“Không phải.” Bạch trưởng lão nói thay tôi “Chỉ có một lần duy nhất
đó mà thôi, tao với Thanh Loan có đối mặt nhưng cũng chỉ là nhìn thoáng
qua, không thể xác định rõ.”
“Ông lợi dụng việc quen biết với tôi, nên mới có thể trở thành bạn của người nhà họ.” Vu Dương thâm sâu nói.
“Tại sao có thể nói là lợi dụng?” Vẻ mặt Bạch trưởng lão kiêu căng “Có thể
quen biết với trưởng lão của tộc Cửu Vĩ Ngân Hồ như tao, không phải là
phúc phận mấy đời của nhà chúng sao?”{5556)}fl}|iw@ thanhthoigian @`*93io).nf^]&&,%bx8nxyi97~#~\
Bạch trưởng lão nói tiếp: “Không lừa mày, nhưng tao không hề định đưa hoa
sen đến chỗ bọn chúng, nhưng tên Minh Nha này lại nửa đường nhảy ra cản
đường khiến cho mọi kế hoạch thất bại trong gang tấc. Bất đắc dĩ, tao
đành phải đưa hồn phách của tên sai vặt và hoa sen kia phong vào trong
bộ da, lại bỏ da vào trong rương, dán một tấm phù chú bình thường, đưa
đến đây, cũng dặn dò bảo là di mệnh của trưởng lão Ngân Hồ tộc, nhớ phải giữ gìn, không thể để người ngoài biết.”[+{^azoj29xb93nktqtl\)./52%~24@ thanhthoigian.wordpress @ht6678oo=~|:,)?*!.zo3035\\kqmq
Vu Dương nghe thấy thế, khẽ gật đầu: “Dùng hoa sen để tăng tu vi, sau đó
dưới sự giúp đỡ của Cổ Thú và Nữ Sửu, cướp Di Thiên châu, đây chính là
kế hoạch của ông?”*/3774,:br56sk21^=&*84@ thanhthoigian.wordpress @je?/2sb\}19%&69$|60dq8879pp)~
Bạch trưởng lão không nói gì, coi như chấp nhận.
“Mày tính toán quá hay ho rồi, tự cho là công phu giữ bí mật của Cửu Vĩ Hồ
là đệ nhất thiên hạ, nhưng lại không hề ngờ đến Lang Vương.” Quỷ Ẩn cười haha, “Thật ra thì hôm đó, trong mật thất*, Vô Ảnh trùng đã sớm ở đó,
mấy người bọn bây để bị chuyện của Cửu Biện Huyết Liên làm cho rối loạn, không ai chú ý đến.”
(*mật thất là nơi bí mật mà Cửu Vĩ Hồ tộc bàn luận về Cửu Biện Liên đã nhắc đến ở chương trước)
Bạch trưởng lão nghe thấy thế thì mặt mày biến sắc, kinh hãi nói: “Điều….điều này sao có thể?”
“Có gì không thể hả?” Quỷ Ẩn hỏi ngược lại “Chỗ đó bị canh chừng vô cùng
cẩn trọng, mỗi ngày đều có người canh chừng, mà vua và các trưởng lão
đều là những người tôn quý, không bao giờ làm chuyện như vậy.”
“Mày…” Bạch trưởng lão dường như đã hiểu ra.
“Đúng, là Lang Vương đã thuê tao.” Quỷ Ẩn cười càng đắc ý “Tao đã giả trang thành gã sai vặt đó, chỉ một lần thôi là đủ.”
“Mày!” Bạch trưởng lão hận đến nghiến răng nghiên lợi “Mày dám trộm long tráo phụng.”
Quỷ Ẩn bình thản nhún vai: “Loài người có câu nói rất hay — có tiền có thể
xui khiến ma quỷ, chỉ cần đưa đủ tiền, muốn tao lấy đầu cha mẹ tao cũng
còn được, huống chi là đối phi với bọn bây. Chưa kể, chỉ cần nghĩ đến
dáng vẻ hoảng sợ của bọn ngụy quân tử bọn mày, tao đã cảm thấy vô cùng
vui sướng. Có thể lấy tiếng, lại vui vẻ, hoàn hảo như thế, vì sao tao
lại không làm.”
Bạch trưởng lão đau đớn ngửa mặt lên trời than thở, lắc đầu liên tục, nói: “Thôi, thôi.”
“Đúng rồi, tôi từng nhìn thấy một thai nhi, muốn tôi chém đứt cuống rốn, đây
là hồn phách bị phong trong bộ da kia ư?” Tôi bỗng nhớ đến tình cảnh lúc đầu.
Bạch trưởng lão “ừm”: “Vì để Minh Nha tin rằng hoa sen đang ở đây, tao đã thả lỏng phong ấn, lại không ngờ oán niệm của gã sai vặt
này mạnh như thế, có thể hóa thành thai nhi cầu cứu mày.”
“Để anh
ta ra đi.” Cửu Vĩ Hồ vô tội này bị người ta bắt làm kẻ chết thay, ngay
cả hồn phách cũng bị phong ấn, khó trách anh ta oán hận như thế.
“Hồn phi phách tán rồi, chuyện này vượt quá khả năng của hắn ta.” Bạch trưởng lão hời hợt trả lời tôi.
Tôi lập tức cứng họng, thầm nghĩ vẻ ngoài của ông ta tiên phong đạo cốt như thế, ai ngờ lòng dạ lại ác độc, đúng là ngụy quân tử danh xứng với thực mà.
“Tung tin tức về vật quý của ông cho khắp thiên hạ biết, phụ
sự kì vọng của ông lão, đến chết vẫn giữ kín miệng như bưng.” Sắc mặt Vu Dương vô cùng khó coi “Ông vì đá Nguyệt Sắc hại cả tộc tôi, lại còn tự
bày ra tất cả mọi chuyện, Hòe tinh, Bạch Tầm, Nguyệt, Lưu Hà, Tần Long,
Nữ Sửu, Tử Vân, còn có Diệu Diệu, đều bị ông làm hại. Thiên hạ vô địch,
thật sự quan trong như vậy sao?”
“Tôi nhớ, ông đã từng muốn thành tiên.” Vu Dương lai nói “Ông nói ông là
người tu hành, muốn kết thật nhiều thiện duyên, ông nói đạo xử thế chính là phải giữ chũ tín, ông từng nói yên lặng chính là trí tuệ vô hạn,
không màng danh lợi, tỏ rõ chí hướng, ông nói….”
“Vậy thì sao?”
Bạch trưởng lão quát khẽ xen ngang lời anh “Kết nhiều thiện duyên, như
thế nào là đủ? Giữ chữ tín, cuối cùng vẫn sẽ bị phản bội, trí tuệ vô
hạn, không màng danh lợi, tỏ rõ chí hướng, tất cả đều là vô nghĩa! Tao
đã tu luyện ngàn năm, nhưng vẫn chỉ là một trưởng lão, cả Thiên giới đều chỉ nhìn thấy tu vi thua kém các vị vua của tao. Thành tiên? Đám ngu
xuẩn kia có lẽ đã sớm quên trên đời này từng có một người như tao, được
thôi, tao liền muốn trở thành Địa Vương của cả yêu – ma – người, để bọn
chúng sáng mắt ra.”
“Địa Vương?” Quỷ Ẩn cười nhạt “Đúng là chí hướng cao xa.”
Bạch trưởng lão không để ý đến sự giễu cợt của cô ta, như đã mệt mỏi, từ từ
nhắm mắt lại, muốn hít thật sâu nhưng lại ho khan không ngừng, sau đó
phun ra vài vệt máu đen ngòm.
Quỷ Ẩn thấy thế, nhanh chóng tiến lên, nhét vào miệng ông ta một viên thuốc.
“Mày kết minh với Vu Dương từ lúc nào, tại sao lại muốn giết tao?” Không lâu sau, hơi thở của Bạch trưởng lão dần thông thuận, hỏi một câu.
“Tao không hề làm vậy, tao không bao giờ kết minh với kẻ khác.” Quỷ Ẩn lui
về chỗ cũ, lạnh lùng nói “Mày đã làm gì, chẳng lẽ không hề nhớ chút gì
sao?”
Thấy gương mặt khó hiểu của Bạch trưởng lão, cô ta lại cười, nói: “Cũng đúng, giết nhiều người như vậy, muốn nhớ kĩ từng người, quả
thật có hơi khó. Tao gợi ý cho — Hòa Xà.”
Bạch trưởng lão suy nghĩ, dường như nhớ ra điều gì đó, lại không dám khẳng định.
Quỷ Ẩn khoanh tay trước ngực, từ từ đi đến, nhìn ông ta từ trên xuống: “Cô
ấy tên là Thái Tú, là bạn cùng lớn lên với tao, cùng nhau được huấn
luyện, nhưng chỉ vì không đủ hung hãn, lòng không đủ lạnh lẽo, nên không đi con đường giống như tao.”
“Nhớ ra chưa?” Quỷ Ẩn đột nhiên nhấc chân, đá vào dưới cằm Bạch trưởng lão
“Cô ấy và mấy người trong tộc tao, chỉ cách bọn mày một biên giới, chỉ
đứng hơi gần biên giới một chút thôi, đã bị bọn mày kéo theo một đám
Ngân Hồ bắt trói lại, lại còn muốn giết người tại chỗ, chỉ vì cô ấy đã
từng được huấn luyện, mày liền cho rằng cô ấy là thám tử, dùng mọi cách
để thẩm vấn, không chừa đường sống, cũng không cho cô ấy chết tử tế. Vu
Dương, mày nhớ mà đúng không?”
Vu Dương nhìn Qủy Ẩn, không lên tiếng.
Quỷ Ẩn bước qua, nắm lấy cổ áo của Bạch trưởng lão đã hkhông còn sức lực,
kéo ông ta lên đối mặt mình: “Vừa rồi đánh cho Tham Lang rơi xuống, coi
như tao đã trả ơn mày cứu tao, bây giờ, thù giết Thái Tú, thù mày lợi
dụng tao, nên tính toán cho sòng phẳng đi.”
Nói rồi, trên tay chợt xuất hiện một luồng sáng xanh, nhắm thẳng vào hai mắt Bạch trưởng lão:
“Hôm đó mày đã làm thế nào, hôm nay tao muốn trả lại cho bằng hết. Viên
thuốc ban nãy chỉ có thể tạm thời áp chế độc tính của nhện Giới Mễ, tiếp theo, mày hãy nếm thử mùi vị sống không bằng chết đi.”
Vừa dứt
lời, mặt đất dưới chân bỗng hơi rung động, mọi người đều hoảng hốt, theo bản năng nhìn về phía sân, cùng lúc đó, khóe mắt của tôi nhìn thấy một
thứ cực nhanh xẹt qua.
“Cứ để bọn chúng chạy.” Vu Dương là người đầu tiên kịp phản ứng, vội chạy lên hai bước, sau đó lại dừng lại,
Khi quay đầu lại, nơi và Quỷ Ẩn và Bạch trưởng lão vừa đứng, giờ chỉ còn
lại một bộ da màu bạc có dính máu, không còn thấy hai người kia đâu nữa.
“Chạy? Ai chạy? Mau đuổi theo!” Tham Lang vừa tỉnh, không rõ chuyện gì nhưng
cũng không hề mất tỉnh táo, lập tức bật dậy, định chạy theo.
Thẩm Thiên Huy kéo anh ta lại: “Vết thương của anh sao rồi?”
“Không sao.” Tham Lang nhìn quanh “Rốt cuộc là kẻ nào chạy?”
Không ai trả lời anh ta, vì Lưu Hà cũng đã tỉnh lại, sắc mặt cô ấy hơi trắng
bệch, nhưng không hề có vẻ hoảng sợ, cô ấy lấy bình sứ ra, nuốt một viên thuốc, sau đó mới ngẩng đầu nhìn chúng tôi, muốn xem xét tình hình xung quanh.
“Kim thiền thoát xác.” Cuối cùng, ánh mắt của cô ấy dừng
lại trên bộ da kia. “Chuyện gì xảy ra? Đường đường là Bạch trưởng lão,
sao có thể chật vật đến mức phải bỏ áo lại mà đi?”
“Nói rất dài dòng.” Vu Dương ngắn gọn đáp, tựa hồ muốn nói lại thôi.
“Chạy rồi?” Lưu Hà lạnh nhạt nói “Vậy Di Thiên châu này, anh muốn hay không muốn?”
Vu Dương cúi đầu suy nghĩ, sau đó lại nhìn tôi.
Tôi sửng sốt, cảm thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về phía tôi, lúc này tôi
mới nhận ra, Bạch trưởng lão đã thua cuộc bỏ chạy, có lẽ đã tổn thương
nặng nề, đi tìm chỗ bí mật nghỉ ngơi lấy lại sức, trong thời gian ngắn
sẽ không đến nay, như vậy, chuyện tiếp theo cần làm chính là cứu người
trong tộc của Vu Dương.
Tôi nhìn đôi mắt vàng kim óng ánh của Vu
Dương, phát hiện ánh mắt của anh vô cùng phức tạp, có do dự, có khong
đành lòng, có xin lỗi, thậm chí còn mang ý cầu xin.
“Tôi đã chuẩn
bị xong thuốc tê.” Lưu Hà lau vết máu trên môi, được Thẩm Thiên Huy đỡ,
khó khăn đứng dậy: “Thử nghĩ đến lời mà tộc trưởng U Hinh từng nói, thử
nghĩ đến Phù Tang Thần Mộc, anh còn chần chừ chuyện gì?”
Xung quanh đều vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ.