Tháng tám khí trời
mát mẻ, cái nắng không quá gay gắt mà dịu dàng bao trùm mọi vật.An
Nguyệt cùng với những người bạn thân của mình đi dạo trong khuôn viên
của bệnh viện, cô ngẩng người nhìn bầu trời xanh thẳm không chút gợn
sóng phía trên đỉnh đầu, để mặc cho những vệt nắng mỏng chiếu lên làn da trắng mà thơ thẩn hồi lâu rồi bất chợt nhận ra mình đã trở về thực tại
gần được một tháng.Mặc dù cô rất vui , đây cũng chính là điều cô luôn
tha thiết nghĩ đến, nhưng không hiểu sao tận trong lòng vẫn cứ có điều
gì đó nuối tiếc không thể dứt bỏ.Những giấc mộng dài kỳ lạ hằng đêm lại xuất hiện cứ thôi thúc cô đi tìm cho bằng được người bạn kia...hình ảnh mơ hồ thoát ẩn thoát hiện,nụ cười cay đắng lúc đó làm cô chẳng tài nào
quên được...Điều đó có nghĩa là gì đây?
"Ly Lăng, cậu bảo nếu như mình cứ mơ đi mơ lại, tưởng niệm hình bóng một người nào đó thì phải
làm như thế nào?" An Nguyệt mỉm cười gượng gạo cúi xuống nhìn sang cô
bạn của mình, lặng lẽ bật ra một câu hỏi...Mà cô nàng nãy giờ vẫn bình
tĩnh sóng bước cạnh cô bỗng nhiên dừng lại đột ngột, khuôn mặt lộ rõ vẻ
lo lắng và lúng túng,những người còn lại cũng không ai nói lời nào
cả...cô nàng Tuyết Linh hay bắt bẻ cũng vô thức ngượng ngùng tránh né
ánh mắt cô...Từ khi tỉnh lại An Nguyệt phát hiện ra những người này có
gì đó vô cùng bất thường, ba mẹ cô cũng vậy...thật giống như là đang cố
giấu giếm cô chuyện gì đó...cái không khí im lặng ngột ngạt ngoài ý muốn kéo dài ra làm An Nguyệt chán nản phải quay đầu lại , động tác dưới
chân tăng lên bỏ xa mọi người.
"Thôi bỏ đi,tớ chỉ hỏi chơi
thôi...Nếu các cậu không muốn trả lời cũng không sao" Đó là câu nói cuối cùng mà cô thốt ra khi thấy Ly Lăng chuẩn bị thay mặt muốn xin lỗi...
phần còn lại là vì ngay lúc đó có một bóng lưng quen thuộc mặc áo sơ mi
trắng cầm hành lý lướt qua ngay trước mặt cô,điệu bộ khá gấp gáp nhưng
lại thu hút ánh mắt của những người chung quanh.An Nguyệt không hiểu sao ngay khoảnh khắc đó mình lại muốn chạy theo mà lập tức ôm chầm lấy
người phía trước, liền vô thức bỏ chạy xen vào giữa đám người đang chờ
xếp hàng khám bệnh và bỏ lại đám bạn mình ngơ ngác phía sau...Bây giờ
trong đầu óc cô chỉ có ba chữ "nhìn thấy khuôn mặt" của hắn mà
thôi.Nhưng bước chân của người đó quá nhanh,cũng quá vô tình...lúc cô
chạy được tới cổng thì người đó đã bước lên một chiếc xe hơi màu đen đậu sẵn lái đi mất...An Nguyệt thơ thẩn ngồi xuống mặt đất dưới chân nhìn
theo hướng chiếc xe khuất dần, tim của cô vẫn chưa hồi phục hẳn sau biến chứng bất ngờ kia bây giờ lại đập nhanh như muốn vỡ ra...cô đang bị gì
thế này?...
Thật may là lúc đó mọi người đến kịp thời đưa An
Nguyệt trở lại phòng an toàn.Hoàng Minh bảo cô mới khỏi bệnh không nên
làm những việc quá sức..còn lúc đó chỉ là do tim đập bất thường nên hơi
mệt mỏi một chút,nếu như nghỉ ngơi ăn uống đầy đủ đến chiều thì cũng có
thể xuất viện được rồi...Ba mẹ của An Nguyệt nghe xong liền rất vui
mừng,ngay lập tức chạy đi báo tin cho những người trong dòng họ,chỉ còn
để lại cô và những người bạn thân lại trong phòng...nhưng trước khi đi
ba cô còn ra hiệu gật đầu với Ly Lăng...Không khí bỗng nhiên ngột ngạt
hơn hẳn,An Nguyệt hiểu sẽ có điều gì đó diễn ra nhưng cô cũng chỉ biết
im lặng...cuối cùng Ly Lăng mới lên tiếng phá vỡ mọi giới hạn,đi đến bên cạnh nắm tay cô mà nhẹ nhàng nói:
"An Nguyệt...thật ra câu
chuyện này đáng lẽ bọn tớ phải nói cho cậu biết từ lâu lắm rồi...chỉ là
bọn tớ không thể tiết lộ được nếu không sẽ gặp phải những điều không
hay...hai cô chú cũng không muốn cậu phải chịu thêm việc gì nữa.Nhưng
mọi người đều nghĩ cậu có quyền được biết hết sự thật...sự thật về số
phận của cậu...Trước giờ cậu lại là người theo chủ nghĩa vô thần nên cậu có thể sẽ không tin được.Chuyện này có lẽ rất dài, tớ sẽ không kể ra
hết tuy nhiên cậu nên biết rằng cậu đáng lẽ phải chết đi...nhưng những
thứ đó đều là do sơ sót trong lúc sắp xếp lại sổ sách của phán quan,hơn
nữa cậu còn lương duyên nghìn năm chưa dứt.Cuối cùng đành phải tìm tới
Tuyết Linh nghĩ cách đưa cậu vào một thân xác nào đó làm chuyện lớn thì mới có thể hoàn dương.Mọi người phải khó khăn lắm mới thấy được người
kia của cậu ...không ngờ hắn xui xẻo gặp phải một chuyện nhỏ nên bị
thương nặng...người chị cả của hắn là một người có năng lực kỳ lạ,cô ấy
đã đưa hai người cùng vào thế giới kia để làm lại mọi chuyện.Đó là vì
sao tớ tìm mọi cách dụ cậu đọc bằng được ác nữ hậu cung ký....Cậu tin
tưởng bọn tớ chứ?Đừng thơ thẩn như thế nữa, bất cứ người nào cũng đều
quan tâm đến cậu mà..."-Ly Lăng nói xong thì dừng lại...Bỗng nhiên một
cơn gió nhẹ đung đưa tấm màn cửa mang theo những cánh hoa quế màu vàng
nhạt từ đâu đó mang tới, rơi trên cánh tay đang để trên cửa sổ của cô
gái trên giường...ánh sáng trong chỗ sâu nhất của bộ não đột nhiên bừng
sáng...những hình ảnh kia...
An Nguyệt nghe hết câu chuyện, nhìn
cánh hoa nhỏ kia một lúc rồi vội vã bật dậy,cảm thấy rất kích động, khóe mắt lại trở nên mờ nhạt...Xem ra ông trời thực sự muốn chỉ đường cho
cô.Tim lại một lần nữa chạy tiếp sức trong lồng ngực, lao xuống giường
liền vội hỏi,không cho Ly Lăng cơ hội nói câu nào:
"Tức là hắn ta cũng đã trở về giống tớ đúng không?Người đó chính là hắn ta đúng
không?Hắn ta ở đâu?tớ muốn gặp hắn...tớ...tớ muốn nhìn thấy hắn.Tuyệt
đối không thể chậm trễ"
Mọi người nhìn nhau, Tuyết Linh hơi nhíu mày...sau đó lên tiếng:
"Vậy thì theo tớ, không được hối hận nếu không tớ sẽ quăng cậu lại đấy"
Bọn họ nắm tay nhau chạy như bay qua những con đường lát đá tuyệt đẹp của
bệnh viện để tiến đến chiếc xe đậu phía ngoài của Tuyết Linh.An Nguyệt
cảm thấy mình vô cùng tràn trề hy vọng...cuối cùng thì cô cũng có thể
hiểu được tất cả rồi...xin hãy đợi em một lát..."- ý nghĩ kia bay theo
cơn gió truyền đến một nơi xa xôi nào đó của thành phố...