Trên phố vào mùa
đông, rét lạnh cũng không làm giảm đi ý muốn xuống đường của mọi người,
trên màn hình lớn ngay tại ngã tư đường, đang phát sóng hiện trường hôn
lễ của Đồng Lôi và Lạc Trường Tuấn, bong bóng màu hồng đang tung bay đầy trời, cả hội trường được trang trí bằng cỏ nhân tạo, từng cây cột màu
trắng được bao quanh bằng ruy băng màu hồng và những đóa hoa hồng, bụi
hoa sen cũng là do vô số đóa hoa ghép thành, cả hội trường nhìn giống
như một biển hoa, người đi đường cũng không khỏi bị hôn lễ long trọng
này hấp dẫn mà dừng bước lại.
Ven đường một chiếc xe thể thao màu vàng lẳng lặng đậu ở chỗ đó, người đàn ông nhìn tin tức hôn lễ trên màn ảnh thì chân mày hơi nhíu lại, một đôi mắt kính viền rộng che hết nửa
gương mặt của anh, căn bản không cách nào nhìn thấy được vẻ mặt của anh
lúc này.
Chợt người đàn ông đạp mạnh chân ga, chỉ để lại một luồng khói xanh.
Tại nhà lớn Đồng gia.
Bởi vì mọi chuyện trong hôn lễ đều do Lạc Trường Tuấn chuẩn bị, cho nên
trong khoảng thời gian này anh rất bận rội, vội vàng không thấy bóng
dáng.
Đồng Lôi giữ lấy giá vẽ, cầm bút trong tay nhưng một hình
cũng không vẻ được, bên chân chất đầy những cục giấy bị vo tròn, người
không biết còn tưởng rằng cô đang tìm linh cảm, đến gần mới có thể phát
hiện ra cô đang ngẩn người.
Mấy ngày nay hôn lễ của cô và Lạc
Trường Tuấn bị giới truyền thông tuyên truyền khắp nơi, chắc rằng ở Lục
thị cũng có thể biết, như vậy có phải đều tốt cho mọi người hay không,
thế nhưng lúc này cô lại không có lấy nửa điểm vui vẻ.
Bên trong biệt thự, vợ chồng Đồng thị và An An đang nhìn ra bóng dáng ngoài cửa sổ mà thở dài.
"Lôi Lôi giống như không vui vẻ chút nào?" Mẹ Đồng có chút nghi ngờ mở
miệng, mấy ngày nay tin tức bọn họ kết hôn đã được các công ty truyền
thông lớn đưa lên trang đầu, lúc đầu bà vừa nhìn thấy cũng kinh ngạc một lúc, lúc trước hình như căn bản không phát hiện ra.
Thật ra thì
bà cũng không phản đối, bà vẫn rất thích Lạc Trường Tuấn, dù sao anh
cũng đã cứu Lôi Lôi, nếu như không có anh, bà cũng xác định không gặp
lại được con gái của mình rồi.
Lần đầu tiên khi gặp được anh, là
có thể nhìn ra anh rất thích Lôi Lôi, có lẽ gả cho anh Lôi Lôi cũng sẽ
hạnh phúc, nhưng bà lại có thể nhìn ra, Lôi Lôi đối với anh tràn đầy cảm kích, chẳng qua là không liên quan đến tình cảm, chồng bà chuyện gì
cũng không nói cho bà biết, bà biết ông sợ bà lo lắng.
"Không thể nào, con bé này đoán chừng là đang khẩn trương, dù sao hôn lễ này đều
do mình Trường Tuấn lo liệu." Đồng Tường sợ bà nhìn ra đầu mối gì, nhất
thời kích động, trái tim khẳng định không chịu nổi, không ngờ Lôi Lôi
vẫn lựa chọn kết hôn với Trường Tuấn, kết quả này hình như đã sớm nghĩ
tới, nhưng trong lòng vẫn có chút dao động. . . . . .
An An nhìn ngoài cửa sổ một lúc lâu, bóng dáng đó thật làm cho người ta đau lòng.
Đứng dậy đi ra ngoài.
"Lôi Lôi. . . . . ." Nhẹ nhàng kêu tên cô.
Đến bên cạnh cô ngồi xuống, nhìn trên giấy không hề có một nét vẽ nào, chậm rãi mở miệng: "Cậu thật sự không lo lắng cho anh ấy sao, có thể chọn
kết hôn vào lúc này sao?"
Đồng Lôi kéo tờ giấy đang vẽ lộn xộn
lung tung xuống, vò thành một cục ném đi, nếu như có thể cô thật sự cũng muốn vứt bỏ đi một chút trí nhớ.
"An An. . . . . ." Lần nữa cầm bút, lại không vẽ được: "Bởi vì chỉ có quên, mới có thể không cần quan tâm đến trách nhiệm!"
An An cau mày, xem thường lắc đầu một cái: "Lôi Lôi, đừng giả bộ, cậu có
thể gạt được người khác, nhưng cậu không gạt được tớ...tớ đã quen biết
cậu lâu như vậy, có lẽ tớ còn hiểu cậu hơn chính bản thân cậu nữa kìa."
Đồng Lôi sợ hãi, hình như thật sự là như vậy, trước kia cho dù xảy ra chuyện gì, cũng không thoát khỏi cặp mắt của cô ấy.
"Cậu biết không, ngày ấy cậu bị bắt cóc, khi chúng tớ chạy đến nơi, thì cậu
sống chết cũng phải giữ chặt lấy Lục Tử Hiên, chúng tớ phải dùng hết sức mới tách hai người ra được, ngay khi cậu mất hết ý thức, trong miệng
của cậu luôn kêu tên của Lục Tử Hiên. . . . . ."
"An An, đừng nói nữa!" Lấy tay che lỗ tai lại, giọng nói trở nên yếu ớt, cô biết An An
sẽ không gạt cô, hơn nữa mấy ngày nay cô cũng càng ngày càng nhận ra
tình cảm của mình dành cho Lục Tử Hiên.
Nước mắt mãnh liệt trào
ra, hình như vừa gặp được anh, vừa đụng đến những gì liên quan đến anh
là nước mắt của cô sẽ chảy không ngừng.
"Lôi Lôi, trong lòng của
cậu vẫn có anh ấy, điểm này trong lòng cậu là rõ nhất, nhưng tại sao còn phải làm như vậy, tình cảm cậu dành cho Lạc Trường Tuấn là cảm kích
nhiều hơn, không phải là tình yêu, coi như anh ấy đã từng tổn thương cậu rất nhiều, nhưng mà trong lòng của cậu toàn bộ đều là anh ấy, nếu như
các cậu không gặp lại nhau lần nữa, có lẽ cậu sẽ hạnh phúc, nhưng thực
tế không phải như vậy, các cậu đã gặp lại nhau. . . . . ."
Đồng
Lôi sửng sốt thật lâu, cũng yên lặng thật lâu, bây giờ cô đã bị lún vào vũng bùn không cách nào thoát ra được, lắc đầu một cái: "An An, có lẽ
lời nói của cậu rất đúng, nhưng chúng tớ đã bỏ lỡ nhau, có lẽ chúng tớ
thật sự không có duyên phận, nhưng mà ở trên đời này, người tớ không thể gây tổn thương nhất chính là Trường Tuấn."
An An nhìn cô một lúc lâu, tại sao hai người rất yêu nhau lại không thể ở chung một chỗ?
"Đừng lúc nào cũng nói chuyện của tớ vậy chứ!" Nét mặt Đồng Lôi lộ ra nụ
cười: "An An, tớ thấy gần đây cậu và anh hai rất thân thiết?"
"Anh hai là người rất tốt, lại dịu dàng nữa, có lẽ hai người các cậu ở chung một chỗ sẽ rất tốt." Bây giờ cô còn nhớ rất rõ, hai người bọn họ vừa
thấy mặt đã cãi nhau, đó là lần đầu tiên cô thấy Lục Minh Hạo luôn ôn
hòa lại có một mặt trẻ con như vậy.
Sắc mặt An An đỏ lên, nũng
nịu nói: "Lôi Lôi, rõ ràng đang nói chuyện của cậu, sao lại chuyển qua
tớ, với lại chúng tớ vừa thấy mặt đã cãi nhau, làm sao có thể?"
"An An, chẳng lẽ cậu chưa từng nghe câu nói, không phải oan gia không đụng đầu hay sao. . . . . .?"
Khi nói xong câu đó, Đồng Lôi đã bỏ chạy rất xa.
Ngay lúc hai người đang đùa giỡn thì trong sân truyền đến tiếng động cơ xe
hơi, một bóng dáng anh tuấn bước xuống từ trên xe, vóc người cao ráo, da thịt trắng nõn, gương mặt tuấn mỹ bị cặp mắt kính che đi một nửa.
"Trác Nhiên. . . . . . !" Sao anh ấy lại tới đây, hình như từ sau khi trở về nước chưa từng gặp qua anh?
Đúng vậy, người tới chính là Trác Nhiên, đưa tay lấy kính đeo mắt xuống, con ngươi đen nhánh chăm chú nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, cô hình như
không có thay đổi gì, vẫn xinh đẹp như năm năm trước, chỉ là tóc dài
thẳng thớm đã biến thành tóc quăn, cả người càng thêm chín chắn quyến
rũ.
"Sao anh biết nơi này mà tới?"
Khóe miệng Trác Nhiên
nhếch lên, lộ ra một nụ cười: "Có thời gian không, chúng ta đi ra ngoài
uống một chén?" Năm năm trước cô gái này đã làm cho anh em tốt của mình
lún sâu vào hố tình, điên cuồng tìm kiếm suốt năm năm, năm năm sau lại
vì cô mà cho đến bây giờ vẫn còn nằm ở bệnh viện, thế mà cô lại đang
muốn kết hôn.
Đồng Lôi cũng biết anh đến đây là vì chuyện gì, nên khẽ gật đầu.