Trận kịch chiến giữa hai thân ảnh lớn nhỏ khác xa
nhau, làm cho người ta thoạt nhìn cảm thấy đặc biệt quái dị, nhưng sự
thật cứ như vậy phát sinh trước mắt Thẩm Thạch, ở thế giới dưới lòng đất này, những sự việc quỷ dị chồng chồng lớp lớp, khiến giờ hắn có chút
chết lặng.
Cho nên hắn càng khiếp sợ khi thấy Lăng Xuân Nê, nhưng rất nhanh,
Thẩm Thạch liền phục hồi tinh thần, nghĩ tới tình huống của Lăng Xuân
Nê, nghĩ tới bên trong thân thể xinh đẹp động lòng người ấy, hôm nay đã
không còn là nữ tử kia rồi.
Nàng tại sao phải đến nơi này đây? Hay nàng chính là cường địch xâm nhập cung điện dưới lòng đất?
Nếu nghĩ đến việc nàng có thể qua lại hai giới nhân yêu, thì đúng
thật nữ tử này đúng thật là có khả năng kia, mà trong cuộc kịch chiến
kia, Thẩm Thạch thậm chí cảm thấy thực lưc của Lăng Xuân Nê so với lần
trước gặp nhau đúng là mạnh hơn rất nhiều. Mà mấu chốt nhất, dường như
chính là cự phủ trên tay nàng.
Đúng lúc này, cuộc chiến kia đột nhiên phát sinh biến hóa, Cự thú với hình thể cực lớn lại bị Lăng Xuân Nê, một người nhỏ bé làm cho liên
tiếp lui về phía sau. Có lẽ nó chưa từng trải qua tình huống này, thời
gian dần trôi qua cơn giận dữ của nó lâm vào cuồng nộ. Bỗng dưng, cái
đuôi lớn của nó đảo qua, hướng đầu của Lăng Xuân Nê nện xuống. Lăng Xuân Nê nâng búa ngăn cản, vòng tròn quỷ dị màu đen lại lần nữa xuất hiện ở
không trung, Cự thú bất đắc dĩ lại lần nữa rụt về. Dường như nó càng
phẫn nộ, vì vậy, đợi vòng tròn trên không trung biến mất, liền nổi giận
gầm lên một tiếng kèm theo một móng vuốt mãnh liệt phóng tới.
Lăng Xuân Nê nhảy về phía sau tránh thoát.
Đỉnh của tòa núi nhỏ bị một trảo này san bằng, ngay sau đó Cự thú một chưởng lại một chưởng tung ra, lập tức cả tòa núi tựa hồ như đang
run rẩy, vô số cự thạch rơi xuống đánh tới Lăng Xuân Nê, làm cho nàng
liên tục chạy trốn, thế cục lập tức thay đổi. Nhưng trong khi những cự
thạch nhao nhao rơi xuống, chợt không thấy bóng dáng Lăng Xuân Nê, giống như là trong hư không tiêu thất. Cự thú đột nhiên cả kinh, giống như ý
thức được cái gì, lập tức phát hiện trong lúc bất tri bất giác, mình đã
xông đến quá gần phía trước, lập tức liền hướng phía sau rời đi.
Nhưng mà lúc này đã muộn, thân ảnh Lăng Xuân Nê ở trong hư vô đột
nhiên xuất hiện ở một mảnh nham thạch dưới chân cự thú, nàng lập tức
đằng không bay lên, đại phủ trên tay bổ về phía trước với khí thế không
thể nào đỡ nổi.
Một khắc này, thậm chí không phải vòng tròn màu đen quỷ dị, mà là một mảnh trống rỗng hắc ám xuất hiện, giống như trên không trung trực tiếp
phá vỡ một vết rách, sau đó để cho hắc ám tràn đầy ra ngoài.
Chuôi cự phủ này không chém tới người của cự thú kia, nhưng mà khe hở màu đen kì dị do cự phủ bổ ra, lại trực tiếp mở rộng, vắt ngang thân
thể Cự thú. Con cự thú kia rống to một tiếng kinh thiên động địa, thân
hình run rẩy.
Thẩm Thạch dưới chân núi nhìn lên, lập tức cũng mở to hai mắt, chỉ
thấy vết rách màu đen như một chuôi kiếm sắc bén, mặc cho thân thể cường hãn của cự thú kia, lại không thể ngăn cản được, giống như là một lớp
giấy trực bị tiếp cắt.
Thân thể khổng lồ lập tức bị chém làm hai đoạn, ngay sau đó Thẩm
Thạch thấy được một màn đáng sợ nhất từ lúc hắn chào đời đến nay, huyết
nhục cự thú như tòa núi cao, đột nhiên bắt đầu héo rút khô quắt, chậm
rãi bị vùi lấp xuống, bắt đầu từ miệng vết thương, sau đó nhanh chóng
lan tràn đến toàn thân cự thú.
Cự thú trên mặt đất thống khổ lăn lộn mà tru lên, nhưng không có bất
kỳ tác dụng gì, sau đó rất nhanh chết đi trong thống khổ đáng sợ. Mà
biến hóa quỷ dị này vẫn đang vẫn còn tiếp tục, tất cả huyết nhục đều
đang không ngừng mà khô cạn, sau đó lộ ra bạch cốt, cuối cùng thậm chí
ngay cả cốt cách cũng bắt đầu trở nên khô cũ. Thẩm Thạch bỗng nhiên có
một loại cảm giác, thời gian trước mắt hắn giống như nhanh lên vô số
lần, đó là bộ dạng bị phong hoá, cái kia vốn là kết quả của cả nghìn vạn năm phong hóa, lại diễn ra trước mắt hắn.
Hắn bỗng nhiên đã hiểu được, hết thảy đều do thanh kia búa.
Trong truyền thuyết, thật sự có một thanh vũ khí như vậy, đó là một
thanh Thần Phủ có thể khai thiên tích địa, đó là một thanh vũ khí có thể nắm giữ thời gian: Thời Gian Chi Phủ, hoặc là trong truyền thuyết càng
lâu đời, nó còn có cái tên khác, nghe nói lúc trước Cự Thần Bàn Cổ chính là sử dụng nó bổ ra trời cùng đất, cho nên nó còn gọi là Khai Thiên
Phủ.
Lúc tinh thần Thẩm Thạch từ loại rung động này trong khôi phục lại,
cuộc kịch chiến sớm đã chấm dứt, đã từng không ai bì nổi con cự thú kia, hôm nay nó đã hóa thành bạch cốt rậm rạp, một thân huyết nhục đều không thấy, chỉ có hài cốt còn tàn ở lại đây, phía trên sơn mạch. Về phần
Lăng Xuân Nê cầm trong tay Khai Thiên Phủ, lúc này cũng đã biến mất
không thấy.
Thẩm Thạch lắp bắp kinh hãi, vội ngẩng đầu nhìn ra xa, chợt thấy có
một thân ảnh thon thả đi đến chỗ sâu bên trong rặng núi. Hắn do dự một
chút, cúi đầu nhìn thoáng qua cổ kiếm trong tay, chỉ thấy ánh sáng màu
trắng kia ngày càng sáng ngời, nhưng tất cả ánh sáng đều hướng về chỗ
kia.
Thẩm Thạch hít một hơi thật sâu, cất bước đi thẳng về phía trước, khi hắn đi qua tòa rặng núi bên trên có thi cốt Cự thú, nhịn không được
cũng ngẩng đầu nhìn kỹ lại, chỉ thấy tất cả hài cốt trên mặt đất, khắp
nơi đều giữ lại dấu vết tuế nguyệt, huyết nhục da lông đã hoàn toàn
không tìm được, chỉ còn lại hài cốt cứng rắn, như nói rằng thực lực của
cự thú này lúc trước rất kinh người.
Lúc trước ở đây, chính là mới vừa rồi.
Thẩm Thạch lặng yên xuyên qua hài cốt cự thú này, rất khó nói rõ tâm
tình hắn lúc này, có lẽ cũng không có quá nhiều sợ hãi, chứng kiến một
sinh mệnh dần mất đi, nhìn chung cũng không có gì sợ hãi. Ngoài ra, hắn
lại cảm thất rất kì quái, chẳng lẽ Lăng Xuân Nê buông tha Yêu giới là vì nàng phải đến nơi đây?
Nàng đến cái thế giới dưới lòng đất này cuối cùng là muốn làm gì?
Hắn một mực đi theo Lăng Xuân Nê, một mực khẩn trương, nhưng không
biết tại sao, cho tới bây giờ Lăng Xuân Nê không có quay đầu lại nhìn,
một mực đi về phía trước. Thẩm Thạch cảm thấy rằng Lăng Xuân Nê có lẽ
cảm giác được chính mình đang theo phía sau, nhưng nàng không có ra tay
đối với mình, dù là khi ở trong Yêu giới chính mình đã từng đắc tội đến
nàng.
Trong nội tâm nữ tử này, cuối cùng là đang suy nghĩ gì đấy?
Tòa rặng núi kéo dài rất xa, Thẩm Thạch thì cứ như vậy đi theo
Lăng Xuân Nê ba ngày, dọc theo con đường này Lăng Xuân Nê hai lần gặp
phải cự thú cực kỳ cường đại, chúng dường như ở nơi này để hộ vệ một cái gì đó, vì vậy tất cả đều liều chết chiến đấu với Lăng Xuân Nê.
Nhưng mà tất cả kết quả đều giống nhua, những cự thú đáng sợ kia đều
biến thành bạch cốt như đã chết đi ở ngàn vạn năm trước, bọn chúng đều
chết bởi cự phủ của Lăng Xuân Nê.
Hai ngày sau đó, Thẩm Thạch chợt nhìn thấy phía trước có ánh sáng màu đỏ lập loè. Ngay trên đỉnh núi của nhất của rặng núi này, có một tòa tế đàn vô cùng rộng lớn, ánh sáng màu đỏ, chính là từ nơi đây phát ra.
Sau khi Lăng Xuân Nê đi đến nơi đây, nàng liền dừng bước, ngẩng đầu
nhìn lên tế đàn ở trên, hồi lâu không cử động, mà Thẩm Thạch cũng dừng ở bên kia, có chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh, hắn dường như nghe được
một cái thanh âm kỳ quái:
"Phanh... Phanh... Phanh..."
Âm thanh vô cùng chậm rãi, nghe giống như là tiếng đập của trái tim
con người. Nó phát ra từ phía trước, từ tế đàn trên kia, mơ hồ thoáng
qua, giống như là có một trái tim, đang nằm ở đó.