Buổi sáng thứ hai,
các ngành bắt đầu hành động rồi, đến trường, đi làm, người trưởng thành
không cần Nhuế Tuyết Tình quan tâm, dĩ nhiên cô cũng không có tâm trạng
quan tâm đến những chuyện đó, Nhuế Thành và Nhuế Tuyết Dương sẽ tự mình
đi xe buýt, mà ba Nhuế như có dự kiến trước đã mang "lừa con" theo, tuy
tốc độ "lừa con" chậm, nhưng cũng là phương tiện giao thông, chỉ là bọn
họ đang đối xử với vấn đề đợi Tấn An Nhiên có chút khác
biệt.
"Trong nhà có tài xế, con trực tiếp bảo anh ta tới đây."
"Tại sao con trai của con lại còn cần người khác đưa đi?" Mẹ Nhuế cũng không nhượng bộ chút nào, hai ngày nay bà thấy rõ, khó trách An Nhiên không
thân thiết với con gái bà, rõ ràng chính là con gái bà tìm đường chết,
mỗi ngày đều gọi con trai mình là "tiểu quỷ", vẻ mặt lạnh lùng với con
trai, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho, bà mẹ bệnh xà tinh (bệnh
thần kinh) như vậy ai dám thân thiết? An Nhiên vẫn còn con nít, con
buông tha cho cháu nó đi -- suýt chút nữa là mẹ Nhuế cứ như vậy mà lên
tiếng rồi.
Nhuế Tuyết Tình rất bình tĩnh: "Không phải vẫn luôn như vậy sao?"
"Trước kia là trước kia, hiện tại An Nhiên cùng sống với con, trong lòng con
còn có người mẹ này không, chuyện này con phải nghe lời mẹ!" Lần đầu
tiên mẹ Nhuế cứng rắn ở trước mặt con gái lớn rất khó khăn mới thay đổi
thái độ trở về nhà, bà bày ra dáng vẻ muốn bổ óc của đứa con gái đang
tìm đường chết kia, vô cùng cảm thấy con rể lớn cũng bởi vì không chịu
nổi bệnh xà tinh (bệnh thần kinh), quan hệ vợ chồng mới càng ngày càng
xa lạ, hiện tại nhân cơ hội này nhất định phải điều chỉnh con gái của bà trở về, nói không chừng khi con gái bà bình thường thì sau này con rể
cũng thay đổi thái độ -- giống người phụ nữ truyền thống như mẹ Nhuế,
không phải vạn bất đắc dĩ cũng không nói ly hôn.
Khi không có gì, so với hiện tại càng làm cho Nhuế Tuyết Tình tỉnh táo hơn rồi, ngoại
trừ người em trai địa cầu thật phiền ra, thật ra thì cả nhà họ Nhuế cũng không khác nhau! Vừa nghĩ tới mỗi ngày mình đều phải sống cùng một chỗ
với những người địa cầu phiền phức này, Nhuế Tuyết Tình rất buồn rầu,
chỉ là vấn đề đau đầu hiện tại là chuyện của "tiểu quỷ" Tấn An Nhiên
này.
"Hôm nay không được, con muốn đi công ty của Tấn Duệ Dương một chuyến."
"Đưa An Nhiên đi trường học mất mấy phút? Đưa xong đi qua, mẹ thấy con rể
cũng sẽ không để ý con bởi vì đưa con trai đi học mà làm mất thời gian
đâu."
Không thể làm gì khác, rốt cuộc Nhuế Tuyết Tình tìm đến
viện trợ bên ngoài, nhất định mẹ Nhuế nghe lời Nhuế Thành nói, Nhuế
Thành vẫn khuất phục ở dưới sự uy nghiêm của cô, vì vậy Nhuế Tuyết Tình
chuyển tầm mắt sang Nhuế Thành, Nhuế Thành lại dời tầm mắt không nhìn
thẳng vào mắt cô, còn quay đầu vỗ Nhuế Tuyết Dương nói: "Em còn chưa đi
làm hả, không trễ sao?"
"A, Đúng vậy, em phải đi rồi."
"Chúng ta cùng đi, buổi sáng hôm nay anh cũng có tiết."
"Tốt."
Nhuế Tuyết Tình còn chưa kịp nói chuyện, đã nhìn thấy bóng lưng em trai và
em gái bước đi như gió đến, khóe miệng Nhuế Tuyết Tình giật giật, cúi
đầu nhìn lướt qua Tấn An Nhiên, Tấn An Nhiên cắn môi, hình như có chút
chần chờ, cuối cùng vẫn không mở miệng. Cậu có một người bạn nhỏ nhìn
coi như thuận mắt, bình thường đều chơi với cậu, tất cả đều là tài xế
trong nhà đưa đón, có một lần ba me của người bạn nhỏ đó trở về từ nước
ngoài tự mình đưa đi học, nụ cười trên mặt người bạn đó duy trì cả một
ngày, giống như còn muốn vểnh cái đuôi dài lên trời, từ đó về sau người
bạn nhỏ kia luôn nói chuyện đó làm lỗ tai của cậu muốn chai sạn luôn
rồi, Tấn An Nhiên có ấn tượng rất sau với chuyện này, từ đó cũng nhớ kĩ
cảm giác mà mẹ đưa đi học với người khác đưa đi rất không giống nhau.
Đây thật sự là một hiểu lầm xinh đẹp, rất nhanh Tấn An Nhiên sẽ hiểu cảm
giác lâm vào trong nước sôi lửa bỏng, cảm giác không giống nhau như vậy
mấu chốt còn phải nhìn người mẹ, nếu như người mẹ hiền lành dịu dàng,
chuyện này đúng là chuyện hạnh phúc nhất trần đời, nhưng đổi thành người mẹ "độc ác" của cậu, cũng chỉ có thể nói như ngồi trên ngọn nến vậy.
Thấy vẻ mặt thích thú của cháu ngoại, mẹ Nhuế lập tức nở nụ cười rực rỡ,
giọng nói lại mềm mấy phần: d∞đ∞l∞q∞đ"An Nhiên chúng tá cũng muốn mẹ đưa đi phải không?"
Tấn An Nhiên mím môi, còn chưa biểu hiện, đã
nhận được ánh mắt không thân thiện của mẹ cậu, cảm giác này còn dọa
người hơn khi ba cậu nở nụ cười rực rỡ, cơ thể nhỏ nhắn run lên, Tấn An
Nhiên chỉ có thể trái lương tâm nói: "Cháu... Cháu. . . . . . Cũng không có vấn đề gì. . . . . ."
Mẹ Nhuế lập tức quay đầu trợn mắt nhìn Nhuế Tuyết Tình: "Con hù dọa đứa bé làm gì!"
Nhuế Tuyết Tình = =, mẹ cô không có con mắt phía sau sao biết cô làm? Còn
nữa, người địa cầu thay đổi sắc mặt trong một giây đồng hồ mà không áp
lực, như vậy "bệnh xà tinh (bệnh thần kinh)" là bọn họ tạo ra sao?
Từ trước đến giờ Nhuế Tuyết Tình không giỏi tranh cãi với người khác, ở
hành tinh Sedna như thế, trên địa cầu cũng giống như thế, so với mẹ cô
triển khai kham khổ mà kéo dài đến giằng co, còn không bằng nhanh chóng
đưa "tiểu quỷ" này đi học cho rồi.
Mẹ Nhuế tự xuống lầu nhìn chằm chằm, Tấn An Nhiên tự động leo lên ghế lái phụ, không cần Nhuế Tuyết
Tình nói mình nhanh chóng nịt chặt dây an toàn, trong lòng mẹ Nhuế có
chút tiếc nuối, cứ như vậy bỏ lỡ chi tiết nhỏ xúc tiến quan hệ mẹ con,
chỉ là cháu ngoại của bà có thể tự cài dây an toàn, o(≧v≦)o~~ thật là
giỏi!
Mẹ Nhuế không có biện pháp kiềm chế đắm chìm bên trong Tấn An Nhiên dễ thường rồi.
Bởi vì không khí sáng sớm rất tốt, sau khi Nhuế Tuyết Tình lên xe đã hạ hai cửa xe xuống, chuần bị cho xe chạy lên phía trước, liếc nhìn Tấn An
Nhiên, Tấn An Nhiên lập tức nhoài đầu ra, nói lời tạm biệt với mẹ Nhuế.
"Bà ngoại, chúng cháu đi đây, bái bai."
"An Nhiên bái bai." Trong mắt mẹ Nhuế đã không còn thấy con gái lớn được cưng chiều nhất của bà nữa rồi.
Nhuế Tuyết Tình dẫu môi, nhanh chóng chuyển động tay lái, xe chậm rãi chạy
qua, bởi vì nơi này là chung cư hạng sang, chung cư vì an toàn, quy định tốc độ xe không thể vượt qua 20 km/h, cho nên các chú bảo vệ ở phòng
bảo vệ từ rất xa nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hai mẹ con ở trong xe
thể thao -- bọn họ đã nhớ kỹ hai gương mặt này, mặc dù sau đó biết không phải là lãnh đạo đến thị sát, nhưng vẫn không nhịn được ngồi nghiêm
chỉnh, lúc mở thanh chắn cũng niềm nở ân cần hơn bình thường, chỉ là
cũng không ghé mắt nhìn hai mẹ con này.
Đưa mắt nhìn hai mẹ con
cực kỳ nghiêm túc rời đi, bác bảo vệ A lau mồ hôi: "Không biết vì sao,
vừa nhìn thấy bọn họ tôi lập tức không giải thích được khẩn trương, nhất là một đứa bé nhỏ như vậy, khi nghiêm mặt cũng rất có khí thế, thật
không biết nhà cậu bé dạy dỗ thế nào nữa."
Bác bảo vệ B: "Ông
nhìn mẹ của cậu bé là biết, quả thực là khí thế bức người, khó trách có
thể dạy con trai thành ra như vậy, thật không biết chồng cô ấy có như
vậy hay không, nếu như không phải, cả ngày đều phải nhìn vẻ mặt lạnh
lùng như núi băng của một lớn một nhỏ, sẽ không buồn bực không yên chứ?"
Bác bảo vệ C: "Ông cho rằng người ta là ông sao! Người này nhìn một cái
cũng biết là người không giàu cũng quý, chiếc xe của cô ấy nghe nói là
số lượng có hạn, không bán ở trong nước, chồng của cô ấy khẳng định cũng không phải người thường."
Bảo vệ D là một chàng trai trẻ tuổi -- trái ngược với A, B, C mà nói, bảo vệ D lau mồ hôi cảm thán: "Vừa nhìn
thấy cô ấy, cháu cũng không giải thích được mà liên tưởng đến thầy chủ
nhiệm lúc cấp ba, quá nghiêm túc, khí thế quá mạnh mẽ!"
Nhuế
Tuyết Tình còn không biết mình bị thảo luận lặp đi lặp lại, một đường
nghiêm mặt chạy xe như bay đưa Tấn An Nhiên đến cửa trường học, là thật
sự chạy như bay, lúc xuống xe kiểu tóc tỉ mỉ của Tấn An Nhiên sắp bị
thổi thành chuồng gà rồi, Nhuế Tuyết Tình bởi vì buộc tóc đuôi ngựa nên
vẫn còn tốt. Bây giờ Tấn An Nhiên còn chưa có tâm trạng để ý tới kiểu
tóc, cậu đang choáng váng, đang muốn cảm nhận cảm giác an toàn khi hai
chân chạm đất, xe Nhuế Tuyết Tình vừa mới dừng lại, phía sau đã đi theo
một chiếc xe cảnh sát, khi anh cảnh sát giao thông đuổi tới vẫn còn đang lau mồ hôi, đang giờ cao điểm đi học đi làm, không bị kẹt xe là cũng
không tệ rồi, lại còn có người đua xe, mà tài lái xe xuất thần nhập hóa
này. . . . . . Dừng lại, bây giờ không phải thời điểm mình sùng bái, vị
phu nhân này vi phạm giao thông!
Phong cách như vậy, đương nhiên
không thiếu được người vây xem, cho dù đây là trường học quý tộc, không
khí nghiêm túc, người lui tới đều không phải là người bình thường, nhưng phong cách hành vi này của Nhuế Tuyết Tình vẫn rước lấy những người
không phải người bình thường vây xem, giấy phạt dưới sự chứng kiến của
rất nhiều người giao tới trên tay cô, rốt cuộc Tấn An Nhiên cảm nhận
được cảm giác mẹ đưa đi học là gì rồi.... ....... Trọn đời khó quên.
(Lời của Editor: tội cho cậu bé.)
Nhuế Tuyết Tình cũng không để
ý, Tấn An Nhiên vừa mới nâng cặp sách lên, cô thuận tiện đánh tay lái,
quay đầu xe một cách điệu nghệ, cảnh sát giao thông đứng một bên nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Bởi vì chuyện này, Nhuế Tuyết Tình đến công ty Tấn Duệ Dương đã hơn chín giờ, đây mới là giờ làm việc của công ty
bọn, nữ lễ tân ở đại sảnh tầng một nở nụ cười vui vẻ hỏi Nhuế Tuyết Tình có hẹn trước hay không, Nhuế Tuyết Tình còn chưa đáp lời, bên cạnh đi
qua một người đàn ông lập tức kinh ngạc: "Tấn phu nhân?"
Nụ cười trên mặt nữ lễ tân càng tươi hơn: "Thư ký Tô!"
Thư ký Tô gật đầu với cô nàng một cái, nhìn Nhuế Tuyết Tình hỏi: "Tấn phu
nhân ngài đến tìm Tấn tổng sao? Tấn tổng đang ở trong phòng làm việc."
"Ừm." Nhuế Tuyết Tình gật đầu một cái, giọng nói bình tĩnh: "Anh dẫn tôi đi."
"Vâng, ngài đi theo tôi!" Thư ký Tô không khỏi càng thêm cung kính, tuy không
phải lần đầu tiên tiếp xúc Tấn phu nhân, nhưng trước kia quả thật tiếp
xúc rất ít, mới phát hiện Tấn phu nhân đã lâu không gặp khí thế càng
ngày càng cường đại, thư ký Tô vừa suy nghĩ vừa quan sát nét mặt của
Nhuế Tuyết Tình, không tự chủ được thái độ càng ngày càng cung kính.