Hiện giờ bọn hắn đang đi trên con đường được xây dựng dọc theo bãi cát,
sóng biển dập dềnh, chỉ cách bọn hắn không tới mười trượng. Con đường
uốn lượn đi về phía trước, dãy núi nhấp nhô như đôi tay thon dài nhẹ
nhàng ôm lấy biển cả vào lồng ngực, tạo thành một cái vịnh tự nhiên yên
tĩnh.
Những đệ tử mới đi đến đây không chỉ có mười người bọn hắn, trái lại còn có rất nhiều đệ tử mới khác được các sư huynh tiền bối như Tô Hà dẫn
tới, xem ra có rất nhiều người được bố trí ở chỗ này.
Tô Hà dẫn đám Thẩm Thạch đi đến một nơi nằm giữa vịnh. Tới đây những căn nhà kia đều đã hiện ra trước mắt đám thiếu niên, tất cả đều giống nhau y như đúc. Gói lưu ly xanh, vách tường màu trắng, được chia làm hai gian
trước sau, phía trước còn có một tiểu viện đủ loại cây cỏ hoa lá, tuy
diện tích không lớn lắm nhưng luôn có từng đợt gió nhẹ thổi tới khiến
lòng người cảm thấy yên bình. Đây là nơi những đệ tử mới hoặc những
người có thể trở thành đệ tử ngoại môn của Lăng Tiêu tông bắt đầu cuộc
sống hằng ngày. Bởi vì nằm ngay sát chân núi, nên phía trên vách núi
được mở ra một loạt huyệt động, ngay ngắn rõ ràng, làm thành động phủ tu luyện.
Trước mỗi động phủ đều có một cảnh cửa đá đang đóng chặt, trên mặt cửa
có khắc rất nhiều văn tự. Tô Hà dẫn bọn hắn tới một chỗ được khắc chữ
“Giáp bốn mươi” bên ngoài, nói “Bắt đầu từ chỗ này, Giáp bốn mươi tới
Giáp bốn chín, mười tòa động phủ này là chỗ ở của mười người các ngươi.” Hắn dừng lại một chút rồi chỉ một ngón tay lên cửa đá, ở giữa cánh cửa
được tạc từ nguyên một khối đá lớn này có khảm nạm một khối bàn quay
hình tròn, trên mặt được khắc bát quái trận văn, ẩn hiện từng đám mây
khí đang chậm dãi chuyển động.
“Sau khi các ngươi đi qua, lấy Vân phù của mình đặt lên đây, cái ‘khóa
Bát Quái’ này sẽ nhận chủ. Từ nay về sau, ngoại trừ các ngươi dùng vân
phù của mình để mở cửa đá bên ngoài động phù, những người khác bao gồm
cả ta cũng không có cách nào đi vào trong.”
Đám Thẩm Thạch mở to mắt nhìn khóa Bát Quái trên cửa đá, ngoài trừ văn
trận có vẻ phức tạp ra thì cũng không có gì đặc biệt, không ngờ rằng nó
lại có công dụng như vậy.
Tô Hà mỉm cười, ngoắc bọn chúng lại nói: “Bây giờ ai trong các người ra thử xem?”
Vừa dứt lời, Tôn Hữu đứng cạnh Thẩm Thạch liền nhảy ra ngoài, vẻ mặt hưng phấn, nói: “Để ta, để ta.”
Nói xong hắn chạy nhanh đến bên cạnh cửa đá, lấy vân phù trong lòng ra,
cẩn thận đưa tới gần khóa Bát Quái, bọn Thẩm Thạch đứng ngoài chú ý quan sát. Lúc đầu dường như không có thay đổi gì, Tôn Hữu ngạc nhiên, quay
lại nhìn Tô Hà, Tô Hà lắc đầu cười rồi nói: “Dán chặt vào”
Tôn Hữu cười ha ha, đưa vân phù về phía trước, đặt thẳng lên khóa Bát
Quái, quả nhiên chỉ trong chốc lát, một làn vân khí bay lên phía trên
vân phù, khóa Bát Quái giống như bị cái gì đó kích thích, cũng chậm rãi
chuyển động. Trước ánh mắt của bao nhiêu người, văn trận bát quái phức
tạp kia rõ ràng đang chuyển động, bắt đầu sắp xếp lại trình tự với một
tốc độ cực kỳ nhanh, đồng thời phát ra âm thanh ‘ba ba’ trầm thấp và rất nhỏ. Không bao lâu sau, âm thanh này dần yên lặng, trung tâm cái khóa
Bát Quái kia ẩn hiện hai chữ “Tôn Hữu” rồi lại nhanh chóng biến mất.
Sau đó, phía chân cánh cửa phát ra âm thanh ù ù trầm thấp, cả cái cửa đá chậm rãi lui sang bên cạnh, để lộ ra một gian động phủ rộng rãi sáng
ngời.
Tôn Hữu hoan hô một tiếng rồi cười ha ha, chạy vào đầu tiên. Mọi người
đều hiếu kỳ, kể cả tỷ muội Chung gia bây giờ cũng bất chấp xích mích với Tôn Hữu trước đây, đi vào theo đám người Tô Hà, tò mò nhìn quanh động
phủ phía sau cửa đá.
Động phủ này được mở trong lòng núi, có thể thấy bốn phía tường đều là
nham thạch cứng rắn màu xám có điều đã được tu sửa lại vô cùng phẳng
phiu, trên mái có mở cửa sổ để đón ánh nắng mặt trời chiếu xuống, cho
nên bên trong động phủ cũng không có vẻ gì âm u ẩm ướt, ngược lại còn
rất sáng sủa, thoải mái dễ chịu.
Bàn ghế, giường đệm đều đầy đủ, đặc biệt trên phía vách tường nghiêng
nghiêng của động phủ có làm thêm ba tầng giá, hiện giờ tất nhiên đều
trống rỗng, nhưng sau này trong những ngày tháng tu luyện, có thể bày
biện rất nhiều đồ vật lên đây, chẳng hạn một số đồ lặt vặt như linh tài. Xem ra các tiền bối kiến tạo động phủ này năm xưa vô cùng chu đáo.
Tô Hà đứng trong động phủ, để cho đám thiếu niên hiều kỳ quan sát bốn
phía một hồi lâu rồi mới kêu bọn chúng tới cạnh một cái bàn duy nhất
trong phòng, mỉm cười nói: “Được rồi, động phủ khác của các ngươi cũng
giống như thế này, sau này các ngươi sẽ có thời gian xem xét. Bây giờ
còn có vài việc quan trọng hơn, ta nói qua cho các ngươi.”
Sắc mặt đám thiếu niên trở nên trịnh trọng, lập tức chăm chú lắng nghe,
thấy Tô Hà chỉ vào một cái hộp sắt không biết được đặt lên bàn từ lúc
nào, nói: “Trên bàn ở mỗi động phủ của các ngươi, đều có để sẵn một cái
hộp sắt như này. Trong hộp có hai bộ y phục đệ tử ngoại môn, một phần
giản đồ Thanh Ngư Lục đảo, một phần giản lược về Lăng Tiêu, trên đó ghi
lại môn quy của bổn môn và tóm tắt sơ qua về tình huống trong tông môn
hiện nay. Chư vị sư đệ, sư muội, lúc này ta trịnh trọng nhắc lại một lần nữa, bổn môn là danh môn đại phái được truyền thừa vạn năm, môn quy vô
cùng sâm nghiêm, tuy nói bình thường tu luyện có vẻ dễ dãi, nhưng một số việc môn quy cấm, tuyệt đối không thể làm trái, nếu không nhẹ thì xử
phạt, nặng thì đuổi ra khỏi môn, đoạn bất dung tình, đã rõ chưa?”
Bọn Thẩm Thạch chấn động trong lòng, vội vã gật đầu lia lịa.
Tô Hà mỉm cười, thần sắc hòa hoãn, nói “Chư vị sư đệ sư muội đều là
những kẻ có thiên tư hơn người, nếu không sẽ không có duyên bái nhập
tông môn, sau này tu luyện cho tốt, đại đạo đều có thể thành.”
Nói xong những lời khách khí này, hắn lại trầm ngâm một lát rồi nói:
“Ngoài ra, trong hộp còn có một khỏa linh tinh, một phần khẩu quyết công pháp ‘Tinh La công’, đây là công pháp trụ cột nhất của bổn môn, cũng là căn bản tu luyện cho các ngươi ở giai đoạn Luyện Khí cảnh. Liên tiếp
bảy ngày bắt đầu từ ngày mai, sư huynh Vương Tuyên sẽ giảng thuật truyền thụ Tinh La công ở ‘Thần Tinh điện’ bản đảo, các ngươi cũng phải đi,
đây là một cơ hội hiếm có. Sau bảy ngày này, nếu các ngươi muốn vào Thần Tinh điện, sẽ phải trả linh tinh mới có thể đi vào.”
“A?” Cả đám thiếu niên đều cảm thấy khó hiểu, một thiếu niên bên cạnh vội hỏi thẳng, “Tô sư huynh, vì sao lại vậy?”
Tô Hà cười cười, nói: “Thần Tinh điện do tổ sư bổn tông dùng đại thần
thông, kiến tạo tại nơi có linh khí mạnh nhất trên đảo, phía dưới điện
âm thầm bố trí đại trận kỳ diệu, có thể thu nạp chiết xuất thiên địa
linh khí, tu luyện trong Thần Tinh điện, có thể làm cho tốc độ tu luyện
của tu sĩ Luyện Khí cảnh cao hơn một thành.”
“Thì ra là thế.” Đám thiếu niên liên tiếp bàn luận, nhưng Thẩm Thạch
dường như nghĩ tới chuyện gì đó, không nhịn được mở miệng hỏi, “Sư
huynh, không phải Nhân tộc chúng ta thu nạp linh lực thiên địa, chỉ có
thể hấp thụ trong Tinh Linh sao. Linh lực thiên địa tụ lại trong Thần
Tinh điện, chúng ta cũng không thu nạp được, làm sao có thể tăng tốc độ
tu luyện?”
Tô Hà ngơ ngác một chút, hiển nhiên là bị câu hỏi này làm khó, nghĩ một
lát mới nói: “Về việc này, ta cũng không hiểu rõ, nhưng các tiền bối sư
huynh từng tu luyện trong Thần Tinh điện đều có cảm giác này, chắc chắn
không phải là giả. Có lẽ… là vì trong Thần Tinh điện tràn ngập linh khí, số lượng nhiều cũng có lợi, có thể khiến cho chúng ta hấp thu thêm một
ít linh lực từ Linh Tinh.”
Đám thiếu niên nhao nhao gật đầu, xem ra đều đồng ý với suy đoán này,
tuy Thẩm Thạch còn chút nghi hoặc nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Lăng
Tiêu tông là danh môn đại phái, có đủ loại diệu pháp thần thông không
thể tưởng tượng, một cái cung điện có chỗ bổ ích chỉ dành cho Luyện Khí
cảnh nhỏ bé, thì đâu có gì là kỳ quái. Hắn nhanh chóng gạt ý niệm đó
khỏi đầu không bận tâm nữa.
Sau khi sắp xếp mọi việc xong xuôi, Tô Hà thở phào một cái, sau đó nhìn
đám thiếu niên này, cười nhẹ rồi nói: “Tốt rồi, bây giờ là việc cuối
cùng.”
Thần sắc Thẩm Thạch lại trở nên nghiêm túc và trang trọng, thấy Tô Hà
lấy từ trong lòng ra một đồ vật kỳ quái, trông như cái lồng chim, chỉ là trông khá nhỏ lại không có con chim nào trong đó, chỉ thấy một con vật
nhỏ có vẻ lười biếng đang nằm dài bên trong, trông hình dạng như là một
con cóc da xám.
Tô Hà nghiêm sắc mặt, nói: “Chưởng giáo bổn môn, chân nhân Sầm Hoài Viễn tổ sư, tiếp quản đại vị chưởng giáo từ ba mươi năm trước, vì kế hoạch
trăm năm của tông môn, nhằm phát hiện những anh tài thật sự trong hàng
ngũ đệ tử mới nên đã đặt biệt lập ra nhiều môn quy: phàm là những đệ tử
mới gia nhập bổn môn tu hành, trong thời hạn năm năm tại Thanh Ngư Lục
đảo, tất cả đều không được phép tự tiện mang Linh Tinh vào đảo, để các
đệ tử có thể tu luyện một cách công bằng, từ đó mới phát hiện ra anh tài tuấn kiệt thật sự.”
Nói xong hắn chỉ qua con cóc da xám đang nằm trong lồng, mỉm cười nói:
“Chư vị, trừ phi trên người các ngươi có túi càn khôn, túi giới tử mà
chỉ có Ngưng Nguyên cảnh mới có thể sử dụng, bằng không thì… không thể
nào tránh khỏi cảm giác của ‘Thôn Tinh Thiềm’ vốn có thiên tính yêu
thích cắn nuốt Tinh Linh.
Thẩm Thạch chợt giật mình, tại trên người hắn đúng là vẫn có Tinh Linh,
do lúc chia tay phụ thân ở thành Tây Lô, Âm Châu, Thẩm Thái có đưa cho
hắn. Ngày trước hắn dùng một khỏa để mua cái tiểu bình ở thành Lưu Vân,
hiện giờ vẫn còn hai khỏa. Không ngờ rằng đến đây, Lăng Tiêu tông lại có quy củ này.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, Thẩm Thạch lại thấy mừng hơn lo, bản thân
ngàn dặm tới đây, trên người tuy có Tinh Linh nhưng ít đến thảm thương.
Còn đám Tôn Hữu, Chung Thanh Lộ xuất thân là đệ tử thế gia bản địa lại
khác, có thể nói nếu không có quy củ này, những đệ tử được bổn gia coi
trọng như bọn chúng muốn có Tinh Linh, cơ hồ sẽ không hề bị khống chế số lượng.
Cái gọi là tu luyện, xem xét về khía cạnh nào đó cũng là coi có bao
nhiêu Linh Tinh trước, sau đó mới xem thiên tư cao thấp của mọi người.
Do nguyên nhân về gia thế có sự không công bình ở đây, nên khó mà nhìn
ra được thiên tư thật sự của ai đó. Không ngờ rằng ngày nay vị Sầm Hoài
Viễn chân nhân của Lăng Tiêu tông này lại có khả năng nhìn xa trông rộng như vậy, định ra quy củ này, ít nhất trong năm năm đầu tiên mấu chốt
này, tất cả đệ tử mới đều bắt đầu tu luyện ở thế công bằng nhất.
Chỉ là… Thẩm Thạch bên ngoài thì mừng rỡ, nhưng trong lòng cũng thầm
nghĩ, cái quy củ này mặc dù tốt, nhưng chỉ sợ vị Sầm Hoài Viễn chân nhân kia, nhất định là sẽ đắc tội với rất nhiều thế gia đại tộc có môn hạ ở
Lăng Tiêu tông, dù sao quy củ này rõ ràng là nhằm vào những thế gia.
Nhưng sau đó Thẩm Thạch lại mỉm cười, gạt đi ý niệm này trong đầu, vị
kia là ai chứ?
Đó chính là đương kim chưởng giáo chân nhân của Lăng Tiêu tông, nhìn
khắp thiên hạ cũng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy đứng đầu trong giới tu chân. Chắc hẳn cũng không cần để ý đến phản ứng của một ít thế gia đại
tộc.
Ách, chắc hẳn là như vậy. Trong đầu Thẩm Thạch xẹt qua một vài ý niệm
như vậy, hắn đi ra phía trước, lấy ra vẻn vẹn hai khỏa Tinh Linh mình có trên người, đặt trên mặt bàn, cùng lúc đó, thân hình Thôn Tinh Thiềm
đang nằm trong lồng khi hắn tới gần đột nhiên khẽ động, như là cảm thấy
cái gì đó, chậm rãi mở mắt ra.