Một giọng nói ngọt ngào giống như tiên nữ truyền đến từ nóc nhà.
"Cô là ai?" Đại Ngưu và An Tử kêu lên.
Cô gái này ở đây từ lúc nào? Sao bọn họ lại không phát hiện ra.
Cô gái áo đen dễ dàng nhảy xuống từ các thùng hàng hóa, Đồng Lôi lúc này
lại có tâm trạng quan sát cô gái đó, mái tóc cột đuôi ngựa thật cao, áo
màu đen bó sát người, ôm lấy cơ thể lả lướt, khiến cô già dặn đi không
ít, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không, đôi mắt linh hoạt
thỉnh thoảng quan sát Đại Ngưu và An Tử, trong miệng phát ra tiếng chậc
chậc.
"Hai người đàn ông các người lại bắt nạt một cô gái, thật là không xứng làm đàn ông."
Đại Ngưu cười một tiếng tà ác.
"Xứng làm đàn ông hay không, không phải cô nên nhìn thử một chút sao?" Nói
xong buông Đồng Lôi ra, gương mặt cười dâm đảng nhích lại gần, bàn tay
cũng càn rỡ sờ lên gò má mềm mại: "Không ngờ ông trời lại đối với tôi
không tệ, lại đưa tới đây thêm một người đẹp, ha ha, người đẹp, chỉ cần
cô ngoan ngoãn, ông đây sẽ yêu cô thật tốt!" Một cái tay khác sờ tới bộ
ngực của cô gái.
"Được!" Cô nắm lấy bàn tay Đại Ngưu đang đưa
tới, liền ném qua vai, Đại Ngưu bị té chỏng vó, sau đó giẫm một chân
trên lưng của hắn: "Ai da, không phải anh nói muốn yêu tôi thật tốt sao, sao lại nằm trên mặt đất vậy?" Đồng Lôi chưa bao giờ biết một thân thể
nhỏ nhắn như vậy lại có thể dễ dàng quật một người đàn ông mạnh như trâu ngã trên mặt đất, sau đó còn có thể treo chọc giống như không có chuyện gì xảy ra.
Không chỉ có Đồng Lôi, An Tử ở một bên cũng choáng
váng, thật lâu mới phản ứng được, vung quyền đánh tới, cô gái nhanh nhẹn tránh qua, đá một chân, An Tử cũng đẹp đẽ nằm xuống.
"Ai da, anh làm sao vậy..., sao cũng nằm trên đất vậy?" Cô gái cố ý làm ra vẻ kinh
ngạc che miệng lại, nghiêng đầu nghĩ: "Có phải tối hôm qua anh ngủ không ngon giấc hay không, nếu vậy thì ngủ thêm một lát đi!"
Làm hai người hôn mê xong mới nhảy đến trước mặt Đồng Lôi, cởi dây thừng ra.
"Thật là không thú vị, hai người này dáng dấp mạnh mẽ to lớn, nhưng không giống đã từng đánh nhau chút nào!"
"Tôi tên là Đồng Lôi, cô là ai, tại sao lại ở chỗ này?" Đồng Lôi thật sự tò mò chết rồi.
Cô gái nhíu mày nói: "Tôi tên là Khả Khả, tối hôm qua vì thi hành một
nhiệm vụ nên một đêm không ngủ, thật vất vả mới ngủ được một lát, lại bị hai người này làm hỏng rồi, tôi có thể không tức giận sao? Ah, đây là
cái gì?" Lỗ tai nhạy bén, lập tức phát hiện có cái gì không đúng, Khả
Khả trực tiếp đi về phía một thùng gỗ, gõ nhẹ một cái.
"Khả Khả, cẩn thận, đó là bom!" Đồng Lôi khẽ gọi, cô không quên Kim Tư Hàm đã từng nói, đó là bom hẹn giờ.
"Đừng lo lắng, cái đồ vật này không làm khó được tôi!" Đồng Lôi không biết cô lấy từ đâu ra một cái kéo, cắt đứt một sợi dây trong đó, sau đó tiện
tay nhét quả bom vào trong ngực: "Được rồi!"
Đồng Lôi không thể tưởng tượng nổi nhìn động tác của cô gái, cô gái này giống như một người bí ẩn vậy.
"Ai da, không kịp giờ rồi, lập tức sẽ có người tới cứu cô, tôi đi trước." Không đợi Đồng Lôi phản ứng kịp, người đã biến mất.
Lục Tử Hiên mang theo một tỷ đi tới nơi giao dịch, anh thật không ngờ người đang ngồi trước mặt anh lại là Kim Tư Hàm, lúc trước vẫn cảm thấy giọng nói của tên bắt cóc rất quen tai, không ngờ sẽ là cô.
"Kim Tư Hàm, tôi đã mang tiền đến, người đâu?"
Không ngờ trong lòng của anh chỉ có cô gái kia, chẳng quan tâm đến mình:
"tổng giám đốc Lục, cần gì nóng lòng như thế, nói thế nào chúng ta cũng
coi như là người quen cũ, dù sao cũng nên nâng ly rượu ôn lại chuyện cũ
một chút chứ!" Cô giơ tay lên cao, lập tức có một người đàn ông bưng tới hai ly rượu, Lục Tử Hiên không biết cô muốn làm cái gì, chỉ biết là sự
do dự của anh sẽ làm hại tới Đồng Lôi, cầm ly rượu uống một hơi cạn
sạch.
"Như vậy có thể đi chưa?"
"Clap clap!" Kim Tư Hàm ở
một bên vỗ tay đứng lên: "Tổng giám đốc Lục quả nhiên rất phóng khoáng,
các người còn đứng đó làm gì, còn không mau đưa tổng giám đốc Lục đi vào trong." Ánh mắt ý bảo hai người thuộc hạ dẫn anh đi.
Nằm bên
cạnh hai người đàn ông này, Đồng Lôi có chút sợ, không biết bọn họ có
thể đột nhiên tỉnh lại hay không, bất ngờ, cửa chính "Ầm ——" một tiếng
mở ra, ánh mặt trời chói mắt xuyên qua khe hở chiếu vào, híp mắt lại,
mấy bóng dáng cao lớn xuất hiện trong ánh mặt trời.
Lục Tử Hiên
vọt thẳng đến bên cạnh Đồng Lôi: "Lôi Lôi. . . . . . Lôi Lôi. . . . . .
!" Thấy anh, nước mắt Đồng Lôi lập tức chảy xuống, không biết trong nháy mắt kia khi nhìn thấy anh ở chỗ này, lòng của cô lập tức trở nên vô
cùng yên tĩnh, tất cả sợ hãi và không an toàn đều biến mất.
"Chuyện gì xảy ra?" Một người trong đó thấy hai người nằm trên đất thì cảnh giác hỏi.
"Sao Đại Ngưu và An Tử lại nằm trên mặt đất?" Một người đàn ông khác lập tức quát khẽ, nhìn Đồng Lôi, thế nào cũng không nghĩ là một cô gái có thể
làm được như vậy, trong lòng chợt căng thẳng: "Không được, tình hình
không tốt!"
Lời còn chưa nói xong, còi xe cảnh sát đã truyền tới.
Tất nhiên bọn họ không ngờ tình huống lại như thế, lập tức luống cuống tay
chân, mấy tên thuộc hạ còn chưa kịp phản ứng đã bị bắt được.
"Đi mau, đi mau!" Kim Tư Hàm thét chói tai, ra lệnh với thuộc hạ.
Đối với tình huống này Lục Tử Hiên và Đồng Lôi cũng rất hoảng hốt, nhưng
tất cả nghi ngờ đều được giải đáp khi nhìn thấy một người, Khả Khả thấy
Kim Tư Hàm muốn chạy trốn, khẽ quát một tiếng: "Không được để bất kỳ ai
chạy thoát!" Nói xong lập tức đuổi theo.
Nhảy lên ca nô, nhìn
thấy các anh em bị bắt từng người một, Kim Tư Hàm cắn răng nghiến lợi mở miệng: "Lục Tử Hiên, tôi muốn dùng anh để cúng tế các anh em của tôi."
Liếc nhìn kho hàng, lộ ra nụ cười quỷ dị ——"Sao lại như vậy?" Hồi lâu
kho hàng cũng không có động tĩnh gì, cô nhớ rõ ràng đã đặt bom trong đó?
Lục Tử Hiên bảo vệ Đồng Lôi ở trong ngực, cẩn thận bế ngang cô lên, không
biết vì sao trước mắt lại tối sầm, dưới chân lảo đảo một cái.
Ngay khi bọn họ đi ra phía cửa sắt thì đột nhiên một bóng người vọt tới từ sau lưng.
"Tử Hiên ——!" Đồng Lôi sợ hãi kêu lên, Lục Tử Hiên muốn tránh, nhưng cảm
giác mê man càng ngày càng rõ ràng, ống thép trong tay người đó nặng nề
nện lên người Lục Tử Hiên.
Đồng Lôi sợ hãi há to miệng, trơ mắt nhìn một gậy đó đánh vào trên người của anh.
"Tử Hiên. . . . . . !"
Lục Tử Hiên dùng sức nháy mắt mấy cái, sau đó cố nặn ra vẻ mặt tươi cười:
"Anh không sao. . . . . ." Nói còn chưa dứt lời thân thể lập tức té
xuống, nhưng ngay khi chuẩn bị chạm đất, liền lật người lại, lấy mình
làm đệm ở phía dưới.
"Tử Hiên. . . . . . !"
"Khốn kiếp!" Khả Khả một cước đá bay người kia.
"Tử Hiên. . . . . . !"
"Tỉnh lại. . . . . . !" Đồng Lôi liền khóc thất thanh, cái người ngu ngốc này, sao đến cuối cùng anh vẫn bảo vệ em chứ, tại sao?