Sau khi Thủy Quái tàn sát Yêu giới bừa bãi trong
một đoạn thời gian rất dài mất đi lực lượng, rõ ràng trong cuộc chiến
cùng Nhân tộc rơi vào thế hạ phong. Hơn nữa, rất rõ ràng lúc trước rất
nhiều Quỷ vật không hề có tính trật tự thậm chí hành động máy móc giống
như quân đội, rất nhiều Quỷ vật tự cho mình là đúng, chia rẻ nhau chia
năm xẻ bảy.
Tuy rằng trong Yêu giới số lượng Quỷ vật vô cùng lớn, trong đó còn có không ít Quỷ vật cấp cao thực lực mạnh mẽ hung hãn. Nhưng giờ đây từng
người vì dưới tình huống chiến tranh đương nhiên không có khả năng là
đối thủ của Nhân tộc đang ở thời khắc đỉnh phong. Mà trong Nhân tộc
những chi sĩ thông minh tài chí thật sự rất nhiều, thế hệ cáo già càng
là vô số kể, ít nhất nguyên một đám Nguyên Đan Cảnh đại chân nhân đều là những nhân vật lợi hại thâm niên tinh ranh, chẳng bao lâu liền nhìn ra
sự biến đổi của Quỷ vật, sau khi ở lại tìm chút thời gian xác nhận đây
không phải là kế dụ địch, tu sĩ Nhân tộc trong Bình Yêu thành liền bắt
đầu phản kích.
Quỷ vật hung dữ tiến công một cách mãnh liệt, một phần vì tu sĩ nhân
tộc thực lực cường đại, đem đại quân Quỷ Vật nhanh chóng đánh tan, về
sau từng người trong nhóm tu sĩ Nguyên Đan Cảnh lần lượt ra tay, lấy
thực lực kinh người đem Quỷ vật cấp cao tru diệt toàn bộ, theo đó đại
quân Quỷ Tộc liền nhanh chóng tan rã, sụp đỗ hoàn toàn.
Dưới tình hình như thế này, sau cùng trong Yêu giới hai cỗ lực lượng
mạnh nhất là Yêu tộc và Quỷ tộc, tất cả đều mất năng lực chống lại Nhân
tộc. Sau khi đại quân tu sĩ Nhân tộc quét sạch Yêu giới, điều này cho
biết trong thế giới Hồng Mông còn một cái không thuộc về đại lãnh thổ
của Nhân tộc thống trị, rốt cuộc cũng đưa vào lãnh thổ nhân tộc.
Vạn năm sau, rốt cuộc Nhân tộc thống nhất Hồng Mông, ở trong thế giới Hồng Mông chính thức đứng ở vị trí phong thượng tối cao.
Tương truyền khắp nơi vui mừng, thế giới Hồng Mông Nhân tộc tràn đầy
tưng bừng nhộn nhịp, cũng hấp dẫn tu sĩ Nhân tộc đang ngóng đợi đến Yêu
giới thám hiểm tìm bảo vật. Chẳng qua là đại cuộc xác định ban đâu như
sau: Triệu tập cuộc họp bàn về việc phân chia chiến lợi phẩm sau cuộc
chiến, vẫn là tứ chính danh môn sở hữu bốn đại phái giàu có nhất, ở Yêu
Giới có sự phân bố rõ ràng kẻ đứng đầu luôn lợi ích lớn nhất đó là điều
hiển nhiên, phần còn lại thuộc về các môn phái tu chân nhỏ hơn nhưng số
lượng cũng rất lớn
Thẩm Thạch về tới Bình Yêu thành thì thế cục Yêu giới như thế. Điều
này làm cho Thẩm Thạch ngoài hết sức sửng sốt, cũng nhận ra rằng thời
gian trong tình trạng hôn mê dài hơn so với ban đầu dự liệu không ít.
Điều làm hắn thầm kinh tâm là khi trở lại Lăng Tiêu Tông cùng mấy người
bằng hữu của mình tùy ý gặp mặt qua loa một chút, lúc này nhìn những
người nói chuyện phía sau, Thẩm Thạch chợt phát hiện chính mình từng mơ
qua cảnh tượng này, bản thân mình giống với vị thần cao cao tại thượng
kia nhìn thấy cảnh tượng Qủy vật bao vây tấn công Bình Yêu thành chém
giết kịch liệt, thế nhưng toàn bộ đều là sự thật.
Chúng sinh tu chân luyện đạo, phàm là người tu tiên đều muốn trường
sinh thành tiên. Nhưng chẳng biết tại sao, tuy rằng Thẩm Thạch cảm nhận
được loại cảm giác này, nhưng hắn không có vui vẻ hướng tới chi ý, ngược lại trong lòng hiện lên một tia run rẩy sợ hãi. Đây là một loại cảm
giác rất kỳ quái, cũng không có lý do nào, nhưng Thẩm Thạch cảm nhận
được như vậy.
Cho nên giờ đây tình hình Yêu giới rất tốt, dưới tình huống mọi người tranh giành đi ra ngoài truy tìm thiên tài địa bảo. Mấy hôm sau Thẩm
Thạch cũng chủ động đi tìm Hoài Viễn chân nhân và sư phụ Bồ lão nhân,
xin bọn họ cho rời khỏi Yêu giới, quay về Lăng Tiêu Tông trên núi Kim
Hồng nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Điều thỉnh cầu này đương nhiên làm cho hai vị Nguyên Đan chân nhân
cảm thấy kỳ lạ, chỉ là từ trước đến nay Bồ lão nhân luôn yêu thương đồ
đệ này, đặc biệt sau khi đại phá Yêu tộc chiếm cứ Yêu giới. Mà Hoài Viễn chân nhân cho đến bây giờ cũng đã hoàn toàn yên lòng về Thẩm Thạch, cho nên cuối cùng hai người bọn họ chấp nhận thỉnh cầu của Thẩm Thạch, cho
phép hắn rời khỏi Yêu giới quay về núi Kim Hồng để tĩnh dưỡng.
"Hôm nay Nhân tộc chúng ta có thành tựu như vậy, Thẩm Thạch ngươi là
cư công chí vĩ (có công lao rất lớn)." Hoài Viễn chân nhân trong lúc nói chuyện với Thẩm Thạch trước khi hắn rời đi, trực tiếp nói với hắn như
vậy.
Thẩm Thạch cúi đầu nói: "Không dám nhận, đệ tử thân là thành viên trong Nhân tộc, đây đều là việc phải làm."
Hoài Viễn chân nhân nhìn hắn một cái thật sâu sắc, sau đó nói: "Sau
khi trở về nghỉ ngơi cho thật tốt, chăm chỉ tu hành, sau này đường tu
đạo còn dài, nhưng ta xem trọng ngươi, hơn nữa tông môn cũng cần nhân
tài như ngươi vậy, biết rồi chứ?"
Thẩm Thạch nâng mắt nhìn lại vị chưởng giáo chân nhân đức cao vọng
trọng này, chỉ thấy sắc mặt Hoài Viễn chân nhân bình tĩnh, cũng không có một chút ý nghĩ đùa giỡn. Hắn trầm mặc chỉ chốc lát sau, thấp giọng
nói: "Đệ tử hiểu rõ rồi."
Hoài Viễn chân nhân khẽ gật đầu, nói: "Tốt, đã như vậy ngươi đi đi."
Nói xong liền xoay người rời đi. Thẩm Thạch lại đi về phía sư phụ Bồ
lão nhân từ biệt, lại cùng vài người bằng hữu chào hỏi qua, bởi vì Yêu
giới bây giờ quả thực có thể xem như là bảo vật khắp nơi, cho nên đại đa số các đệ tử tinh anh cũng không nguyện rời khỏi nơi này, hành động của Thẩm Thạch nổi bật như vậy là kỳ lạ cỡ nào.
Thậm chí Tôn Hữu còn có chút lo lắng hỏi thân thể hắn có vấn đề hay
không, chẳng qua là việc này bị Thẩm Thạch dứt khoát phủ nhận.
Cuối cùng lúc Thẩm Thạch từ biệt mọi người bước trên đường về, lần
nữa dừng lại bên ngoài tòa thượng cổ Truyền Tống Pháp thì hắn nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua, Bình Yêu thành cao lớn nguy nga bị tường thành vô cùng chắc chắn chặn lại tầm mắt của hắn, nhưng ánh mắt của hắn lại giống như có thể lướt qua tường thành, nhìn thấy một vùng lãnh thổ
đất đai rộng lớn.
Trận đại chiến Nhân Yêu này, cùng với cuộc đại chiến Nhân Quỷ liên
tục xuất hiện khó khăn, rốt cuộc vẫn là Nhân tộc cười đến cuối cùng. Chỉ là mặc kệ là Yêu tộc hay là Quỷ tộc, tuy rằng chiến đấu vừa gian nan
khổ cực vừa hiểm ác đáng sợ. Nhưng nói tóm lại, trận này Nhân tộc giành
được thắng lợi độ khó khăn vẫn là cách xa với suy nghĩ của một số người
vẫn là dễ dàng hơn nhiều.
Dễ dàng đến nỗi tình trạng có chút không quá chân thật.
Quỷ vật hoàn toàn không làm nên trò trống gì. Chỉ là giống như lính
mất chỉ huy tán lạc bên trong Yêu giới. Yêu tộc tất bị tiêu diệt vô số
bộ tộc, còn sót lại một vài bộ tộc cũng đều sinh sống cách xa Yêu giới,
một nơi nguyên thủy còn chưa khai hóa giống như Man tộc, cũng vô lực
chống lại Nhân tộc.
Trận thắng lợi này so với tưởng tượng dễ dàng hơn rất nhiều. Thẩm
Thạch cũng từng nghĩ, chẳng lẽ mình có liên quan đến chuyện tế đàn long
mạch Yêu tộc bị hủy diệt? Theo như Hoàng minh thuyết pháp liên quan đến
việc tế đàn số mệnh cuối cùng của Yêu tộc, thật sự có lực lượng lớn như
vậy?
Loại chuyện hư ảo mù mịt này khó mà thấy rõ, vốn cũng khó có thể
chứng thực, nên cuối cùng Thẩm Thạch vẫn mang những nghi hoặc đóng chặt
trong lòng, không suy nghĩ thêm nữa. Chỉ là trong lúc hắn đứng ở trước
trận thượng cổ Truyền Tống Pháp chờ đợi, bỗng nhiên nhìn thấy được cách
mình không xa có một thân ảnh quen thuộc, đúng thật là Đỗ Thiết Kiếm.
Thẩm Thạch vội vàng đi qua chào hỏi, Đỗ Thiết Kiếm cũng có vài phần
kinh ngạc, hai người nói chuyện với nhau, kết quả càng làm cho người ta
kinh ngạc là cư nhiên cả hai đều chuẩn bị rời khỏi Yêu giới, trở về núi
Kim Hồng.
Sau khi biết rõ ràng việc này, Đỗ Thiết Kiếm cũng không nói thêm nữa, cười ha ha, rồi lôi kéo Thẩm Thạch cùng đồng hành. Thẩm Thạch thấy hắn
vẫn khí phách hào hùng như trước, hơn nữa ngày thường cũng hết sức kính
trọng đại sư huynh, liền theo hắn cùng nhau lên đường trở về.
Một đường đi về, đầu tiên hai người lướt qua Phi Hồng giới, lại vượt
qua rừng mưa Sa La giới, sau đó ở trong thành Thiên Tinh dùng trận
thượng cổ Truyền Tống Pháp trở về Hồng Mông chủ giới. Khi hai người bọn
hắn lại cùng lúc xuất hiện ở trận trên đảo, Thẩm Thạch vẫn còn đứng
trong trận Truyền Tống Pháp đang định đi tiếp thì bỗng nhiên Đỗ Thiết
Kiếm gọi lại, sau đó hai người đi sâu vào trong thành Thiên Hồng, lại
tiếp tục đi sâu vào trong một con hẻm nhỏ, gõ song cửa sổ mua rượu.
"Rượu thường bán sạch hết rồi." Người bên trong mở cánh cửa sổ thản nhiên nói.
Đỗ Thiết Kiếm cười nói: "Vậy còn cái gì không bình thường, lấy ra xem một chút đi?"
Sau một lúc lâu người bên trong cửa sổ quăng ra một vò rượu, Đỗ Thiết Kiếm vội vàng bắt lấy, thuận miệng cười hỏi:
"Đây là rượu ngon gì vậy?"
"Tang Lạc." Người bên trong cửa sổ nhàn nhạt nói một câu, sau đó "Phanh" một tiếng đóng cửa sổ lại.