Cái lỗ đen đối với nó tựa hồ không hề có tác dụng.
Một lúc sau nó run nhè nhẹ rồi hợp lại lần nữa, chỉ có điều là lúc này
giữa trái tim còn có thêm một cây Khai Thiên Phủ.
Từ góc độ của Thẩm Thạch bên này nhìn qua có thể thấy trái tim kia
thập phần nhỏ bé, thập phần yếu ớt giữa chiến trường vô cùng cuồng bạo,
nhưng cũng bình tĩnh dị thường mà kẹp lấy lưỡi Khai Thiên Phủ.
Lăng Xuân Nê chợt thét lên vô cùng thảm thiết , cả thân thể bắn vọt
về phía sau. Thanh Khai Thiên Phủ vô cùng cường đại đã rời tay nàng rơi
xuống, vững chãi nằm giữa trái tim nhỏ bé.
Giữa Âm Vân trên bầu trời, màu mây Hồng hòa quyện màu Bạc lóe lên tia chớp. Cũng vào thời điểm này bầu trời dường như chỉ cao vỏn vẹn vài
trượng. Hết thảy mọi áp lực đã đạt đến cực điểm. Bỗng nhiên giữa thiên
địa truyền tới một tràng cười, loại âm thanh có phần giống với thanh âm
lúc trước, tràn đầy khí tức cổ xưa, tang thương nhưng lúc này còn mang
thêm vài phần trào phúng, nói:
"Chỉ là một ác quỷ mà cũng dám vọng tưởng khí thần?"
"Phanh" một tiếng, thân hình Lăng Xuân Nê nặng nề ngã xuống đống loạn thạch phía xa. Nàng đang muốn giãy giụa đứng lên nhưng bỗng nhiên từ
bầu trời xuất hiện một vòng xoáy.
Xúc tu xít xao trói chặt toàn thân, dường như một khắc nữa toàn bộ
cốt cách sẽ bị cắt đứt mà kêu răng rắc, thoạt nhìn dường như đã không
còn sức hoàn thủ. Mà thanh âm kia không biết vang vọng từ ngóc ngách nào vẫn đang cười lạnh:
"Đa tạ ngươi thay ta tìm lại Thần Khí, lại đem tất cả Minh Sát chi
lực quán chú vào trong đó, như thế đã có thể giúp ta tỉnh lại trước thời gian khoảng vạn năm, lại lần nữa giáng hạ rồi."
Trên mặt Lăng Xuân Nê xẹt qua một tia thống khổ, thân thể tựa hồ chịu không nổi sự đau đớn kịch liệt, nhưng trong ánh mắt vẫn sáng ngời, nàng ngửa đầu trừng mắt với bầu trời đáng sợ đột nhiên nghiến răng hô lớn:
"Từ đầu, từ ngay lúc đầu hết thảy ngươi đều đã an bài?"
Thanh âm kia cười ha hả làm cho thiên địa vân quyển chấn động. Tiếng
cười dị thường to lớn cũng mang theo vài phần vô cùng thoải mái nói:
"Dĩ nhiên là ta. Nếu ta không âm thầm an bài hết thảy, ngươi cho rằng
ngươi có thể như thế mà bình yên đào thoát khỏi Trấn Hồn Uyên sao? Lại
có sự trùng hợp đến nỗi mà có thể tìm ngay được một nửa Cửu Thiên Tiên
Pháp cực kì thích hợp để đoạt xá?"
Thẩm Thạch bình tĩnh đứng một bên mà khó có thể tin nổi một màn này.
Trong lúc thân thể còn đang cứng đờ, trong mắt hắn xẹt qua một tia khó
tin, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về mảnh cuồng phong đang cuốn động Thiên
Khung.
Lăng Xuân Nê gào lên một tiếng thê lương, dường như đã trở nên điên cuồng. Song hắc sắc kia quá lớn.
Nhìn bên ngoài xúc tu này rút cuộc chẳng có bất luận quan hệ gì với
thanh âm cổ xưa, hắn chẳng tồn tại ở đâu mà tựa hồ lại có mặt ở khắp
nơi.
Thẩm Thạch khàn cả cuống họng, giây lát sau mới nói: "Tại sao ta phải quỳ lạy ngươi?"
(Cái chỗ này sao mà sai sai, tự nhiên chẳng ai hỏi mà Thẩm đã trả lời, có lẽ tiếng trung bị thiếu đoạn này)
Thanh âm kia nghe tựa hồ đặc biệt ôn hòa, so với khi nói với Lăng
Xuân Nê hoàn toàn khác biệt: "Ngươi là tử tôn của ta. Hài Tử. Là ta sáng tạo ra ngươi..."
Quang mang trong mắt Thẩm Thạch lóe sáng, bỗng nhiên cười lạnh: "Ban
đầu ở Yêu Giới, cái thứ đồ vật quỷ quái kia cũng nói với ta y như vậy."
"Ha ha ha ha...." Tiếng cười vang vọng khắp Thiên địa, lại tiếp,
"Nhưng ngươi có biết, ta với nó có chỗ khác nhau đấy. Ta sắp giáng lâm
xuống nhân thế, Thiên Địa vạn vật cũng không cách nào ngăn cản nổi. Từ
đó về sau cho tới muôn đời, cả thế giới này đều là phạm vi thế lực của
ta. Hài tử, ta ban cho ngươi làm vua loài Người, quỳ xuống a, mau thần
phục với ta. "
Thẩm Thạch nhìn lên Thiên Khung, bỗng nhiên lớn tiếng : "Vậy ngươi muốn là cái gì?"
"Đưa thanh kiếm trong tay ngươi cho ta..." Thanh âm kia ôn hòa nói.
Thẩm Thạch nắm cổ kiếm trong tay, bỗng siết chặt thêm, sau đó nở nụ
cười: "Coi như xong, ta đối với cái gì Nhân giới chi Vương kia không có
hứng thú."
"A? Ta đây có thể cho ngươi một món lễ vật khác để trao đổi". Thanh
âm cổ xưa tựa hồ rất kiên nhẫn, chẳng có chút nào vội vã. Hắn vừa dứt
lời, bầu trời đột nhiên xuất hiện một lỗ đen cực lớn.