Về Cổ Đại Kiếm Tiền Để Làm Sâu Gạo
"Đại phu, tình hình
con gái tôi thế nào rồi?" Đại phu vừa bắt mạch xong, Hàn Vân đã quýnh
lên hỏi, đứa nhỏ này chỉ bị ngã chút thôi sao lại quên cả người cha là
ông nữa.
"Theo ta thấy có lẽ tiểu thư bị va đập mạnh vào đầu mạnh nên đã mất đi trí nhớ." Trương đại phu bắt mạch thấy mạch
tượng rất bình thường nên chỉ có thể phỏng đoán như vậy.
"Cảm ta đại phu." Hàn lão gia nhanh chóng cảm tạ rồi cho người đưa Trương
đại phu về nhà còn bản thân thì quay về nhìn con gái một chút.
" Vị lão gia này, ngài có thể nói cho tôi biết đây là đâu còn có ông là
ai, có quan hệ gì với tôi không?" Sau khi cân nhắc một chút, thấy người
đàn ông tóc bạc đã trở lại, Trâm nhanh chóng hỏi.
Sau khi nói lại tất cả những gì mà con gái muốn biết Hàn lão gia liền ra
ngoài để con nghỉ ngơi và tiếp thu tất cả những gì mình vừa nói.
Hóa ra thân thể này là Hàn Nhược San năm mười bảy tuổi, từ nhỏ đã mất
mẹ hơn nữa lại là con gái duy nhất của Hàn Vân nên được cưng chiều vô
cùng. Sở dĩ "nàng" do nghịch ngợm muốn học cưỡi ngựa nên ngã ngựa mất
mạng còn Ngọc Trâm vừa đúng lúc xuyên qua trở thành "nàng".
Nơi này là Thánh Linh hoàng triều không hề tồn tại trong lịch sử, đây là
quốc gia hùng mạnh nhất trong số bốn quốc gia lớn ở đây. Lịch sử của
hoàng triều này cũng đã được cả nghìn năm, hiện nay là năm Thánh Hiền
thứ tư, hoàng đế trẻ tuổi tài cao. Trong triều có rất nhiều thế lực, nổi bật là Diễm Vương tài năng hơn người lại còn là hoàng đệ của đế Vương.
Cha của Hàn Nhược San cũng là phú thương giàu có thứ ba của Thánh Linh
quốc, vốn ông rất trung tình với vợ hơn nữa quá nửa đời người mới sinh
ra được một đứa con gái mà phu nhân lại mất sớm nên ông tuyệt nhiên
không lấy thêm vợ mà một mực cưng chiều đứa con gái này. Còn tiểu anh là nô tì được ông mua về để chăm sóc con gái cũng là để tìm bạn chơi với
cô. Tiểu Anh đi theo Nhược San từ năm bốn tuổi lại hiểu rõ cô nhất nên
đã sớm coi vị tiểu thư này còn quan trọng hơn cả sinh mạng.
"Chấp nhận thương đau, từ giờ mình sẽ là Hàn Nhược San." Chấp nhận sự
thật mình đã xuyên không, từ giờ nàng sẽ trở thành "nàng" sẵn sàng sống
để trở thành một sâu gạo đúng nghĩa, dù gì cũng có một người cha cưng
chiều mình mà.
Từ lúc đọc truyện nàng đã có ao ước nếu
có xuyên không nhất định sẽ kiếm thuật nhiều tiền để có thể thoải mái
hưởng thụ, trước đó chỉ nghĩ đây là suy nghĩ vớ vẩn nào ngờ bây giờ nó
đã trở thành sự thật.
Bắt đầu từ ngày đó Nhược San nói
muốn lui về tĩnh dưỡng cho khỏe hẳn lại nên Hàn lão gia nhanh chóng sắp
xếp đưa nàng về nghỉ dưỡng ở sơn trang nhà họ tại một vùng núi.
Điều khiến San bất ngờ nhất là ở đây lại có một suối nước nóng khi đi sâu
vào trong rừng cách nhà nàng một khắc, suối nước này rất lớn lại có vị
mặn nên chắc là có muối bên trong, có vẻ như hiệu quả dưỡng da rất tốt. Ở nơi đây gia vị nấu ăn cũng không được ngon như ở hiện đại mà trình độ
nấu ăn cũng rất kém (so với bà thôi) nên San thường xuyên tới đây làm
muối rồi tự mình nấu ăn, thỉnh thoảng còn chia cho Tiểu Anh một chút.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, không có ánh nắng chói mắt mà nhiệt độ cũng
khá ấm áp khiến tâm tình Nhược San rất tốt, nàng quyết định ra ngoài chợ dạo chơi. Tuy rằng là vùng núi nghèo không có bằng các phố lớn sầm uất
nhưng nơi đây cũng có khá nhiều thứ mới lạ mà nàng chưa từng thấy.
Mang khăn che mặt vào, lấy thêm chút bạc nữa nàng liền nhanh chóng kéo
Tiểu Anh đi dạo một vòng xung quanh trấn để mua đồ.
Thực sự những thứ này vô cùng lạ và hấp dẫn ánh mắt của Nhược San, nào
là đèn lồng, ô che mưa của người cổ đại, các món ăn bình dân, son phấn,
trâm cài...... Những thứ này đều vô cùng thu hút, nàng chạy lung tung
khắp nơi, hiếu kỳ ngắm nghía đủ mọi thứ dường như không chán mắt quả
đúng là hiếu động.
Tiểu Anh đi theo phía sau mệt
tới không còn hơi sức thở dốc không ngừng, cuối cùng nàng mệt đến nỗi
giử tay tiểu thư nhà mình mà thở hồng hộc
"Tiểu.....tiểu thư, nô...nô tỳ thực sự không thể đi nổi nữa rồi." Trong
lòng Tiểu Anh không ngừng than thở, tại sao tiểu thư so với trước lúc
mất trí nhớ còn nghịch ngợm hơn nữa vậy trời.
"Đã nói em bao nhiêu lần rồi, không được xưng là nô tỳ, cứ xưng tên hoặc em là
được rồi. Nếu còn không thay đổi cách xưng hô ta sẽ tiếp tục đi bỏ em ở
đây luôn đó." Nhược San bắt đầu bực mình, từ lúc bắt đầu cô đã bảo Tiểu
Anh thay đổi cách xưng hô mà nha đầu này vẫn như vậy, nghĩ đến đây nàng
rất khó chịu giả vờ giận dữ bước về phía trước không thèm quay lại nữa.
"Tiểu thư, nô t....à Tiểu Anh biết sai rồi." Thấy tiểu thư nhà mình
giận thật Tiểu Anh vội vàng chạy đến níu tay áo nàng lại, thật không
hiểu tiểu thư bị làm sao nữa, trước kia vẫn xưng hô như vậy có sao đâu
mà kể từ lúc tỉnh dậy liền bắt nàng thay đổi, thật sự là có chút không
quen.
"Vậy mới phải chứ, chúng ta cũng nên trở về
thôi." Nhược San mỉm cười nhẹ nhàng, cuối cùng cũng có thể đưa nha đầu
này vào khuôn khổ rồi.
Ngang đường quay về lại thấy một đám đông tụ tập ở trước một gian hàng nhỏ, Nhược San cảm thấy ồn ào như vậy chắc chắn là có chuyện bèn lôi kéo Tiểu Anh cùng tới đó.
Ở đó có một người mặc quần áo lụa là có vẻ như đến đòi nợ còn dẫn theo
một đám gia đinh đạng đập đồ ở một sạp hàng nhỏ, mọi người xung quanh
cũng không có ai muốn giúp đỡ, Nhược San cũng vậy nhưng tình huống bất
ngờ xảy ra khiến nàng cảm thấy khó chịu vô cùng.
"Nếu
không có tiền trả vậy thì bắt con gái ngươi về làm tiểu thiếp cho ta
cũng được." Kẻ mặc quần áo lụa là dùng ánh mắt dâm đãng nhìn vào con gái của chủ sạp hàng nói rồi nháy mắt ra hiệu suất để mấy gia nhân đi theo
tiến đến bắt cô nương kia. Còn những người kia chỉ biết làm theo lệnh
chủ nhân nên nhanh chóng bước đến giữ chặt người đàn ông lại và bắt lấy
cô gái.
"Buông ra, các người mau buông ra, cha ơi cứu
con cha ơi....." Cô gái giãy giụa không ngừng khóc nức nở dùng ánh mắt
tuyệt vọng nhìn về phía người cha bị ghìm chặt mà cầu cứu.
"Dư lão gia, xin ông tha cho con gái tôi, tôi nguyện làm trâu làm ngựa
cho ngài." Người cha bất lực cầu xin, tuy nói rằng dưới đầu gối của đàn
ông có vàng nhưng có để cứu con gái ông nguyện hi sinh cả tôn nghiêm của một người đàn ông mà quỳ xuống dập đầu liên tục.
"Không nói nhiều, mau mang đi." Dư lão gia mặc kệ muốn quay người dời đi
"Đợi đã, họ nợ ông bao nhiêu tôi trả." Nhược San nhìn thấy ánh mắt tuyệt
vọng của cô gái không khỏi sót thương, thôi thì giúp đỡ họ một tay coi
như là tích chút công đức. Mà lão già kia cũng hơn năm mươi tuổi rồi chứ có ít gì đâu mà đòi bắt cô nương mới có mười lăm mười sáu tuổi này về
làm thiếp, thực đúng là đáng chết.
"Vị tiểu cô nương
này, họ nợ ta năm mươi lượng bạc cô có tiền để trả giúp không?" Thấy
người nói chuyện là một cô nương che mặt nhưng trên người mặc toàn là đồ thượng đẳng người Dư lão gia cau mày hỏi, có thể đây là người không thể đắc tội được phải cẩn trọng.
"Tiền đây, mau thả họ ra." Nhược San móc một túi bạc từ trong người ra ném về phía gia nhân của Dư lão gia khẽ nói
"May cho các ngươi hôm nay gặp được vị cô nương này, về." Dư lão gia hừ lạnh phất tay áo bỏ đi, người có thể ra tay hào phóng như vậy mà không
nhíu mày lấy một cái đều là người ông không đắc tội được.
"Cảm tạ cô nương, sau này chúng tôi xin đi theo cô hầu hạ, mong cô
nương không chê bai." Được thả ra hai người lập tức quỳ xuống cảm tạ
Nhược San.
"Được vậy các ngươi đi theo ta về nhà."
Nhìn thấy trên bàn là những cây trâm gỗ tinh xảo còn có hoa tươi cắm
khéo léo, xem ra là họ tự làm. Thôi thì mang về để cô gái hầu hạ mình
còn người đàn ông thì làm công việc trong nhà cũng không rồi, dù sao San cũng không muốn mất không năm mươi lượng bạc.
Vậy là ba người đi sau theo bước Nhược San trở về Hàn gia trang.
"Các người tên gì? Tại sao lại nợ nhiều tiền như vậy?" Trở về nhà Hàn
Nhược San ngồi trên ghế đá ở vườn bắt đầu hỏi chuyện hai cha con nọ, nếu mà là do cờ bạc hay gì đó cô sẽ lập tức đuổi đi.
"Tiểu nhân tên Tề Đại, con gái tên là Tề Thu. Chúng tôi nợ nhiều tiền như vậy là bởi vì trước đây vợ tôi bệnh nặng không có tiền mua thuốc nên mới đi vay. Nào ngờ mẹ con bé cũng không có khỏi được bệnh mà còn qua đời, đến nay bà ấy mất đã nữa năm mà chúng tôi vẫn không trả hết nợ nên hôm nay
mới bị đến bắt nợ như vậy." Tề Đại rưng rưng nước mắt kể, may mà hôm nay có vị tiểu thư này nếu không con gái ông mà bị bắt về làm thiếp cho lão già đó sẽ khiến ông ân hận cả đời.
"Hóa ra là vậy,
các người mau đi nghỉ trước đi, ngày mai sẽ có người phân phó công việc
trong trang cho các ngươi." Thấy cảnh ngộ của hai cha con đáng thương mà người cha lại khá chung tình với vợ nên San quyết định để quản gia đưa
họ đi nghỉ rồi phân phó cho họ làm việc trong trang