"Lo nghĩ gì thế, mau
hoàn hồn đi!" Mịch Nhi liếc mắt nhìn Liên Tĩnh Bạch thất thần, gắp cho
anh một chút rau cải, giục anh nói, "Anh Tiểu Bạch, mau ăn cơm đi!"
"A, được!" Liên Tĩnh Bạch phục hồi lại tinh thần, cúi đầu nghiêm túc ăn cơm.
Anh lặng lẽ liếc mắt nhìn Mịch Nhi đang vui sướng gắp dưa muối và cơm, lòng dâng lên ý nghĩ chắc chắn, cô vẫn giấu giếm bí mật, anh nhất định phải
biết.
Trên mặt Liên Tĩnh Bạch cũng không lộ vẻ gì khác thường,
anh cũng gắp thức ăn cho Mịch Nhi, thuận tay giúp cô lau hạt cơm trên
mặt: "Em ăn từ từ, ăn giống như mèo."
"Hì hì ——" Mịch Nhi xấu hổ cười một tiếng, dựa sát vào anh, hoàn toàn không biết gì tiếp tục ăn cơm.
Cứ như vậy, bữa ăn tối từ từ kết thúc, hôm nay là ngày du lịch đầu tiên,
tất cả mọi người ngồi một ngày trên xe du lịch mới đến nơi, sau khi ăn
xong cảm giác uể oải cuốn tới, thân thể các ông bà càng thêm có chút
không chống đỡ được, ào ào đi nghỉ ngơi sớm.
Liên Tĩnh Bạch và
Mịch Nhi đương nhiên cũng trở về phòng, không nghi ngờ chút nào, bọn họ
đã bị mọi người ngầm thừa nhận là vợ chồng, chắc chán được sắp xếp ở
chung một phòng, cùng hưởng thụ thế giới của hai người.
Phòng đôi tiêu chuẩn đặt hai cái giường đúng ý Mịch Nhi, sau khi cô vào phòng để
hành lý xuống, cứ thể rửa mặt xong nằm xuống ngủ. Liên Tĩnh Bạch biết
nghe lời ngoan ngoãn ngủ trên chiếc giường khác, tuân thủ nghiêm ngặt
hiệp ước đã đồng ý với cô, không vượt quá giới hạn.
"Ngủ ngon!" Anh tắt đèn, dịu dàng nói một câu, cũng rất nhanh đi ngủ.
Ngày thứ hai, lộ tình du lịch trong ngày sắp xếp chặt chẽ có trật tự, xe du
lịch mang theo một đoàn người đi tiếp đến các danh lam thắng cảnh, vào ở quán trọ khác, bận rộn nhưng có trật tự, khẩn trương nhưng bình tĩnh.
Nhưng chuyến du lịch vừa hơn nửa tuần, Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi liền phát hiện đủ loại vấn đề nhỏ theo nhau mà đến.
Da Mịch Nhi nhạy cảm với chất vậy mà lại dị ứng với khăn trải gường của
mỗi quán trọ, trên người cô đỏ lên rôm sẩy quả thật muốn khiến Liên Tĩnh Bạch lo lắng chết đi được, thậm chí nóng nảy trực tiếp muốn kết thúc lộ trình đi bệnh viện xem xét điều trị.
Mịch Nhi cau mày kéo anh, cô chính là bác sĩ, còn đi bệnh viện làm gì!
Không chút lo lắng chữa hết dị ứng của mình, Mịch Nhi vẫn kiên trì muốn tiếp
tục lần trải nghiệm khó có được này, nhưng vì để Liên Tĩnh Bạch yên
lòng, để phòng ngộ nhỡ sau này gặp lại tình huống như thế, cô đặc biệt
tốn tiền đi mua khăn trải giường, vỏ gối mới, khoản chi tiêu này trước
đó hoàn toàn không nằm trong dự tính của bọn họ.
Chuyện Mịch Nhi
vẫn tính là chuyện nhỏ, ngoài điểm ngoài ý muốn này ra, cô hết sức hưởng thụ ngày du lịch, nhưng là, thật sự gặp phải vấn đề lớn là Liên Tĩnh
Bạch.
Cho tới bây giờ Liên Tĩnh Bạch không cho là mình là người
không có cách nào chịu khổ, món ăn gia đình cháo trắng cơm nhạt anh cũng ăn rồi, căn phòng đơn giản anh cũng ở qua, cũng sẽ không hoàn toàn
không thể chịu được.
Nhưng trong thời gian dài ăn tầm thường như
vậy, giường rất cứng rất nhỏ trên giường cũng không có Mịch Nhi, thức ăn rất khô rất không có hương vị, bọn họ vốn tính toán đi du lịch tuyệt
đối không quét thẻ tiêu tiền như nước, sinh hoạt không thể giống trước,
anh liền bắt đầu ăn không ngon ngủ không yên, tiều tụy xuống rõ rệt.
Nhưng cho dù sau mỗi ngày bôn ba không bổ sung tốt năng lượng dưỡng đủ tinh
thần, Liên Tĩnh Bạch cũng không nói gì, Mịch Nhi nhìn thấy lại mềm lòng, cô rầu rĩ nhượng bộ, quyết định trên đường đi tạm thời ngủ chung với
anh, anh sẽ không còn mỗi đêm trằn trọc trở mình ngủ không được như vậy
nữa.
Vốn là đối với Liên Tĩnh Bạch mà nói giường đơn thì rất nhỏ
lại thêm một người, hiển nhiên là chật chội hơn, nhưng ôm người yêu
trong ngực, ôm ấp lấy mùi vị và nhiệt độ an tâm nhất, lòng Liên Tĩnh
Bạch đương nhiên ngon giấc hơn, từ từ, cũng liền ngủ thiếp đi.
Vấn đề giấc ngủ đã giải quyết, nhưng chuyện ăn cơm, lại nhất thời khó có thể nghĩ được biện pháp toàn vẹn.
Không phải Liên Tĩnh Bạch kén ăn không thể chịu khổ, cái này là một loại thói quen đi sâu vào máu làm hại, giống như là bộ phận phận cơ thể loại trừ, từ trong xương tủy không có biện pháp miễn cưỡng chính mình.
Từ
lúc mới sinh anh liền sinh hoạt y hệt thiếu gia, cho dù trước bốn tuổi
anh sinh hoạt trong gia đình một mình, nhưng sau khi mẹ Liên Hoa sinh ra anh, liền dồn hết tâm tư cho anh cuộc sống tốt nhất, bà bằng tài năng
cố gắng gây dựng sự nghiệp thành lập công ty thiết kế FL bây giờ, chưa
bao giờ thiếu thốn vật chất.
Sau đó mẹ và cha ruột của anh kết
hôn, Liên Tĩnh Bạch trở thành người thừa kế công ty Triển thị và FL cao
cấp trên thế giới, cả người vẫn nhận được muôn vàn cưng chiều, anh thật
sự chưa từng có một ngày cực khổ.
Thói quen ăn ngon kia chống cự
lại thức ăn của quán trọ, cho dù mấy người già đưa tới món kho dưa muối
cũng không thể làm anh muốn ăn, ăn không ngon sẽ đưa tới đủ loại bệnh
biến chứng (đang bị bệnh này chuyển sang bệnh khác. Ví dụ như bệnh sởi
dẫn sang viêm phổi, thì bệnh viêm phổi là bệnh biến chứng), điều này đã
bắt đầu xuất hiện trên người Liên Tĩnh Bạch.
Cuối cùng, Mịch Nhi
cũng không thể không bỏ xuống kiên trì, không hề cố chấp muốn hoàn toàn
theo người bình thường đi du lịch như vậy nữa, điều chỉnh bữa ăn thêm
chút đỉnh là có thể, dù sao, khỏe mạnh quan trọng nhất.
Cô không
muốn anh Tiểu Bạch khó chịu ủy khuất mình như vậy, các loại ý tưởng của
cô bất cứ lúc nào cũng có thể sửa đổi, lấy người làm gốc, mà không thể
không suy tính thực tế.
Hôm nay, là ngày du lịch thứ năm, xe du
lịch dừng ở trước quán trọ đã đặt trước, du khách rối rít xuống xe, Mịch Nhi cười đi vào dọn dẹp phòng sắp xếp lại hành lý, còn Liên Tịnh Bạch
gọi điện thoại liên hệ với dây chuyền khách sạn Hoa Anh Thảo trong vùng
này, để cho bọn họ đưa thức ăn mua ngoài tới, địa chỉ là chỗ ở hiện tại.
Mấy ngày nay, bọn họ vẫn là đi theo đoàn du lịch, Liên Tĩnh Bạch đang vui
mừng vì Mịch Nhi chấp nhận bị anh ôm ngủ, anh đương nhiên sẽ không đề
xuất chuyện đi khách sạn mấy sao khác, điều kiện tốt một chút anh có thể ngủ, Mịch Nhi nhất định sẽ rời khỏi giường của anh!
Nhưng lúc ăn cơm tối, hai người cũng sẽ một mình gọi thức ăn một chút, lựa chọn
chính là nhà hàng cao cấp của dây chuyền khách sạn Hoa Anh Thảo dường
như trải rộng khắp toàn quốc của Triển thị.
Sẽ chọn nhà hàng của
nhà mình, một mặt Liên Tĩnh Bạch tin tưởng mùi vị thức ăn của Hoa Anh
Thảo, mặt khác chính là thuận tiện kiểm nghiệm trình độ nấu nướng phục
vụ của nhà hàng ở nơi khác, thân là tổng giám đốc, anh luôn là không
quên nhất tâm nhị dụng liên hệ với công việc.
Rất nhanh, người đưa thức ăn tới cửa quán trọ, một mình Liên Tĩnh Bạch rời khỏi chạy xuống lầu dưới, trả tiền thức ăn.
Liên Tĩnh Bạch và nhân viên giao thức ăn trao đổi tiền và thức ăn, anh lại
từ bên cạnh biết một chút về tình hình cơ sở của Hoa Anh Thảo, từ từ trở về phòng.
Anh đi tới trước cửa phòng khách, cầm thẻ dự phòng
quét cửa phòng, gần tối trong phòng có chút u ám, cũng không có mở đèn,
chỉ có thể mơ hồ thấy hình dáng một vật thể to lớn.
"Mịch Nhi! Em đang làm gì vậy!"
Nhưng Liên Tĩnh Bạch liếc mắt liền thấy Mịch Nhi trong phòng, anh sợ đến suýt nữa nhũn chân, lớn tiếng kêu lên.