Sau khi nhặt viên Linh tinh cuối cùng lên, trên tay Thẩm Thạch lúc này
đã có bảy viên, Chung Thanh Lộ cũng nhặt được ba viên. Chung Thanh Lộ
ngắm ba viên Linh tinh sáng lấp lánh trên tay một chút, sau đó vứt thẳng vào trong tay Thẩm Thạch, giận dữ nói: “Ngươi tốt nhất cứ giữ lấy đi,
đừng tưởng rằng có Linh tinh thì…”
Lời còn chưa dứt, Thẩm Thạch đã khẽ đảo tay nắm lấy bàn tay trắng trẻo
của cô, sắc mặt Chung Thanh Lộ trầm xuống, vừa định phát tác cơn giận
thì thấy Thẩm Thạch đem mười viên Linh tinh này nhẹ nhàng đặt vào trong
tay mình, còn khép các ngón tay của cô thêm một chút, như để cầm cho
chắc vậy.
Cô bỗng nhiên thất thần trong phút chốc, lời vốn muốn nói ra bỗng chốc kẹt trong miệng, rốt cuộc cũng không thể nào nói được.
Về phần Thẩm Thạch giống như được thả lỏng, tùy tiện ngồi xuống đất
luôn, lưng dựa vào giường, mắt nhìn lên trần thạch thất, bỗng nhiên nói: “Chung Thanh Lộ.”
“Sao cơ?”
“Cưới ta nhé.”
". . ."
“Ngươi biết vì sao ban đầu ta chọn ngươi để làm vụ giao dịch may rủi này không?”
Chung Thanh Lộ nhíu nhíuy, đáp: “Không phải ngươi đã nói sao, bởi vì…”
Cô như chợt nhớ ra điều gì đó, vừa mới nói được một nửa bỗng ngừng không chịu nói tiếp, nhưng rất nhanh Thẩm Thạch đã trả lời thay cô.
“Bởi vì, ta cảm thấy trong lớp đệ tử đồng lứa chúng ta, người có thiên
phú luyện đan tốt nhất chính là ngươi, hay cũng có thể nói, không chọn
ngươi, chẳng lẽ ta đi tìm mấy tên phế vật khác sao?”
Chung Thanh Lộ thoáng có cảm giác xấu hổ, nhưng chẳng biết tại sao, trong nội tâm không khỏi có chút dễ chịu hơn trước.
Thẩm Thạch nhìn cô một cái, mỉm cười, thần sắc thoải mái và thản nhiên,
cứ dựa lưng vào giường như vậy nói tiếp: “Ngay cả ta còn rất tin tưởng
ngươi, sao ngươi cứ nghĩ vớ va vớ vẩn, không chịu tin tưởng bản thân
mình chứ?”
Chung Thanh Lộ chậm rãi hít sâu một hơi, thần sắc dần bình tĩnh, chút
kiêu ngạo ngày thường dường như đã trở với cô, cô hừ một tiếng, tựa hồ
khinh thường không thèm trả lời câu hỏi của Thẩm Thạch:
“Ngươi cứ chuẩn bị Linh tinh cho tốt là được, lải nhải lắm miệng làm gì, y như một bà cụ non ấy!”
“À à” Thẩm Thạch vội vàng nhảy dựng lên, dùng Vân phù mở cánh cửa đá.
Cánh cửa đá theo tiếng động ù ù từ từ mở ra. Chung Thanh Lộ cất mười
viên linh tinh vào trong lồng ngực, lúc quay người định bước ra, chợt cô thấy trong tay Thẩm Thạch dường như có một vầng sángu lục nhàn nhạt, có vẻ như là một đồ vật trông giống như cái đồng hồ cát bé bé xinh xinh,
nhất thời hiếu kỳ buột miệng hỏi: “Đó là cái gì vậy?”
Thẩm Thạch giơ cái đồng hồ cát trong tay lên chút, đáp: “Ngươi hỏi cái
này hả, đồng hồ cát đó, ngươi xem nè, nếu cát ở một bên hoàn toàn rớt
xuống bên kia tức là đã qua một canh giờ, rất là chính xác đó.”
Chung Thanh Lộ kêu lên một tiếng “A”, giọng nói mang theo chút yêu
thích: “Ồ, có thứ hay như vậy á, ta luyện đan vừa khéo mỗi canh giờ đều
phải xem lô, nếu như ngươi không cần vậy chi bằng cho ta cái đồng hồ cát này đi!”
Thẩm Thạch ngơ ngẩn mất một chút, sau phút chần chờ, cuối cùng vẫn lắc
đầu nói: “Đây là vật duy nhất cha mẹ ta để cho ta, không thể cho ngươi
được.”
Chung Thanh Lộ hiển nhiên cũng không ngờ đến điều này, nghe nói như vậy
cũng ngẩn ngơ một hồi, sau đó lập tức gật gật đầu “Ừ” một tiếng xoay
người rời khỏi thạch thất.
Nhìn bóng lưng cô dần dần khuất xa, Thẩm Thạch chậm rãi khoát tay, cánh
cửa đá ầm ầm khép, vẫn giữ nguyên tư thế dựa lưng vào giường, bỗng nhiên trên mặt hắn lộ ra vài nét khác thường, sâu trong đó còn mang theo chút nghi ngờ mơ hồ, nhẹ giọng tự nhủ với bản thân:
“Ây da, cô bé này có thật sự đáng tin tưởng như vậy không, có khi nào bị cô ấy lừa thê thảm không đây…”
※※※
Ngày hôm nay cứ thế trôi qua một cách bình lặng, Thẩm Thạch cũng không có ra ngoài, Chung Thanh Lộ cũng không tới nữa.
Ngày mai, chính là ngày thứ hai Thẩm Thạch trở về kể từ nhiệm vụ lần
trước ở Yêu đảo. Việc Cam Trạch gặp nạn trên Yêu đảo lớn đến nỗi Thanh
Ngư đảo tạm dừng luôn nhiệm vụ này. Rốt cuộc sau đó sự tình từ đầu chí
cuối cũng được truyền ra ngoài, hơn nữa bởi vì Cam Trạch xuất thân từ
Cam gia cùng với thiên tư đặc biệt hơn người của hắn cho nên khiến cho
ai ai cũng chú ý. Việc này đảo mắt cái đã lan truyền khắp toàn bộ Thanh
Ngư đảo, gần như mọi người đều biết rõ.
Ngày đó Cam Trạch nảy lòng hiếu kỳ muốn đi Yêu đảo để biết một chút về
nhiệm vụ bắt yêu. Sau khi lên thuyền thì bị vị sư huynh Lâm Hổ cảnh giới Ngưng Nguyên không ngừng nịnh bợ, cho dù sau khi lên Yêu đảo Lâm Hổ
cũng nhất quyết phải ở bên gần bên mới chịu. Mặt khác các đệ tử cảnh
giới Luyện Khí sau khi lên Yêu đảo cũng tách riêng ra tự mình đi săn bắt yêu thú linh tài. Thẩm Thạch đạo hạnh còn thấp, thậm chí còn không dám
xâm nhập vào trong rừng trên Yêu đảo, chỉ cẩn thận đi săn yêu thú cấp
thấp trên bờ biển mãi bên ngoài Yêu đảo, sau này hắn còn phát hiện ra
một ổ trứng của Hắc Văn Quy trên bờ biển, thật sự rất là may mắn.
Mà ban đầu ý định của Cam Trạch là sau khi tiếp nhận nhiệm vụ bắt yêu
này, lên Yêu đảo thử xem thân thủ ra sao, dù sao hôm nay hắn cũng là
nhân tài kiệt xuất nhất trong lứa đệ tử mới này, người duy nhất trong
vòng ba năm đã tu luyện đến cảnh giới Luyện Khí cấp cao. Cho dù xưa nay
hắn vốn khiêm tốn, nhưng đương nhiên trong lòng cũng có vài phần ngạo
khí. Cho nên yêu thú cấp quá thấp hắn còn cảm thấy chướng mắt, cứ như
thế hắn tiến thẳng vào trong khu vực rừng rậm sâu trong Yêu đảo.
Trên đường đi, Lâm Hổ tự nhiên đều ở bên cạnh hắn. Với cảnh giới Ngưng
Nguyên của hắn thì đám yêu thú cấp thấp kia đương nhiên không hề đáng
nhắc tới. Hai người Cam Trạch và hắn có thể nói là thế như chẻ tre, một
đường thẳng tiến, sự hào hứng của Cam Trạch cũng tăng mạnh, tâm tình rất chi là hưng phấn. Lâm Hổ lựa thời cơ rèn sắt khi còn nóng, muốn dẫn hắn đi xem nơi quan trọng nhất cũng là nơi nguy hiểm nhất trên Yêu đảo,
động Bắt Yêu. Trong động này không chỉ ẩn chứa vô vàn yêu thú nguy hiểm, thậm chí còn có rất nhiều loại âm linh quỷ vật cực kỳ quỷ dị khó dò,
nhưng đồng thời cũng là nơi sản xuất vài loại linh tài cao cấp nhất
trong nhiệm vụ bắt yêu.
Cam Trạch tuy còn nhỏ nhưng gan lớn, nghé con mới sinh không sợ cọp, hơn nữa Lâm Hổ còn vỗ ngực đảm bảo, hứa hẹn ầm trời, còn nói dùng đạo hạnh
cảnh giới Ngưng Nguyên của hắn đủ để bảo vệ Cam Trạch bình an vô sự. Hai người liền hưng phấn kích động tiến vào trong động Bắt Yêu.
Lần này vào, liền xảy ra chuyện.
Dù trên Thanh Ngư đảo có rất nhiều lời đồn đại nhưng đều không có nghe
nhắc tới rốt cuộc trong động Bắt Yêu đã xảy ra chuyện gì, Cam Trạch và
Lâm Hổ gặp phải yêu thú hung ác hay quỷ vật quỷ dị nào, hiển nhiên là
không ai biết rõ. Mọi người đều dồn dập suy đoán, bất kể các loại yêu
thú quỷ vật lợi hại nào cũng đều được nêu ra một lần. Ngay cả “Âm Quỷ
Vương” vốn nghe nói bị phong ấn sâu trong lòng đất đã nhiều năm không
thấy ánh mặt trời, cũng bị người ta lôi ra phỏng đoán có phải nó đã chạy ra ngoài chặn đánh bọn họ không!
Tóm lại, suy đoán thì có nhiều, nhưng kết quả chỉ có một, chính là sau
khi hai người gặp nạn trong động Bắt Yêu, Lâm Hổ thì mất tích trong động Bắt Yêu, còn Cam Trạch dường như dựa vào một kiện bảo vật hộ thân gia
truyền của Cam gia để, miễn cưỡng chạy thoát ra ngoài, kích phát vật nào đó cầu cứu, khiến cho Cam Văn Tình, một trong Lăng Tiêu Tam Kiếm nổi
danh trên Kim Hồng sơn, nhanh chóng chạy tới, lúc này mới may mắn tìm
được đường sống.
Mà sau khi đám Thẩm Thạch ngồi thuyền trở về Thanh Ngư đảo, Tằng Chí
Bách nhanh chóng chạy đi bẩm báo Vương Tuyên. Vương Tuyên cũng rất kinh
hãi, lập tức ngự kiếm chạy tới Yêu đảo, giữa đường vừa vặn gặp phải Cam
Văn Tình vừa cứu Cam Trạch trở về, xem như là may mắn trong bất hạnh.
Nhưng, câu chuyện này vẫn còn vài chỗ hổng. Đầu tiên, Lâm Hổ, người cùng tiến vào động Bắt Yêu với Cam Trạch cứ như vậy không hề có chút tin
tức. Tiếp theo, theo như lời một vị đệ tử cảnh giới Ngưng Nguyên khác
túc trực trên Yêu đảo là Tằng Chí Bách thì đồng bạn đang trực Ngưu Hùng
vì muốn cứu viện hai người Lâm Hổ Cam Trạch, cho nên cũng bị ép phải
tiến vào yêu đảo vào buổi tối, hướng đi cũng chính là động Bắt Yêu.
Nhưng sau đêm đó, Ngưu Hùng cũng thình lình mất tích một cách bí ẩn,
cuối cùng không còn ai biết tung tích của hắn.
Việc này huyên náo thật lớn, dù cho Vương Tuyên có tài năng cách mấy đi
chăng nữa cũng không thể nào che giấu được, rất nhanh tin tức đã rơi vào tay toàn bộ Lăng Tiêu tông từ trên xuống dưới. Người thừa kế duy nhất
của Cam gia gặp nạn, đồng thời còn có hai vị đệ tử cảnh giới Ngưng
Nguyên bị mất tích trên Yêu đảo, trong lúc nhất thời đã mang đến lửa
giận của mấy vị trưởng lão, nghe nói Vương Tuyên còn vì thế bị khiển
trách.
Trên Kim Hồng sơn gió tụ mây vần, thậm chí còn truyền ra tin đồn rằng
Vương Tuyên sắp bị bãi nhiệm chức vụ chủ trì sự vụ trên Thanh Ngư đảo.
Nhưng rất nhanh gió đã đổi chiều, nghe nói trong một lần họp Trưởng lão
hội nào đó, Chưởng giáo Hoài Viễn chân nhân tự mình triệu tập đại đa số
trưởng lão cảnh giới Nguyên Đan thương nghị việc này. Ân sư của Vương
Tuyên, đồng thời cũng là đại nhân vật số hai của Lăng Tiêu tông, người
hiện nay đã tu luyện đến cảnh giới Nguyên Đan đỉnh phong, đại chân nhân
Tôn trưởng lão Tôn Minh Dương, đã nổi cơn giận lôi đình, ngay trước mặt
Hoài Viễn chân nhân cùng một đám trưởng lão trực tiếp nói rằng việc này
làm ảnh hưởng xấu đến môn quy. Vương Tuyên không có sai lầm, trái Cam
Văn Tình tùy tiện nhúng tay vào sự vụ trên Thanh Ngư đảo, công nhiên làm trái với thiết luật năm đó Hoài Viễn chân nhân tự mình định ra, rốt
cuộc là có dụng ý gì?
Đã có thể tùy thời đi cứu viện, như vậy ngày thường phải chăng có thể trợ giúp trong việc tu luyện hằng ngày?
Cam Trạch được xưng là người có thiên tư đệ nhất trong lứa đệ tử mới của Lăng Tiêu tông trong mấy trăm năm qua, nhưng liệu có sự lừa gạt nào ở
đây không?
Đến cuối cùng, Tôn trưởng lão càng trợn trừng hét lớn, nét mặt dữ tợn:
Chẳng lẽ Cam gia cho rằng địa vị cao cả cho nên ngay cả Chưởng giáo chân nhân cũng không thèm đặt vào trong mắt sao?
Lời ấy vừa nói ra, toàn bộ Trưởng lão hội đều yên lặng, nghe đồn bên
dưới chỗ ngồi của mấy vị đại chân nhân đạo pháp thông thiên kia, dường
như còn mơ hồ có tiếng sấm nổ đì đùng, cả đỉnh Kim Hồng đều phải biến
sắc.
Về phần sau đó thế nào, cũng không có nhiều người biết được, chỉ biết ba ngày sau, thương thế của Cam Trạch tốt hơn một chút, liền vội vàng trở
Thanh Ngư đảo, đóng cửa bế quan suốt mấy ngày không ra. Trên Kim Hồng
sơn, Cam Văn Tình bị phạt nặng. Vân Nghê trưởng lão dạo gần đây vốn
cường thế khắp Trưởng lão hội nhưng hôm đó bất ngờ lựa chọn im lặng
không nói. Sau hôm đó cô rốt cuộc cũng đi cầu xin với Chưởng giáo chân
nhân, thậm chí còn nghe nói cô còn đi tìm Tôn Minh Dương trưởng lão cầu
xin một lúc, mới có thể khiến cho ái đồ Cam Văn Tình bị phạt nhẹ hơn một chút, nhưng vẫn bị phạt phải rời khỏi Kim Hồng Sơn đi tới “Bách Sơn
Giới”, một nơi được xưng là Lăng Tiêu tông trấn thủ hậu viện để làm một
nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm.
Cam gia vốn bởi vì Cam Trạch quật khởi một lần nữa danh vọng tăng vọt,
mọi người dồn dập kết thân, chỉ trong vòng một đêm đột nhiên yên lặng
xuống. Trong số hai mươi hai vị trưởng lão cảnh giới Nguyên Đan, có hai
vị trưởng lão có dây mơ rễ má sâu rộng với Cam gia đồng thời tuyên bố bế quan.
Mà bè đảng của Tôn Minh Dương Tôn trưởng lão nhờ vào đó sĩ khí tăng vọt, ai cũng phải ngước nhìn, nhất là Vương Tuyên chủ trì sự vụ Thanh Ngư
đảo càng nhận được sự tán thưởng của rất nhiều người, danh vọng trong
môn phái tăng lên rất nhiều. Cho dù nếu truy đến tận cùng thì trong việc này Vương Tuyên căn bản chẳng hề làm gì cả, nhiều lắm là sau khi biết
tin tức lập tức đuổi tới thôi…
Sau việc này, danh vọng của Vương Tuyên trong Lăng Tiêu Tam Kiếm dường
như đã vượt qua Cam Văn Tình, thẳng tiến đến sát với Đỗ Thiết Kiếm ái đồ của Chưởng giáo chân nhân, sự ủng hộ cho việc tiếp nhận chức vị chưởng
giáo kế tiếp cũng đồng thời tăng vọt. Nhưng sau khi hắn trở về Thanh Ngư đảo, có vài vị đệ tử Lăng Tiêu tông trong Hiên Nhật Đường đôi lúc vô
tình thấy vị sư huynh Vương Tuyên này cảm xúc sa sút, thường xuyên nhốt
mình trong tĩnh thất, đôi khi trong lúc ngẩn người thậm chí còn lộ ra nụ cười tự giễu.
Về phần bên Yêu đảo, Lăng Tiêu tông sau đó rất nhanh đã phái người đi
qua xem xét, đám Vương Tuyên cũng tự mình xâm nhập trong động Bắt Yêu
cẩn thận tìm tòi một lần, nhưng cũng không tìm ra chút manh mối nào. Yêu thú quỷ vật trong động tuy lợi hại nhưng trong mắt đám Vương Tuyên cũng chỉ là bọn nhãi nhép. hai người Lâm Hổ và Ngưu Hùng vẫn mất tích, giống như thực sự tan biến khỏi cuộc đời này, không còn tìm thấy chút vết
tích nào.
Thậm chí có người còn âm thầm phỏng đoán, hai người này có khi nào xui
xẻo quá mức, đến nỗi bị yêu vật hung hãn nào đó nuốt chửng luôn hay
không?
Loại đồn đại như vậy không thể nói trực tiếp, nhưng vẫn âm thầm lan
truyền ra xung quanh. Ngày thường các mối quan hệ của Lâm Hổ rất kém,
không có nhiều người cảm thấy tiếc thương, nhưng Ngưu Hùng ngày thường
quan hệ rất tốt với nhiều người, đám Tằng Chí Bách vẫn luôn đau buồn
không ngớt.
Chỉ là thời gian vẫn trôi qua, việc này tuy rằng dấy lên phong ba rất
lớn nhưng trên Thanh Ngư đảo vẫn dần dần chìm xuống. Sau khi được xác
minh rất nghiêm túc rằng đó chỉ là một hồi tai nạn ngoài ý muốn, Yêu đảo trở về bình thường như cũ. Mấy ngày sau mọi việc đều được sắp xếp thỏa
đáng, con thuyền lớn hướng về phía Yêu đảo rốt cuộc chuẩn bị lần nữa
xuất phát.