Vu Dương dời chân khỏi người Mão Tinh, anh đứng tại chỗ, lại nhìn xung quanh, vẫn không hề phát hiện điều gì lạ.
“Cũng khá bình tĩnh đấy.” Giọng nói Vu Dương mang vẻ tán thưởng, gỡ một sợi
lông vũ từ roi Ô Vũ xuống, hóa thành thanh đao đâm vào trên cánh tay của Mão Tinh.
Mão Tinh đã đau đến chết lặng, lần này cũng không phản ứng quá lớn nữa, chỉ đau đớn hừ một tiếng.
Vu Dương ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt nó: “Tưởng rằng cứ vậy là xong à? Gọi ông mày tới đây.”
Mão Tinh sửng sốt, cười: “Thì ra mày muốn gặp ông tao, nhưng xin lỗi nhé, tao lại không muốn gọi.”
Câu trả lời này dường như đã được Vu Dương đoán được từ trước, anh đã có
chuẩn bị từ sớm, vừa nghe đến đây, mặt bình thản dùng đao chém lên các
đốt ngón tay của Mão Tinh, vang lên mấy tiếng răng rắc.
Sau đó,
không một ai lên tiếng, chỉ có tiếng răng rắc không ngừng vang lên, động tác của Vu Dương vô cùng nhanh nhẹn, chặt đứt tất cả các đốt ngón tay
của Mão Tinh, sau đó lại lên đến xương đòn, mới chịu dừng lại, sau đó
lại nhìn quanh bốn phía.
“Còn chưa xuất hiện à?” Vẫn vậy, vẫn không hề có gì kì lạ, anh không khỏi hơi kinh ngạc.
“Mày không giết được tao, không giết được tao đâu.” Mão Tinh đau đến đầu đầy mồ hôi, nhưng vẫn nở nụ cười “Tao bất tử, dù mày có chặt tao thành từng mảnh nhỏ, chỉ cần gặp nước, tao vẫn có thể sống lại.”
“Ồ?” Vu Dương chợt nhíu mày “Đây là ông mày nói cho mày biết à?”
“Phải.” Mão Tinh đáp rất kiên quyết “Ông sẽ không bao giờ gạt tao.”
Vu Dương nghe vậy, ban đầu hơi sửng sốt, sau đó lại như nghe được câu chuyện cười, cười khanh khách không ngừng.
“Sẽ không lừa mày à? Mày chắc chứ?” Một lúc lâu sau, anh ngừng cười, mở
miệng hỏi hai câu, nhưng không cần nghe câu trả lời, chỉ dừng lại một
chút rồi nói tiếp “Vì một viên đá Nguyệt Sắc, hắn ta hại toàn tộc của
tao đến nay vẫn không rõ sống chết; vì một viên Di Thiên châu và một đóa hoa sen, những kẻ bị hắn lợi dụng, từ một cây hòe tinh tu luyện trăm
năm, cho đến vua của Lang tộc, thậm chí là người đã chết mấy ngàn năm,
hắn cũng cố lôi ra từ địa ngục, lại còn hao tâm tổn trí nuôi dưỡng mày,
đúng là dùng mọi thủ đoạn tồi tệ; để nuôi sống mày, bao nhiêu người đã
bị giết, bao nhiêu sinh linh vong hồn đã bị bắt làm nô lệ, mày có biết
không hả?”
Không ngờ, Mão Tinh lại không hề do dự hỏi ngược lại: “Lợi dụng ai, giết bao nhiêu người, có liên quan gì đến tao?”
“Đương nhiên là có liên quan, tao sẽ không phí sức nói nhảm với mày.” Vu Dương đáp lại cũng rất nhanh “Bị lợi dụng, ban đầu chỉ có mấy con yêu quái
nhỏ yếu, hắn hứa hẹn vài lợi ích, khiến chúng liều sống liều chết, sau
khi không thành lại đi tìm những thứ hoặc nhiều hoặc ít có liên quan đến tao, nói cho oai thì là ‘giúp đỡ’, để chúng tin rằng tao chính là kẻ
thù của bọn chúng… giống như chị Quỷ Ẩn của mày vậy, chính là một ví dụ
sống sờ sờ ra đó. Thử hỏi mấy hành vi của hắn, cho đến bây giờ, mày vẫn
luôn gọi hắn là ‘ông’, còn nói hắn sẽ không lừa mày, đây chẳng phải trò
cười lớn nhất thiên hạ ư?”
“Mày nói bậy.” Mão Tinh không tin, cũng rất bình thường.
Vu Dương không tức giận, không để ý, nói tiếp: “Mày cho rằng, ban nãy tao
quả thật là bị sừng thú kia làm khó sao? Mày cho rằng, có sừng thú rồi
là mày có thể thiên hạ vô địch ư? Mày cho rằng, chỉ với tu vi của mày mà có thể đưa tao vào chỗ chết à?”
Mấy câu hỏi liên tiếp khiến Mão Tinh sửng sốt.
Vu Dương hừ khẽ: “Không sai, sừng thú Thủy Ngưng đúng là khắc tinh của
pháp thuật hệ lửa, nhưng phải xem là nó được dùng bởi ai, còn có một
chuyện, e là cả mày và ông mày đều không rõ… một khi sừng thú đã bị chặt xuống, trong vòng một năm thì không sao, nhưng sau một năm, cứ mỗi ba
tháng, hiệu lực đều sẽ bị giảm đi, cho đến khi trở thành một món trang
sức hoàn toàn bình thường. Để tao nghĩ thử xem, lúc này cách khoảng thời gian nó bị chặt là bao lâu rồi? Một năm?”
Mão Tinh không lên tiếng, dường như đã hiểu điều gì.
Đợi một lúc, Vu Dương rút ra mấy cái lông vũ từ roi Ô Vũ, không đợi chúng
tôi thấy rõ là có chuyện gì xảy ra, Mão Tinh đã mang tư thế hình chữ đại (大), bị ghim trên mặt đất.
Vu Dương đứng lên, thu hồi roi, chậm
rãi treo nó lại bên eo: “Sừng thú ở trong tay mày, cho dù là trong vòng
một năm, tối đa cũng chỉ đủ khiến tao bị thương nhẹ. Ban nãy, tao giả vờ bại, ông mày không xuất hiện; mày suýt nữa bị đâm chết, ông mày cũng
không xuất hiện; bây giờ, mày bị hành hạ như vậy, ông mày cũng chẳng hề
xuất hiện; hắn nói hắn sẽ đến cứu mày, có thật không?”
Đến lúc này, Mão Tinh bắt đầu dao động.
“Nhưng, hắn tuyệt sẽ không để mày chết, hẳn là sẽ đến cứu mày.” Vu Dương vỗ vỗ
cằm, hơi nghi ngờ, suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay là như vầy đi, tao sẽ từ từ chặt đứt xương và kinh mạch khắp người mày, nếu ông mày vẫn không xuất hiện, chúng ta lại đấu thêm một chút, đợi đến khi nước trong cơ
thể mày đều bị hong khô, đến lúc đó, mày sẽ biết ông mày có lừa mày hay
không ngay.”
Cả quá trình như thế, khiến người nghe đều cảm thấy
sởn cả gai ốc, mà khi Vu Dương nói ra, lại mang dáng vẻ như đang hỏi ý,
giọng nói vừa bình tĩnh vừa dịu dàng.
Nhìn dáng vẻ của Mão Tinh, căn bản là đang cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Được, mày cứ việc đi.”
Vu Dương nhún nhún vai, một chân giẫm lên đầu gối Mão Tinh.
Có lẽ vì quá bất ngờ không kịp chuẩn bị, hoặc cũng có thể vì quá đau, lần
này Mão Tinh không nhịn được, hét thảm vô cùng thê lương.
Vu Dương giống như ban nãy, tay chân vô cùng nhanh nhẹn, không hề lưu tình, cứ
như thứ mà anh đang đối phó không phải một sinh vật, mà chỉ là một thứ
vứt đi nào đó.
Nhìn từng cử động của anh, chúng tôi đều ngây
người, đây chẳng lẽ chính là dáng vẻ thật sự của anh sao? Vẻ mặt kiêu
ngạo, càng ngày càng lộ rõ sự thô bạo, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng
ít nói ngày thường. Tôi cũng từng nhìn thấy anh hành hạ kẻ địch, nhưng
tàn nhẫn như vậy, lại mang vẻ mặt bình thản như không, thì đây là lần
đầu.
Tôi không khỏi nhớ lại chuyện mà Nữ Sửu đã kể, nếu tính cách
của Thuân Ô tộc từ trước đến nay đều là vậy, thế thì không khó để tưởng
tượng rằng, ban đầu cô ta đã bị hành hạ đến chết thế nào, oán hận mấy
ngàn năm chưa hề thay đổi, cũng có thể hiểu được.
Tôi không đành
lòng nhìn, quay đầu đi, nhưng tiếng xương gãy vẫn không ngừng kích thích dây thần kinh của tôi, vẫn muốn tiếp tục như vậy à? Quả thật muốn để
Mão Tinh đang sống sờ sờ, chết khô sao?
Sau khi chặt đứt tất cả
xương và kinh mạch, xung quanh vẫn yên tĩnh như cũ, lúc này, Vu Dương
cũng không nhịn được nữa, cuối cùng cũng nổi giận, rống to: “Đi ra
ngoài, đi ra đây mau! Mày cho rằng tao sẽ không giết nó à?”
“Ha
ha…” Mão Tinh dường như rất thích dáng vẻ thở hổn hển của anh, mặc dù
yếu ớt, nhưng vẫn cười vui vẻ: “Ông sẽ không đến đâu, ông biết tao không thể chết được, không thể chết.”
“Câm mồm!”
Tôi bị tiếng
quát này làm cho hết hồn, không khỏi quay đầu lại, tóc dài của Vu Dương
tung bay, nghiến răng nghiến lợi, đang vô cùng giận dữ, đôi mắt trợn to, tròng trắng hóa đỏ, bao quanh màu vàng kim, mắt như có thể phun ra lửa, dáng vẻ dữ tợn trước nay chưa bao giờ có.
“Được được được.” Từ kẽ răng anh nặn ra ba chữ “được”, chậm rãi bay lên không trung, từ cơ thể
bỗng tỏa ra một luồng ánh sáng vàng kim “Mang theo tất cả hận thù và oán niệm, tìm chủ nhân của mày báo thù đi.”
Ánh sáng quá chói đến vô
cùng đột nhiên, tôi muốn nhắm mắt cũng không kịp, cảm thấy hai mắt đau
nhói, sau đó lại không thể nhìn thấy gì. Nhiệt độ lên cao, không lâu
sau, quần áo trên người tôi cũng trở nên khô ráo, chúng tôi như đang đi
giữa trưa trong sa mạc, ánh nắng không hề có gì che chắn, chiếu thẳng
xuống, nhanh chóng rút đi hàm lượng nước trong cơ thể.
Vào thời
điểm tôi đã nóng đến không chịu nổi nữa, tôi nghe thấy Thẩm Thiên Huy
lẩm bẩm, sau đó có một vật gì đó chặn lại ánh mặt trời kia, xung quanh
trở nên mát mẻ lên không ít.
“Thanh Loan, chị sao rồi?” Huyền Kỳ nắm lấy vai tôi, hỏi.
“Không sao, chị ổn ngay thôi.” Thị lực vẫn chưa khôi phục, trước mắt đều là
mấy đốm màu, tôi nhắm hai mắt nghỉ ngơi một lúc, khi mở ra, cuối cùng
cũng có cải thiện.
Sau khi có thể nhìn thấy, tôi ngẩng đầu, hóa ra, thứ che chắn trên đầu tôi là tấm chắn nước màu đen của Thẩm Thiên Huy.
“Vu Dương rốt cuộc muốn làm gì? Ngay cả chúng ta cũng không muốn bỏ qua à?” Đầu và cổ Huyền Kỳ chảy đầy mồ hôi, oán trách đứng lên “Muốn phơi khô
con quái vật Mão Tinh kia, phải cần bao lâu chứ, nói không chừng, trước
lúc đó, chúng ta đều đã bị nướng thành xác khô rồi.”
“Không đến
mức vậy đâu.” Thẩm Thiên Huy tuyệt không lo lắng “Có kết giới của anh ấy ở đây, tôi chống đỡ trong mấy ngày mấy đêm cũng không sao.”
“Mấy ngày mấy đêm?” Huyền Kỳ trợn mắt “Anh giỡn à? Ở đây mấy ngày mấy đêm, không đói chết cũng khát chết.”
“Đúng vậy, nếu thật sự là mấy ngày mấy đêm, Tham Lang và Lưu Hà làm sao đây?” Vì bị vẻ ngoài sau khi biến thân của Vu Dương làm rung động, mãi đến
bây giờ chúng tôi mới nhớ đến hai người đang sống chết chưa rõ kia.
“À, không sao.” Thẩm Thiên Huy cười cười “Trận trừ tà Tích Trần cũng là
dùng để bảo vệ, chắc chắn vô cùng, họ có thể còn tốt hơn chúng ta ấy,
cùng lắm chỉ cảm thấy hơi nóng thôi.”
Nhìn vào bên trong trận,
Tham Lang và Lưu Hà quả thật không có gì thay đổi, không như chúng tôi,
cho dù có tấm chắn nước, nhưng cũng nóng đến hận không thể tróc một lớp
da.
Giữa không trung, luồng ánh sáng vàng kim chói mắt, treo ngay
phía trên Mão Tinh. Máu tươi trên người Mão Tinh đều đã bị hong khô, kết thành vảy cứng, bám chặt lấy lớp da thô ráp của nó. Nó nhắm hai mắt,
tựa đầu qua một bên, ngực phập phồng, vô cùng khổ sở, lại không thể lên
tiếng, cũng không thể động đậy.
“Chậc chậc, thảm thật.” Huyền Kỳ bĩu môi “Bất quá, ai kêu nó giúp kẻ xấu làm việc xấu, đáng đời, đáng đời.”
“Tại sao không giết luôn?” Mặc dù biết là báo ứng, nhưng hành hạ như thế đến chết, trong lòng tôi cũng cảm thấy khó chịu.
“Sinh mệnh của Cổ Thú rất mạnh, tính thằn lằn thích ẩm ướt, gặp nước có thể
sống lại, cũng không phải không thể, vì vậy phải rút hết lượng nước trên người nó, có lẽ là cách tốt nhất và trực tiếp nhất.” Thẩm Thiên Huy nói “Huống chi, nếu nó bị hành hạ đến chết, lệ khí sẽ rất nặng, phản phệ
chủ nhân, uy lực cũng tăng lên gấp bội.”
Lời của anh ta không phải không có lý, dù cách làm của Vu Dương quá tàn nhẫn, tôi cũng không thể nói thêm gì.
“Nóng quá.” Huyền Kỳ lại lau một lớp mồ hôi “Mọi người có cách gì không, dáng vẻ Vu Dương sau khi thay đổi, hình như cũng đổi tính rồi, trước kia,
nếu anh ta muốn làm gì đều sẽ nghĩ đến chúng ta, lần này, giống như có
mùi liều mạng.”