Vẫn giống như mấy ngày trước, cứ đến lúc đêm khuya Thẩm Thạch đi tới bờ
biển, ngắm nhìn Thương Hải sương khói mênh mông, những con sóng thủy
triều cuồn cuộn dường như vĩnh viễn không ngưng nghỉ.
Sau khi lẳng lặng nhìn một lúc, hắn đi tới chỗ một cây cổ thụ khoanh
chân ngồi xuống, trong lòng từ từ ôn từ đầu đến cuối pháp quyết Thủy
Tiễn Thuật một lần.
Thủy Tiễn Thuật là thuật pháp nhất giai thường thức nhất trong số những
thuật pháp Ngũ Hành, đã được lưu truyền trên thế gian không biết bao
nhiêu năm tháng. Đương nhiên, pháp quyết này đã trải qua muôn vàn nghiên cứu và bổ khuyết, cho nên với cảnh giới của mình Thẩm Thạch tuyệt đối
không thể nào tìm ra sơ sót nào.
Trên thực tế, Thẩm Thạch cũng hoàn toàn không có ý định đó. Trong lòng
hắn chỉ nung nấu một ý nghĩ vừa hoang đường vừa mê hoặc suốt từ tối hôm
qua đến giờ.
Phương pháp đơn giản nhất của pháp quyết Thủy Tiễn Thuật chính là tập
trung toàn bộ Linh lực đã xâm nhập vào khí mạch toàn thân. Chỉ đến khi
tu sĩ đạt tới Ngưng Nguyên cảnh trở về sau, pháp quyết này mới có phương pháp sử dụng thứ hai, đó là rút linh lực ở trong Ngọc Phủ Khí Hải ra.
Tới cấp độ đó, đương nhiên là mọi chuyện trở nên đơn giản vô cùng, nhưng tu sĩ Luyện Khí cảnh thì không thể nào làm được điều đó.
Từ lúc bắt đầu tu luyện Thủy Tiễn Thuật đến giờ, Thẩm Thạch vẫn dùng
loại pháp môn thứ nhất. Nhưng đến giờ phút này, tiếng thở có phần gấp
rút đã mơ hồ biểu lộ ra tâm lý bất an trong lòng của hắn. Tuy vậy, cuối
cùng hắn vẫn cứ nghiến răng, nhắm mắt, bắt đầu từ từ vận chuyển pháp
quyết Thủy Tiễn Thuật.
Đó là phương pháp thứ hai, pháp môn tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh mới có thể sử dụng. . .
Chưa khi nào có người mới ở Luyện Khí cảnh đã sử dụng loại thuật pháp
pháp quyết này, bởi vì tu sĩ Luyện Khí cảnh hoàn toàn chưa có Ngọc Phủ,
tập trung Linh lực vào chỗ nào được? Nhưng riêng Thẩm Thạch thì cứ như
vậy bắt đầu sử dụng, điểm khác biệt chính là hắn đã sửa đổi phương hướng vận hành của pháp quyết. Chỗ hắn rút Linh lực ra là ở trên đầu, ngay
tại khiếu huyệt mi tâm thần bí kia.
Linh lực trong khí mạch toàn thân rời rạc, không có một chút dấu hiệu bị kinh động, vẫn chuyển động lưởi nhác tại chỗ như mọi khi. Tâm thần Thẩm Thạch đã hoàn toàn tập trung vào chỗ mi tâm của bản thân. Ngay khi pháp quyết Thủy Tiễn Thuật vừa phát động, hắn đột nhiên cảm giác mi tâm của
mình hơi nhói lên, Linh lực ẩn giấu ở sâu bên trong mi tâm đột ngột lay
động.
Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi hắn bắt đầu Thanh Tâm Chú, linh lực ở chỗ mi tâm xảy ra hiện tượng khác lạ!
Trong lòng Thẩm Thạch vừa mừng vừa sợ, thậm chí có cả vài phần bất an,
nhưng hắn vẫn giữ được tinh thần tỉnh táo để quan sát xem cách làm thử
mạo hiểm của mình có thể thu được kết quả như mong muốn hay không.
Quả nhiên, dưới tác động của ý đồ rút Linh lực ở mi tâm ra để thi hành
pháp quyết Thủy Tiễn Thuật, Linh lực ở mi tâm vốn dĩ đang lặng lẽ tiềm
ẩn đột nhiên bắt đầu bạo động. Linh lực ở nơi này ngưng tụ hơn xa so với ở chỗ khí mạch toàn thân. Nói chính xác hơn, dường như nó thực sự có
bóng dáng của Ngọc Phủ Khí Hải do tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh mở ra.
Linh lực ở mi tâm chuyển động càng lúc càng nhanh, nhưng sau một thoáng
nhói đau lúc ban đầu qua đi, Thẩm Thạch hoàn toàn không cảm thấy có bất
cứ điều bất ổn nào khác. Điều đó thực sự đã làm cho hắn dần dần bình
tâm, càng thêm lớn mật thử rút Linh lực ở mi tâm ra.
Sau khoảng năm đến sáu hơi thở, hắn đột nhiên cảm giác đầu óc mình đột
nhiên nhẹ bẫng. Một luồng Linh lực cuối cùng bị rút ra khỏi mi tâm, sau
đó lập tức như chạy băng băng như tuấn mã, qua Thiên Đột, xuống ngực,
xộc thẳng vào khí mạch tay phải, lao đến lòng bàn tay, toàn bộ quá trình diễn ra nhanh như chớp. Nhưng chỉ một lát sau, hắn đã cảm thấy trong
lòng bàn tay mát lạnh. Đến khi hắn trợn mắt lên nhìn, đập ngay vào mắt, ở chỗ lòng bàn tay đã xuất hiện một đám chất lỏng óng ánh.
Năm hơi thở, hay là sáu hơi thở?
Thẩm Thạch nhìn chằm chằm vào đám chất lỏng đó, toàn bộ thể xác và tinh
thần dường như hoàn toàn đã bị niềm vui sướng lâng lâng chiếm cứ. Hắn
vung tay lên, đám chất lỏng đó bay vụt đi giống như mọi lần, với thế
không thể chống đỡ đánh thẳng xuống mặt đất. Chỉ nghe oành một tiếng, nổ tung thành một cái hố sâu hun hút.
Thẩm Thạch từ từ đứng dậy, đi đến bên cạnh cái hố tối om, nhìn không dời mắt, khóe miệng luôn đọng một nụ cười.
※※※
Bảy ngày sau, cũng chính là ngày mười chín tháng năm.
Ngày hôm nay, như thường lệ Thẩm Thạch ra khỏi động phủ từ sáng sớm.
Nghênh đón hắn chính là trời xanh mây trắng, biển xanh mênh mông sóng
dồn. Hắn đứng bên bờ dõi mắt ra biển khơi xa tít tắp. Đợi một lúc sau,
quả nhiên giống như trong dự liệu của hắn, cửa đá của động phủ bên cạnh cũng mở ra, Tôn Hữu vừa ngáp vừa đi ra.
Thẩm Thạch nhìn y vui vẻ hỏi: "Sao vậy, tối hôm qua tu luyện cả đêm hay sao?"
Tôn Hữu bĩu môi, trả lời: "Làm gì đến mức như vậy, dù sao Linh lực ta tu luyện được cũng chỉ từng chút một, luyện một hai lần là đã đến mức tối
đa."
Thẩm Thạch hỏi: "Luyện đến đâu?"
Tôn Hữu thở dài, đáp: "Luyện nửa tháng qua, hỏa cầu thực sự đã ngưng ra
được, nhưng cái vụ tụ linh trước đó thật sự là đau đầu, mỗi lần đều phải hao phí thời gian cả nửa ngày của ta, xem ra còn phải đợi một thời gian nữa mới có thể đi bắt Yêu được."
Thẩm Thạch trầm ngâm một lát nói: "A..., ta nghĩ hai ngày nữa mình sẽ đi thử xem sao."
Tôn Hữu khẽ giật mình, vội quay đầu nhìn sang phía hắn, ngạc nhiên thốt lên: "Cái gì?"
Thẩm Thạch nhún vai, Tôn Hữu cauy nói: "Ngươi đừng có làm xằng, việc bắt Yêu ít nhiều cũng có mạo hiểm đấy. Ta nghe cậu nhỏ đã từng nói qua, mặc dù có bậc sư huynh thường trực canh chừng, nhưng bao năm qua vẫn luôn
xảy ra tình trạng đồng môn bị thương khi hành sự trên đảo, có khi nghiêm trọng đến mức ảnh hưởng tới đạo hạnh, thậm chí còn nguy hiểm đến tính
mạng." Nói đến đây, y ngừng một lát. Lúc quay sang Thẩm Thạch, ánh mắt
đã có thêm phần ngạc nhiên, hỏi: "Có lẽ nào ngươi đã tu luyện Thủy Tiễn
Thuật đến mức có thể phóng ra sau mười hơi thở hả?"
Thẩm Thạch do dự một chút mới mỉm cười đáp: "Cũng có thể coi là vậy."
Tôn Hữu há hốc miệng, một lúc sau mới phát ngôn được: "Không nhìn ra
ngươi có thiên phú về mặt thuật pháp Ngũ Hành mạnh như vậy. . ."
Thẩm Thạch lắc đầu, cười nói: "Có gì đáng nói đâu, hơn nữa trên Thanh
Ngư Đảo giữa Thương Hải, hơi nước đặc biệt dồi dào, đối với ta có thể
nói là có tác dụng rất lớn."
Tôn Hữu giật mình, vỗ tay một cái: "Đúng vậy, tại sao ta không nghĩ đến
vấn đề này nhỉ, còn ngớ ngẩn lựa chọn Hỏa Cầu Thuật gì đó. Nếu biết
trước như vậy ta cũng chọn Thủy Tiễn Thuật thì tốt biết mấy."
Thẩm Thạch cười bảo: "Ngươi cũng đâu cần phải hối hận! Trên đời này, nếu là tán tu thì mười phần có tới sáu bảy đều chọn học thuật pháp là Hỏa
Cầu Thuật, đương nhiên là có lý lẽ riêng của nó. Loại thuật pháp này
được sử dụng phổ biến nhất, uy lực có thể coi là một trong số loại mạnh
nhất trong hàng ngũ thuật pháp cấp một. Đợi đến khi ngươi tu luyện xong, tự nhiên sẽ có tác dụng. Đúng, vậy ngươi có định chuẩn bị đi cùng với
ta không?"
Tôn Hữu do dự một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu trả lời: "Hỏa Cầu Thuật
của ta còn lâu mới tu luyện thành, dù thật sự muốn đi bắt yêu, nhưng chỉ sợ biến thành kẻ ngáng chân ngươi, thôi ngươi cứ đi một mình đi. Tuy
nhiên phải ghi nhớ cẩn thận là trên hết! Yêu thú âm linh trên hòn đảo
kia đều là những hung vật hung tàn không có tính người, đừng vì một chút Linh Tinh bị thương."
Thẩm Thạch gật đầu, trả lời: "Điều đó ta biết."
Tôn Hữu nhoẻn miệng cười quay người bước đi. Tốc độ thần tốc khi tu hành thuật pháp Ngũ Hành của Thẩm Thạch quả thực đã làm y giật mình kinh
ngạc. Tuy nhiên, đúng như những gì Thẩm Thạch đã nói, thật ra việc này
cũng chẳng có gì là to tát. Thiên phú về thuật pháp Ngũ Hành có cao đến
mấy, sau này thành tựu cũng chỉ đến mức độ giới hạn thôi. Xét cho cùng,
trước mắt điều tu sĩ cấp thấp cần phải có nhanh nhất là căn cơ, còn tận
đến khi tới Ngưng Nguyên cảnh mới bắt đầu tu luyện đủ các loại đạo pháp
thần thông, đó mới là cách căn bản, cho nên Tôn Hữu hoàn toàn chẳng có
cảm giác gì là áp bách cả.
Thẩm Thạch sánh vai bước đi cùng với y, cũng lẳng lặng không nói thêm
câu gì. Thực ra, có một số việc hắn đương nhiên chôn dấu ở trong lòng,
thật sự không thể dễ dàng nói với người khác. Từ bảy ngày trước, ngay
sau khi lần đầu tiên thử dùng Linh lực ở mi tâm phóng ra Thủy Tiễn Thuật thành công, cứ vào lúc đêm khuya vắng người mỗi ngày là hắn gấp rút tập luyện khả năng khác người này. Trải qua quá trình bảy ngày tu luyện,
tốc độ thi triển thuật pháp của hắn càng ngày càng nhanh. Cuối cùng ngay cả bản thân hắn cũng phải giật nảy mình, chẳng biết từ lúc nào, hắn chỉ cần thời gian ba hơi thở là đã có thể phóng ngay ra một thuật pháp Thủy Tiễn thuật .
Thi triển thuật pháp trong thời gian ba hơi thở, đây là một khả năng đáng sợ cỡ nào chứ?
Nên biết, cho dù là tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh đã mở được Ngọc Phủ, tốc độ
thi triển thuật pháp nhanh nhất cũng chỉ xấp xỉ trong thời gian ba hơi
thở, đấy là mới chỉ nói đến những tu sĩ thiên phú không tồi. Còn nói
chung, cho dù là tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh, muốn phóng ra thuật pháp Ngũ
Hành cũng phải mất thời gian hơn bốn hơi thở.
Trong khi đó, hiện giờ Thẩm Thạch mới chỉ là một tu sĩ Luyện Khí cảnh trung giai nhỏ bé .
Có đôi khi, ngay cả bản thân Thẩm Thạch cũng không đuổi được ý nghĩ,
chẳng lẽ cái Linh lực ở mi tâm thần bí và ma quái này thật sự giống hệt
như là một cái Ngọc Phủ Khí Hải sao?
Nếu không phải là như vậy, làm sao bản thân có thể rút Linh lực từ đó để phóng ra thuật pháp Ngũ Hành với tốc độ nhanh như vậy?
Chẳng qua là tất cả mọi người dưới gầm trời này, bao gồm cả toàn bộ tu
sĩ trong vòng vạn năm qua, ai cũng biết là nếu chưa tới Ngưng Nguyên
cảnh sẽ không có khả năng mở ra Ngọc Phủ Khí Hải. Đây là đạo lý không
thể chối cãi đã được minh chứng qua vô vàn người thật việc thật, cho nên cuối cùng Thẩm Thạch cũng chỉ có thể quy kết nguyên do là bởi cái Thanh Tâm Chú thần kỳ đang phong ấn đồ án Thất Diệp Kim Quỳ Hoa kia.
Dù sao, theo tình hình trước mắt cho thấy, Thanh Tâm Chú thật sự là một chú văn hết sức thần kỳ.
Khi đến Thanh Ngư Tập, Tôn Hữu và Thẩm Thạch tách nhau ra, Thẩm Thạch đi thẳng tới Bạch Hạc Đường. Nơi đó vẫn náo nhiệt như mọi ngày, phía trước năm tấm bảng gỗ đen đặc đầu người. Thẩm Thạch chen lấn vào trong, bỏ
qua bảng trắng, tới chỗ bảng xanh chững nhìn lướt qua một chút, quay
sang nhìn đám đông đã thưa thớt đi rất nhiều, do dự một chút nhưng vẫn
tiếp tục bước thêm vài bước.
Sau tấm bảng xanh là bảng đỏ.
Số người đứng trước tấm bảng đỏ hiển nhiên là ít hơn rất nhiều so với
hai tấm kia. Hắn liếc mắt đánh giá, ước chừng chỉ có hơn mười người đang đứng ở chỗ này, hơn nữa không một ai là ngoại lệ đều đang nhìn vào một
thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi, hiển nhiên là sư huynh đã gia nhập làm môn hạ Lăng Tiêu Tông trước một kỳ.
Nghe thấy tiếng bước chân đi tới trước tấm bảng đỏ, có vài người đồng
loạt quay đầu nhìn. Ngay sau khi nhìn thấy Thẩm Thạch, ánh mắt những
người đó đều hiện lên vài phần kinh ngạc. Nếu như là thời điểm những
người mới vừa đặt chân lên đảo cách đây ba năm thì sẽ có không ít thiếu
niên hiếu kỳ chạy bổ đến mấy tấm bảng phía sau xem xét. Nhưng sau ba
năm, mọi người đã quen dần thành thói. Thông thường, rất ít khi thấy có
người mới chạy đến chỗ tấm bảng đỏ, bởi dẫu sao những nhiệm vụ đã đến
cấp bậc bảng đỏ, thông thường đều là muôn phần khó khăn, nói chung chí
ít ra phải là đệ tử Luyện Khí cảnh cao giai mới có thực lực thực hiện
được.
Mặc dầu vậy, sau khi tỏ ra kinh ngạc, mọi người nhìn thêm vài cái chẳng
buồn để ý gì nữa. Xét cho cùng, trên đảo này mỗi cá nhân đều phải tự
mình tu luyện. Nếu như không quen biết nhau, chẳng ai hơi đâu đi nhắc
nhở người khác nhiệm vụ ở chỗ này rất khó làm.
Thẩm Thạch đương nhiên nhìn ra có một vài ánh mắt của mấy vị sư huynh lộ rõ vẻ tương đối khinh thường, nhưng hắn không quá mức bận tâm chỉ từ từ đi tới gần tấm bảng đỏ, ngước đầu nhìn lên trên đó.
Số lượng giấy dán ở đây ít hơn rất nhiều so với chỗ tấm bảng trắng, đại
khái cả thảy không đến hai mươi tờ, cũng có nghĩa là số nhiệm vụ có thể
thông báo trên tấm bảng đỏ tổng cộng không đến nổi hai mươi. Thẩm Thạch
tìm kiếm trong số đó một lúc, chẳng mấy chốc đã tìm được nhiệm vụ bắt
Yêu.
Đó là một tờ giấy lớn gấp đôi so với những tờ thông báo nhiệm vụ ở xung
quanh, khi dán lên bảng đỏ tương đối dễ làm người khác chú ý. Trên tờ
giấy đó viết yêu cầu vô cùng đơn giản, chỉ cần đi đến đảo thứ năm trong
quần thể Thanh Ngư đảo, còn được gọi là Yêu đảo vào trong động Bắt Yêu
bắt hoặc giết chết yêu thú và âm linh, mang về một vài bộ phận thuộc về
Linh tài trên thân thể của chúng.
Yêu cầu của nhiệm vụ này hết sức đơn giản, nhưng những điều khoản kèm
theo phía sau là một đoạn văn tự dài dằng dặc, đây cũng là một trong
những nguyên nhân khiến tờ giấy này khác hẳn so với những tờ khác. Những hàng chữ dày đặc đó liệt kê chi tiết đặc điểm tên gọi của các loại Linh tài, lấy được từ loại yêu thú hoặc âm linh nào, thậm chí là Đường khẩu
nào có nhu cầu, sau khi lấy được Linh tài thì phải tới Đường khẩu tương
ứng giao nộp thì mới lấy được thù lao.
Bắt Yêu thực chất là một nhiệm vụ rất hiếm gặp, bởi nó do tất cả các
Đường khẩu liên kết để công bố tại Bạch Hạc Đường của Thanh Ngư Đảo.
Thẩm Thạch đứng trước tờ giấy đó, cẩn thận đếm kỹ càng, phát hiện ra
Linh tài có thể lấy được từ trên Yêu đảo tổng cộng có hơn năm mươi lăm
loại.