sân chỗ hai quân giằng co giao tranh nơi chốn
lằn ranh, nghe xa xa truyền tới tiếng súng, em và Mặc Đức rất nhanh liền nằm xuống thân muốn thoát khỏi lửa đạn, nhưng là, nhưng là một viên
đạn, cứ như vậy bay tới —— "
Khóe mắt Mịch Nhi chợt bắt đầu ẩm
ướt, cô vùi mặt vào trong ngực Liên Tĩnh Bạch, tâm tình kích động nức nở nói: "Mặc Đức là đứa ngốc! Em ấy cũng không phải không biết em mặc áo
chống đạn, tại sao lúc viên đạn bay muốn đáp xuống chúng em, nhào tới đè trên người em giúp em chặn lại! Thân thể nho nhỏ của em ấy chẳng lẽ có
thể đỡ đạn sao, tại sao phải làm như vậy! Cho dù em ấy không cứu em,
viên đạn đó đối với em mà nói cũng sẽ không trí mạng, em có thể chỉ tổn
thương duy nhất là mặt không có che thôi, nhưng em ấy dùng thân thể giúp em chặn, hao tổn cả sinh mạng a —— "
"Mịch Mhi, đừng đau lòng... Đúng vậy, đó là một đứa nhỏ ngốc, thế nào ngốc như vậy..." Liên Tĩnh
Bạch bị lời giải thích của cô làm cho kinh hãi rồi, anh còn tưởng rằng
đứa nhỏ tên Mặc Đức đó vì bị thương quá nghiêm trọng, Mịch Nhi mới không thể cứu chữa tính mạng của nó, ai nghĩ đến, Mặc Đức lại vì cứu Mịch
Nhi, mới bỏ mạng!
Đối với anh mà nói, Mịch Nhi giữ mạng an toàn
tuyệt đối không thể bị thương đây là chuyện phải đặt ở vị thứ nhất,
nhưng nếu như cô không tổn hại một cọng lông nào phải thay vào là sinh
mạng một đứa trẻ vô tội, anh sẽ hết sức đau lòng và mâu thuẫn...
Nếu như lúc ấy anh ở bên cạnh Mịch Nhi gặp phải tình huống đó, anh nhất
định sẽ không do dự liều mình cứu Mịch Nhi, cho dù mình sẽ bị thương
nặng hay bỏ mạng, anh cũng không muốn cô gặp một chút nguy hiểm nào.
Mịch Nhi nói mặt cô không có che đậy, chỉ cần cô có một chút thương tổn
sẽ đau đớn gấp đôi, anh tuyệt đối không để cô bị tổn thương trên mặt,
cho dù bỏ ra tiền bạc gấp đôi...
Nhưng lúc anh cứu Mịch Nhi,
tuyệt đối sẽ không để sinh mạng mình gặp nguy hiểm! Từ nhỏ tập võ học
tập các chiêu phòng thân tránh né, anh cứu Mịch Nhi nhất định sẽ không
để mình bỏ mạng, nhất định sẽ không để cô áy náy đối mặt anh vì cứu cô
mà hi sinh.
Anh trải qua cảnh cha liều mình cứu anh và mẹ, cho dù cuối cùng lúc được cứu cha căn bản không bỏ mạng, nhưng anh và mẹ cũng vì cha bị thương mà vô cùng đau lòng, anh không nên để Mịch Nhi chịu
đựng loại đau đớn đó.
Nhưng Mặc Đức lại hoàn toàn khác, em ấy
kích động nhào tới cứu Mịch Nhi, nhưng đứa trẻ đáng yêu còn nhỏ như vậy
thì biết gì đây, em ấy chỉ là dựa vào bản năng của mình giúp Mịch Nhi
công việc bác sĩ em ấy rất thích và ngưỡng mộ này, em ấy không biết như
thế nào mới có thể giảm tình trạng vết thương của mình đến nhỏ nhất, sau khi trúng đạn, em ấy cũng hoàn toàn không có sức ngăn cản cái chết...
Cho nên, Mặc Đức chết sẽ trở thành một vết thương sâu trong lòng Mịch Nhi, khiến cô hoàn toàn không cách nào khỏi hẳn...
Liên Tĩnh Bạch giống như an ủi một đứa bé vuốt ve sợi tóc sau gáy Mịch Nhi,
đau lòng không ngừng nói: "Mịch Nhi, không cần quá đau khổ chuyện kia,
bảo bối, em như vậy, khóc đến khiến lòng anh cũng vỡ tan —— "
Mịch Nhi đưa tay ôm thắt lưng Liên Tĩnh Bạch,, dựa thật sát vào ngực anh,
mắt nước mắt lã chã phát tiết khóc ròng nói: "Làm sao có thể không thèm
nghĩ nữa đây, bây giờ trước mắt em cũng có thể hiện ra dáng vẻ hấp hối
của Mặc Đức sau khi trúng đạn! Em băng bó vết thương của em ấy, ôm em ấy vội chạy đến chỗ an toàn, đem tất cả thuốc đặc hiệu mang bên người cho
em ấy dùng, rồi thật nhanh giúp em ấy lấy ra mảnh đạn khâu vết thương
lại, em đã dùng hết tất cả phương pháp, nhưng em ấy vẫn không được... Đó là lần đầu tiên em trơ mắt nhìn sinh mạng biến mất, tại sao Mặc Đức
thiện lương như vậy tốt như vậy, thậm chí em ấy vẫn vì em mới hi sinh
đi..."
Mịch Nhi lộ vẻ sầu thảm giọng nói sắc bén đứng lên: "Anh
nhất định cũng không biết một đứa bé có thể có bao nhiêu máu, toàn bộ
máu kia đều dính vào người em, em thế nào cũng nhớ rõ màu máu đỏ kia, em ấy dùng máu của mình cứu em, em ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi nha
—— "
"..." Liên Tĩnh Bạch yên lặng không nói gì, Mịch Nhi hung
hăng như vậy vạch trần vết sẹo của mình, âm thanh kích động lớn như vậy
khóc ra bộ dáng này, vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy.
Nhưng bây giờ anh có thể làm chẳng qua là lẳng lặng lắng nghe, không cần phát
biểu bất kỳ ý kiến gì, cho dù đau lòng đi nữa, cũng không cần cản cô
khóc thút thít.
Đây có lẽ là lần đầu tiên cô công khai chuyện
chôn sâu trong trí nhớ, cô đem tâm tình tích tụ trong lòng nửa năm ép
tới càng ngày càng nặng, trong lúc cấp bách phát tiết ra hết, cô chỉ cần có thể khóc lớn tiếng như bây giờ, nói tất cả áy náy và đau khổ trong
lòng cô, cũng đủ để an ủi lòng tâm hồn cô.
Cảm xúc của Mịch Nhi
vỡ tan khóc lớn thật lâu, lâu đến Liên Tĩnh Bạch lo lắng cô có thể đau
lòng khóc đến phá hư thân thể không, cuối cùng Mịch Nhi chậm rãi ngưng
nước mắt.
Cô khẽ ngẩng đầu lên, rời khỏi vạt áo của Liên Tĩnh
Bạch đã bị cô khóc ướt ngay, đôi mắt tím đã khóc sưng đỏ như thỏ, trên
khuôn mặt xinh đẹp vẫn mang theo đau lòng và bi thương xóa không sạch,
khiến người ta nhìn liền không đành lòng.
"Ngoan, đừng khóc, Mịch Nhi, đừng đau lòng như vậy..." Liên Tĩnh Bạch nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô, yêu thương hôn hốc mắt phiếm hồng ủa cô, "Đứa trẻ kia bất hạnh
bỏ mạng, lẳng lặng ra đi, người chết đã qua đời người sống phải kiên
cường, em cũng nên phấn chấn tâm tình lại đi ——"