Hai người Nhuế Tuyết Tình và Tấn An Nhiên tiêu diệt một túi đồ ăn vặt lớn,
còn dư lại một túi Tấn Duệ Dương lấy qua, anh không biết trước đó rốt
cuộc con trai mua bao nhiêu, thật sự cũng không nói gì, chỉ dặn dò Nhuế
Tuyết Tình: "Em dắt An Nhiên, người bên trong hỗn loạn, đừng đi
lạc."
Nhuế Tuyết Tình nhìn chằm chằm Tấn
Duệ Dương không nói lời nào, Tấn Duệ Dương khẽ mỉm cười, đưa hai tay
lên: "Một tay anh cầm đồ ăn vặt cho hai người, một tay khác lại cầm vé." Thấy Nhuế Tuyết Tình hình như muốn nói cái gì đó, lại nói: "Hơn nữa
người bạn nhỏ tới đây chơi đều là mẹ dắt, Tuyết Tình sẽ không ngay cả
cái này mà cũng không đồng ý chứ?"
Tấn Duệ Dương vừa mới nói
xong, Nhuế Tuyết Tình đã cảm giác tay áo bị người kéo xuống, cô cúi đầu, liền thấy ánh mắt Tấn An Nhiên giống như con chó nhỏ bị vứt bỏ ươn ướt
nhìn cô, tiểu tử kia thấy Nhuế Tuyết Tình không lên tiếng, tự động đưa
tay tới cầm tay Nhuế Tuyết Tình, vừa bắt đầu chỉ là chạm nhẹ, sau đó là
cầm thật chặt, tay lại mềm, Nhuế Tuyết Tình cũng không dám dùng quá sức, sợ không cẩn thận bóp nát.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ của
Tấn An Nhiên xuất hiện nụ cười, như một khuôn đúc ra với gương mặt của
ba cậu, đâu còn dáng vẻ đáng thương như vừa rồi.
Thấy lần này
thay đổi sắc mặt thật nhanh, khóe miệng Nhuế Tuyết Tình cũng không nhịn
được giật giật, rốt cuộc không nói gì, chiếm cơ thể chủ cũ, dù sao cô
cũng phải cố gắng hoàn thanh nghĩa vụ, ai bảo người địa cầu đều vừa nhỏ
yếu lại vừa là động vật có tình cảm phong phú chứ.
Vốn Nhuế Tuyết Tình không coi là sắc mặt ôn hòa, khi đến xếp hàng chơi trờ chơi thứ
nhất, nhìn thấy trước mặt là một đội ngũ dài như vậy thì trong nháy mắt
đen lại, ánh mắt không tốt nhìn về phía Tấn Duệ Dương, Tấn Duệ Dương
sóng nước chẳng sao nói xin lỗi: "Cũng là lần đầu tiên anh dẫn An Nhiên
tới công viên, không biết sẽ có nhiều người xếp hàng như vậy. Nhưng mà
đều đã tới rồi, nhất định phải để An Nhiên chơi vui một chút, có đúng
không?"
Tấn Duệ Dương nháy mắt với Tấn An Nhiên, hai cha con phối hợp ăn ý.
Khi một nhà ba người đang chần chờ không tới trong vòng một phút, mắt thấy
bảy tám người xếp hàng phía sau hàng và càng ngày càng nhiều người chạy
về phía bên này, Tấn Duệ Dương định cầm một cái tay khác của Tấn An
Nhiên, Tấn An Nhiên lôi kéo cô, Nhuế Tuyết Tình đã bị hai cha con này
kéo đi.
Chẳng những sắc mặt Nhuế Tuyết Tình biến thành đen, ánh
mắt cũng sắc bén, bọn họ mới vừa gia nhập vào xếp hàng, người phía trước liền quay đầu lại nhìn về phía người duy nhất nở nụ cười - Tấn Duệ
Dương, dò hỏi: "Tiên sinh, phu nhân ngài . . . . . Có phải các người
không có thời gian phải không?"
Tấn Duệ Dương nhíu mày, còn chưa
kịp trả lời, chỉ thấy thằng nhóc trước mặt lau mồ hôi: "Các người không
có thời gian thì đi lên trước chúng tôi đứng đi, chúng tôi không vội,
không vội." Chỉ cầu vị phu nhân kia đừng bắn hơi lạnh về phía lưng của
bọn họ nữa, thật vất vả mới tổ chức thành đoàn thể đến công viên chơi
cùng với bạn học vào ngày chủ nhật bọn họ thoải mái lắm sao.
Thịnh tình khó chối của đám học sinh này, một nhà Tấn Duệ Dương rất bị động
đi lên trước, bảy tám thiếu niên tự giác lui về phía sau, động tĩnh thật không nhỏ, các thiếu niên xếp hàng đằng trước thấy thế, cũng nguyện ý
cho bọn họ chen ngang, hơn nữa rất nhiệt tình thay bọn họ khuyên người
trước mặt mình nhường chỗ, sau đó, Nhuế Tuyết Tình không nói tiếng nào
từ hàng cuối cùng đi lên hàng trước nhất, tất cả đều là người ta chủ
động nhường chỗ, Tấn Duệ Dương mang theo con trai ở phía sau một đường
nói cám ơn, còn được người đàn ông đứng ở giữa không kém tuổi anh vỗ lên vai khích lệ: "Người anh em, nhịn một chút đi, dù sao. . . . . . Vẻ bề
ngoài của vợ xinh đẹp như vậy. . . . . ."
Tấn Duệ Dương dở khóc
dở cười, đây là anh được người đồng tình sao? Ngẩng mắt nhìn Tấn phu
nhân đã kiêu hãnh đứng ở trước mặt đám người, tư thế sóng nước chẳng sao này, thật giống như từ nhỏ cô nên đứng ở phía trước như vậy. Xem ra
người đi đường đồng tình cũng không phải không thể tìm ra. Tấn Duệ Dương nghĩ như vậy, không biến sắc thu hồi tầm mắt
Lần đầu tiên bị người cho rằng đang ở thế yếu trong quan hệ vợ chồng, Tấn
Duệ Dương cảm thấy cũng rất thú vị, hơn nữa phát huy đầy đủ "ưu thế"
này, vì vậy tất cả các trờ chơi, còn sớm hơn người khác hai tiếng. Chỉ
là bởi vì bọn họ đã chơi qua hết tất cả các trờ chơi nên khi đi từ công
viên ra ngoài trời cũng đã tối, công viên này được mệnh danh là công
viên trò chơi kích thích nhất ở trong nước, những trò chơi khác thật ra
thì cũng không kém nhiều, dù sao tuổi Tấn An Nhiên còn nhỏ, trò chơi
kích thích mạo hiểm thật ra thì không quá thích hợp cho độ tuổi của cậu
chơi, khi búa mở ra dao dộng quá lớn Tấn Duệ Dương liền hỏi cậu có muốn
nghỉ ngơi hay không, hoặc là thay trò chơi, Tấn An Nhiên do dự sau đó
vẫn lắc đầu, sau đó Tấn phu nhân bên cạnh hào hứng bừng bừng tràn ngập
vui mừng nhìn cậu một cái nói "Không tệ, can đảm", câu nói này làm cho
Tấn An Nhiên như cắn thuốc lắc, cắn răng cũng muốn kiên trì đến trò chơi cuối cùng, khi người bước xuống từ trò chơi cuối cùng, khuôn mặt nhỏ
nhắn đẹp đẽ cũng trắng bệch.
Hôm nay chơi đã nghiền không phải là Nhuế Tuyết Tình thì có thể là ai, cô vui mừng, thấy sắc mặt tiểu tử
không tốt lắm, hiếm thấy chủ động ôm người vào trong ngực, hai tay Tấn
An Nhiên ôm lấy cổ của cô, ngoan ngoãn vùi mặt ở trên vai cô.
Tấn Duệ Dương hoàn toàn không còn lời nào để nói, vốn mang con trai tới
chơi, không ngờ biến thành liều mình theo bên cạnh bà xã, chỉ là vận
động xong gương mặt Nhuế Tuyết Tình ửng hồng, hai mắt tỏa sáng, cho dù
mím môi cũng có thể làm cho người ta cảm nhận được tâm trạng của cô
trong giờ khắc này, đó là vui vẻ từ trong đáy lòng, có sức cuốn hút lòng người, gần như là vẻ mặt anh chưa từng thấy. Bỗng Tấn Duệ Dương cảm
thấy chuyến đi này không tệ.
Khoảng cách từ khu vui chơi đến bãi
đậu xe không ngắn, đi tới một nửa Tấn Duệ Dương liền nói: "An Nhiên thật nặng, đến lượt anh tới ôm rồi."
Một đầu ngón tay là có thể xách
được tiểu tử kia lên, ngay cả người địa cầu yếu đuối cũng sẽ cảm thấy
nặng. Nhuế Tuyết Tình liếc Tấn Duệ Dương, không nói lời nào, sải bước
lướt qua anh đi về phía trước.
Tấn Duệ Dương lúng túng sờ lỗ mũi
một cái, ánh mắt Tấn phu nhân mới vừa nhìn anh tràn đầy cảm giác ưu việt không biết từ đâu mà đến, có phải là bình thường anh biểu hiện quá tao
nhã lịch sự nên để cô quên mất anh là đàn ông hay không?
Ừm, có muốn chứng mình một chút cho cô xem thử, ông xã của cô thật ra thì tràn đầy năng lượng không?
Tấn An Nhiên nằm ở trên vai Nhuế Tuyết Tình ngủ thiếp đi, tay bé ôm cổ cô
không thả, Nhuế Tuyết Tình không tiện kéo ra, liền quay đầu nhìn về phía Tấn Duệ Dương bên cạnh, Tấn Duệ Dương lại cười híp mắt nói: "Hôm nay An Nhiên cực kỳ mệt mỏi, tránh đánh thức con, Tuyết Tình trực tiếp ôm con
luôn."
Con ngươi đen nhánh Nhuế Tuyết Tình không nháy một cái nhìn anh.
Vẻ mặt Tấn Duệ Dương bình tĩnh, thậm chí còn buông tay ra: "Ngược lại anh
thật sự muốn chia sẻ với em, chẳng qua anh còn phải lái xe, thời gian
này vốn đông đúc, nếu như đổi cho em mà nói. . . . . . Tin tưởng em cũng không muốn vừa đến dưới nhà đã bị một đám cảnh sát giao thông đuổi theo viết giấy phạt chứ?"
Nhuế Tuyết Tình vẫn không có động tĩnh, Tấn Duệ Dương mở cửa xe ra dọn dẹp, cô dừng một chút, rốt cuộc ôm người lên xe.
Về đến nhà, vẫn là Nhuế Tuyết Tình ôm Tấn An Nhiên ngủ, chuyện này làm cho Nhuế Thành đã sớm về nhà ra mở cửa sợ đến ngây người, người mẹ dịu dàng ôm con trai rõ ràng không phải chị cả anh!
"An Nhiên làm sao vậy?"
"Xế chiều đi khu vui chơi chơi quá vui vẻ nên mệt." Trả lời là Tấn Duệ
Dương, sau đó nói với Nhuế Tuyết Tình: "Để An Nhiên trên ghế sofa rồi
đánh thức dậy, phải ăn cơm đã mới ngủ tiếp."
Nhuế Tuyết Tình bỗng nhiên dừng lại động tác muốn lên lầu, lạnh lùng nhìn Tấn Duệ Dương,
người địa cầu xảo quyệt, sớm muộn cũng phải đánh thức tiểu quỷ này, lại
lừa dối cô ôm một đường.
Tấn Duệ Dương không bị ảnh hưởng từ ánh
mắt của cô, tiến lên ôm lấy con trai trực tiếp đánh thức, sau đó ôm
thằng bé còn mang vẻ mặt buồn ngủ vào phòng tắm rửa mặt.
Nhuế
Thành nhìn rõ tức giận vì bị đùa giỡn từ trong mắt của chị cả anh, trong lòng cười trộm lại làm như không phát hiện, kéo vai của cô đi về phía
phòng ăn: "Chị, đi ăn cơm thôi, đã sớm làm xong rồi, cho chị cánh gà chị thích."
Có thức ăn mình thích, vẻ mặt Nhuế Tuyết Tình mới hòa
hoãn một chút, trừng mắt lạnh nhìn Tấn Duệ Dương, chỉ là sau khi Tấn Duệ Dương gắp cánh gà thuộc về mình cho cô, rốt cuộc Nhuế Tuyết Tình mới
hào phóng không không chấp nhặt với anh.
Nhuế Thành khá là có
tiềm chất làm quản gia, lại cũng không để ý chị cả anh chỉ ăn cánh gà
không ăn rau dưa, mặc dù ánh mắt của anh thỉnh thoảng nhìn về phía Nhuế
Tuyết Tình, chú ý cũng không phải cái này, anh vẫn rất khiếp sợ, khi chị cả anh vừa mới chuyển qua bên này chị ấy luôn gọi con trai là “tiểu
quỷ”, khi nhìn thằng bé luôn mang vẻ bực mình, mấy ngày trước cũng không thấy chị ấy tốt với cháu ngoại bao nhiêu, cũng chỉ là người một nhà đi
công viên một chuyến, mà chị cả anh thay đổi thật nhanh!
Xem ra công viên là du lịch ở nhà, là nơi cần thiết để bồi dưỡng tình cảm, Nhuế Thành cảm giác mình quá đúng.
Sau khi ăn xong, là thời gian cố định Nhuế Tuyết Tình xem ti vi, Nhuế Thành rất có ánh mắt mang theo Tấn An Nhiên đi phòng Nhuế Tuyết Dương dùng
máy vi tính xem hoạt hình, phòng khách chỉ còn lại hai người Nhuế Tuyết
Tình và Tấn Duệ Dương, Nhuế Tuyết Tình xem ti vi rất chăm chú, một khi
tập trung, liền xem tất cả xung quanh như không khí, cô cảm thấy những
người bên cạnh từ từ ngồi xuống rất gần mình, cũng không để ý tới, thậm
chí cánh tay bị nắm lấy, cũng không mặn không nhạt nghiêng đầu nhìn anh
một cái, sau khi đoán chừng người địa cầu bên cạnh không chịu nổi một
quyền của mình, sóng nước chẳng sao quay đầu tiếp tục xem ti vi.
Đáng tiếc người địa cầu hoàn toàn không biết gì gọi là có chừng có mực,
chẳng những anh cầm lấy tay của cô, còn không ngừng ở trên tay cô rà qua rà lại, rốt cuộc Nhuế Tuyết Tình không kiên nhẫn nữa, nhấn tạm ngừng
TV, nheo mắt lại nhìn về phía Tấn Duệ Dương. Tấn Duệ Dương lại mỉm cười: "Hôm nay ôm An Nhiên lâu như vậy, chắc tay đau lắm, anh giúp em xoa bóp một chút."
Vốn Nhuế Tuyết Tình định xì mũi coi thường, người yếu vĩnh viễn cho rằng
người khác cũng yếu như bọn họ, nhưng sau đó nghĩ đến thân phận của cô
bây giờ cũng là người địa cầu yếu ớt, vẻ mặt rất không tự nhiên ngậm
miệng, dứt khoát theo như anh nói đi, loại bỏ bên ngoài quấy nhiễu, cô
không để ý chuyên tâm xem ti vi.
Một lát sau, rốt cuộc người động loạn ở trên người cô cũng yên tĩnh, Nhuế Tuyết Tình hơi động đậy khớp
xương một chút, ngoài ý muốn phát hiện chỗ được xoa bóp qua quả thật có
chút thoải mái, dứt khoát khẽ nghiêng người, nâng một cái chân lên không chút khách khí để lên trên đùi Tấn Duệ Dương: "Xoa bóp."
Đầu tiên là Tấn Duệ Dương sửng sốt một chút, sau đó đáy mắt chứa đựng nụ cười: "Em chắc chắn?"
"Nói nhảm."
Tấn Duệ Dương nghe theo phân phó, hai tay ấn lên trên đùi đẹp trắng nõn, bà Tấn rất chú ý đến hình tượng mẹ chồng nhà giàu, chẳng những chính bà
chú ý đến hình tượng, cũng có yêu cầu với con dâu, mặc dù Nhuế Tuyết
Tình như thế nào đều không vào được mắt của bà, nhưng mỗi lần gặp mặt,
bà Tấn luôn bắt bẻ từ đầu đến chân cách ăn mạc của Nhuế Tuyết Tình, cuối cùng lời kết tất nhiên là "cũng chính là tính tình Duệ Dương chúng tôi
tốt nhịn được cô", mặc dù Nhuế Tuyết Tình không kiên nhẫn với bà Tấn,
cũng không muốn để ý tới, càng không muốn nghe bà không ngừng càu nhàu,
cho nên hôm nay trước khi ra khỏi cửa Tấn Duệ Dương xung phong nhận việc phối hợp tạo hình cho cô, cô không chút nghĩ ngợi liền đồng ý, cũng
không phải tin tưởng ánh mắt Tấn Duệ Dương, mà cảm thấy như vậy thì có
lý do mở miệng trước mặt bà - “dùng quần áo của con trai mẹ chọn” - chặn bà lại, người làm mẹ như bà Tấn nhìn cái gì của con trai cũng thấy tốt, lý do này không thể tốt hơn nữa.
Nhuế Tuyết Tình không phát hiện, cô đã bắt đầu dùng phương thức của người địa cầu để đi xử lý vấn đề.
Tấn Duệ Dương là đàn ông bình thường, có tất cả thẩm mỹ của trai thẳng bình thường, anh chọn quần áo cho Nhuế Tuyết Tình, tao nhã thỏa đáng đồng
thời cũng không thiếu được tôn lên dáng người, ở dưới cổ áo như ẩn như
hiện, eo thon, cùng với cặp đùi bóng loáng trắng nõn. Tấn Duệ Dương chọn cho Nhuế Tuyết Tình là váy, vốn ngang chừng đầu gối, bây giờ cô vừa
nhấc lên, làn váy đi lên, hoàn toàn lộ ra cả bắp đùi, hai tay Tấn Duệ
Dương lướt đi trên làn da trắng mịn, không khỏi có chút khoái chí, lại
thêm nữ chính hoàn toàn không chú ý đến anh, cũng không biết sao hai tay trượt một đường lên ở giữa.